Ta Mới Là Duy Nhất

Chương 49: Một buổi chiều



Bữa ăn trưa nhanh chóng được đem đến. Vốn là La thành chủ muốn mời họ đến đại sảnh ăn cơm nhưng Ân Mạc Thần lãnh đạm từ chối. Lúc này cũng chỉ có nàng và hắn, bốn vị tướng quân đều qua doanh trại rồi.

“Sáng mai nàng tới doanh trại với ta đi.” Ân Mạc Thần bỗng mở miệng nói.

“Không cần đâu, sáng mai thiếp muốn cùng La phu nhân dạo phố ngắm cảnh, hơn nữa thần thiếp đến doanh trại cũng không thích hợp cho lắm.” Nàng không suy nghĩ nhiều liền cự tuyệt. 

“Ừ.” Hắn cũng không cưỡng ép. Một hồi lại nói: “Vũ Kha nói ở phía Đông cách nơi này không xa là ngoại thành, nàng có muốn đi cưỡi ngựa không?”

Lần này, Mạc Tử Kỳ không nhanh chóng đáp lời. Nàng vừa ăn vừa nghĩ, nhớ tới Mạc Hi Cung đầy tĩnh mịch, lập tức đáp: “Ân, dù sao cũng ở trong cung lâu lắm rồi.”

Không khí lại rơi vào trầm lặng. Thực ra cả hai người bọn họ đều muốn tìm chuyện gì mà nói với đối phương, nhưng rốt cuộc lại không tìm được chuyện gì, bữa trưa cứ vậy trôi qua.

Ngủ một giấc, đến lúc tỉnh dậy Ân Mạc Thần đã sai người mang đồ cho nàng, nô tỳ đem đồ chuyển lời, nói Ân quân sư đợi phu nhân ở ngoài sân.”

Nàng nhìn từ cửa sổ ra sân, quả nhiên thấy hắn đang uống trà dưới cây tùng, liền vội vàng đi thay y phục.

Không lâu sau liền ra ngoài, hai người thong thả dạo đến chuồng ngựa. La thành chủ đã sớm cho người lấy hai con ngựa tốt nhất cho bọn họ, lại thêm một hồi hàn huyên, cả hai mới ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi cưỡi ra khỏi phủ.

Bọn họ từ từ đi trên đường lớn, thu hút sự chú ý của nhiều người. Kẻ có tiền hầu hết đều đi xe ngựa, ít ai cưỡi ngựa, đó là còn chưa nói tới nhan sắc xuất chúng của bọn họ.

Ân Mạc Thần đi sau Mạc Tử Kỳ một chút, âm thầm lặng lẽ nhìn nàng. Mái tóc mềm mượt buộc một kiểu đơn giản, cũng chỉ cài hai, ba cây trâm đơn giản. Trên người mặc bộ đồ xanh nhạt với những bông hoa vàng li ti. 

Rất nhanh, đã tới ngoại thành. Nhìn bãi cỏ rộng lớn trải dài phía trước, Mạc Tử Kỳ nghiêng đầu: “Hoàng Thượng, người cùng thần thiếp so tài đi.”

Vị Hoàng Quý Phi này của hắn, sở trường không phải cầm, mà là cưỡi ngựa, cùng với hắn so tài chính là hai người có thắng có thua. Ân Mạc Thần lập tức đồng ý.

Hai con ngựa cùng nhau xuất phát, Ân Mạc Thần lại nghiêng đầu nhìn sang Mạc Tử Kỳ. Ánh nắng chói chiếu lên người nàng, để lộ làn da trắng mịn. Thần sắc nghiêm túc, hạt ngọc trên cây trâm lung lay theo gió. Lúc này, không còn là Hoàng Quý Phi dịu dàng, phong đạm vân khinh nữa, mà là một cô gái ngồi trên lưng ngựa, cả người tràn đầy khí chất mạnh mẽ, Ân Mạc Thần nhìn đến thất thần.

Nàng không hề hay biết, cứ vậy phi ngựa đến đích, môi lập tức cười tươi, quay đầu nhìn Ân Mạc Thần. Bắt gặp ánh mắt Ân Mạc Thần nhìn mình, có chút sửng sốt nhưng vẫn nói: “Hoàng Thượng thua rồi.”

Trình độ cưỡi ngựa của nàng đâu hề thua kém hắn. Ngắm mỹ nhân đến thất thần, không thua được mới là chuyện lạ! Ân Mạc Thần thầm nghĩ. Hắn nói: “Được, muốn thưởng gì?”

Nàng dời mắt nhìn về đồng cỏ trước mắt: “Tạm thời chưa nghĩ ra, đợi đến khi nào nghĩ ra rồi, đến lúc đó nhất định sẽ đòi Hoàng Thượng.”

“Hảo.”

Nói rồi, hai người lại tiếp tục cưỡi ngựa, tận đến hoàng hôn mới quay trở về. Dưới ánh nắng chiều, hai người hưởng thụ giây phút bình yên hiếm có. Mạc Tử Kỳ quay đầu nhìn, nhìn thấy mặt trời phía xa xa, áng mây treo trên bầu trời, cùng với bãi cỏ xanh, lòng bỗng nặng nề. Đánh xong trận chiến này, hồi kinh, biết khi nào mới lại có thể ngồi lại lưng ngựa, tay cầm dây cương, thoải mái mà phi ngựa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.