Ta Mới Là Duy Nhất

Chương 48: Ở chung phòng



Đoàn người đi hơn một tháng thì tới thành Yên Quan – nơi có sông Yên Ấn.

Thành chủ đã nhận được thông báo của Kha tướng quân từ sớm, thấy đoàn người đi đến phủ mình, lập tức từ trước cổng bước ra tiếp đón.

Thành chủ thành Yên Quan là một nam nhân tuổi đã quá tứ tuần, cả người tròn quay, béo núc. Mỗi khi cười, ngấn mỡ ở cổ rung lên bần bật: “Tướng quân, tướng quân đường xa vất vả mệt nhọc, thần đã chuẩn bị sẵn sàng chỗ nghỉ ngơi ăn uống cho các vị rồi.” 

Kha tướng quân cùng Hà tướng quân xuống ngựa, kiệu ở đằng sau cũng lập tức hạ xuống. Hai người cùng thành chủ - La Văn khách sáo một chút, Ân Mạc Thần vén rèm bước xuống.

La Văn bị nam nhân vừa xuất hiện hấp dẫn ánh nhìn. Cũng phải thôi, dung mạo xuất chúng không có gì che chắn lập tức lộ ra, trên người mặc trường bào ống rộng màu trắng. Tuy vậy ở người hắn lại không toát ra khí chất thư sinh nho nhã mà là sự trầm ổn chín chắn – thường xuất hiện ở những người mặc đồ sẫm màu hơn.

Kha tướng quân lập tức giới thiệu: “Là quân sư của chúng tôi.”

“À à.” La Văn cười, đưa tay ra định bắt tay, thì ánh mắt lần nữa lại bị hấp dẫn.

Mạc Tử Kỳ xuất hiện.

Nàng đi sau Trần tướng quân và Hà tướng quân. Hai vị tướng quân chinh chiến sa trường này có một thân kinh nghiệm dày mình, khí chất tuy không sánh bằng Ân Mạc Thần nhưng cũng là không đùa được đâu, vậy nhưng lại hoàn toàn bị Mạc Tử Kỳ phía sau lấn át.

Không rõ bên trong nàng mặc áo màu gì, nhưng bên ngoài khoác áo mỏng màu trắng dài chấm đất. Đầu lại mang mạng che kín mặt, tuy vậy do đang đứng ngược với ánh mắt trời nên có thể thấy thấp thoáng gương mặt xinh đẹp.

Hiền Phi trước khi chết, hình ảnh cuối cùng nàng ta thấy, không phải là gương mặt lạnh lùng vô tình nhưng đầy cuốn hút của bậc cửu ngũ chí tôn, hay cũng là phu quân mà nàng ta hằng đêm ôm mộng, cha của hài nhi trong bụng nàng ta, mà chính là Mạc Tử Kỳ mang khí chất cao cao tại thượng, ngồi bên cạnh Ân Mạc Thần. Bản thân Ân Mạc Thần từng nói với Võ Thái Hậu – người vừa qua đời hơn một tháng trước rằng nàng mới xứng với ngôi vị mẫu nghi thiên hạ nhất, cũng chỉ bởi hai chữ khí chất. Hai chữ khí chất, nói ra nhẹ nhàng, nhưng giá trị của nó lại to lớn. La Văn bị nàng hấp dẫn là chuyện thường.

Mạc Tử Kỳ vịn tay A Hạ chầm chậm bước tới. Tuy mạng che mặt khiến nàng không nhìn rõ cảnh vật xung quanh, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ vô cùng nhạy bén, huống hồ La Văn đã nhìn chằm chằm nàng một lúc, nàng đâu thể không biết.

Nhưng đừng nói đến La Văn, ngay cả bốn vị tướng quân cùng Ân Mạc Thần cũng bị nàng thu hút. Kha tướng quân thẫn thờ một chút, khi nhìn thấy nàng đứng sau Ân Mạc Thần mới giật mình, giả ho mấy tiếng đánh thức La Văn, rồi giới thiệu: “Đó là phu nhân của Ân tiên sinh, Ân phu nhân.”

Màn chào hỏi rất nhanh kết thúc, đoàn người lại theo La Văn đi tới nơi hắn đã sắp xếp. Chuyện nhìn chằm chằm vị Ân phu nhân đều bị mọi người xem như không thấy.

Vì có thân phận là quân sư chứ không phải Hoàng Thượng, thế nên bốn vị tướng quân mỗi người một gian phòng rộng lớn, còn Ân Mạc Thần và Mạc Tử Kỳ chung một gian phòng vừa vừa. Tuy Hà tướng quân tỏ ý muốn nhường phòng, vậy nhưng Ân Mạc Thần phất tay áo khước từ. Về phía Mạc Tử Kỳ, nếu lúc này ai gỡ mạng che mặt của nàng ra, hẳn sẽ thấy vị Hoàng Quý Phi vốn trầm tĩnh lúc này đây hai má hồng hồng, không thể che dấu được vẻ hân hoan và hạnh phúc. Dù không phải lần đầu tiên hai người xuất cung vi hành, nhưng khi xưa xuất cung cũng là mỗi người một nơi, đây là lần đầu tiên hai người chung đụng một phòng, nàng sao có thể không vui?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.