Ta Mới Là Nữ Chính

Chương 4: [TG1] Công lược giáo thảo lưu manh (3)



Hít sâu vài cái, Liễu Bạch Từ chậm rãi đi lên trước, ở lúc tất cả nữ sinh đang im lặng, liền hô lên: "Tỉnh lão đại!"

Tỉnh lão đại? Đúng vậy, làm tiểu đệ tùy tùng của Tỉnh Lăng Vân, trước kia Liễu Bạch Từ vẫn luôn gọi hắn như vậy.

Tỉnh Lăng Vân theo tiếng mà nhìn lại, bỗng dưng nhìn thấy một nữ sinh có má lúm đồng tiền như hoa, cô tươi cười rất là sáng lạn, so với ánh mặt trời còn muốn chói mắt hơn. Tỉnh Lăng Vân hơi có chút thất thần, nụ cười bĩ trên mặt dừng lại hai giây, nhưng rồi thực mau lại khôi phục trấn định, thổi thổi huýt sáo nói: "Nha ~ vị mỹ nữ này, xưng hô kia cô không được gọi, đây là tên mà chỉ có tiểu đệ tuỳ tùng của tôi mới có thể kêu, chẳng lẽ...... Cô cũng muốn trở thành tiểu đệ tuỳ tùng của tôi?"

Liễu Bạch Từ vẫn cười như cũ, khóe miệng lộ ra răng nanh đáng yêu, thanh âm sang sảng dứt khoát: "Tỉnh lão đại, em là Liễu Bạch Từ!"

Cô cười đến tươi đẹp như vậy làm Tỉnh Lăng Vân có chút bực bội mà gãi đầu, thanh âm không kiên nhẫn nói: "Tôi không quan tâm cô có phải là Lưu Bạch Ăn hay là Liễu ngu ngốc...... Từ từ, cô nói cái gì? Cô là Liễu Bạch Từ?! Là tiểu đệ tuỳ tùng của tôi?"

Chân hắn vừa trợt, cơ hồ như muốn té ngã.

Tỉnh Lăng Vân có chút không dám tin mà trừng lớn mắt, một bộ biểu tình giống gặp quỷ.

Trong ấn tượng của hắn, Liễu Bạch Từ là người vừa béo lại vừa xấu, mỗi ngày ăn mặc một thân giáo phục tỏa tỏa, quả thực chỉ có thể dùng từ khó coi để hình dung. Nhưng mà Liễu Bạch Từ đang ở trước mắt, lại một thân váy dài màu trắng, gió thổi nhẹ làm vạt áo bay lên, trên mặt mang theo ý cười nhợt nhạt, cả người thoạt nhìn rất là tố nhã, làm người khác bỗng nhiên có loại cảm giác tim đập thình thịch.

"Đinh, hảo cảm của nam chủ +10, độ hảo cảm là 40, công lược giả bổng bổng đát, tiếp tục cố gắng."

Nữ sinh ở đây cũng không thể tin tưởng mà đem hai mắt trừng đến tròn trịa, cơ hồ như muốn đem tròng mắt trừng hết ra. Tiểu đệ tuỳ tùng Liễu Bạch Từ của Tỉnh Lăng Vân, người này các cô đương nhiên là biết, cũng đã từng gặp qua, vừa béo lại vừa xấu, chính là một con vịt xấu xí mập béo, từ khi nào mà lại biến thành thiên nga trắng rồi?

Liễu Bạch Từ nhịn không được mà ở trong lòng mừng thầm, một là biểu tình của Tỉnh Lăng Vân thật sự quá khoa trương, quá khôi hài; hai là quả nhiên mỹ nữ chính là có phúc lợi a, này không, hảo cảm liền tăng thêm 10, quả thực so-easy~

"Liễu tiểu đệ, mới một kì nghỉ hè không thấy, cô...... Sao lại thay đổi đến vậy?" Mày đẹp của Tỉnh Lăng Vân hơi hơi nhăn lại, có chút khó hiểu mà cào cào đầu.

Đúng vậy đúng vậy, nữ sinh ở đây mãnh liệt gật đầu, câu hỏi này chính là tiếng lòng của các cô, các cô cũng muốn biến thành mỹ nữ a.

Liễu Bạch Từ nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Trên mạng không phải có câu nói như vậy sao, mỗi người mập mạp đều là một tiềm lực cổ. Ân, em chính là tiềm lực cổ đó."

Nữ sinh toàn trường nghe xong liền hộc máu.

...........

Sau khi giảm béo rồi trở thành một mỹ nữ, cuộc sống của Liễu Bạch Từ ở trường liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Đầu tiên là, bạn học trong ban không còn cười nhạo khi dễ cô nữa, còn nam sinh thì sẽ hướng cô xum xoe.

Tiếp theo là, tính cách lạc quan cùng vui vẻ của cô, rất hợp với những bạn học khác, cũng cảm nhiễm mỗi người.

Cuối cùng là, Liễu Bạch Từ vì đền bù tiếc nuối trước kia không được đi học, bởi vậy thật sự rất nỗ lực đọc sách, đi học nghiêm túc, tích cực trả lời các câu hỏi của giáo viên, làm tất cả giáo viên đều lau mắt mà nhìn, cũng rất thích một Liễu Bạch Từ như vậy.

Chỉ là hiện tại có một vấn đề rất quan trọng, Tỉnh Lăng Vân bỗng dưng không cho phép cô làm tiểu đệ tùy tùng của hắn nữa, nhóm fan não tàn ái mộ Tỉnh Lăng Vân cũng rất không yên tâm để một mỹ xinh đẹp như vậy đi làm tiểu đệ tùy tùng của Tỉnh giáo thảo, thế nên sau lần đầu gặp mặt vào ngày khai giảng, hai người cũng không còn gặp lại nữa, độ hảo cảm của Tỉnh Lăng Vân đối với cô cũng vẫn luôn duy trì ở mức 40.

Liễu Bạch Từ thật ra lại không vội, dù sao nhiệm vụ cứ từ từ mà làm, hiện tại cô phải hưởng thụ thật tốt khoảng thời gian ở trường, mỗi ngày đều vui tươi hớn hở, đối ai cũng nở nụ cười.

Hơn nữa, cô đang đợi, đợi một cơ hội.

Cơ hội này thực mau liền đến. Căn cứ vào cốt truyện, ngày hai mươi tháng chín là ngày mẹ của Tỉnh Lăng Vân qua đời, bởi vậy tại một ngày này, hắn kiều rớt cả ngày khóa, sau đó ngây người cả ngày ở một quán bar, mượn rượu tiêu sầu, vẫn luôn không ngừng uống.

8 giờ tối sau khi ra khỏi quán bar, Tỉnh Lăng Vân đang say rượu cùng với một đám côn đồ đã xảy ra tranh chấp, Cổ Tranh lúc đó đi ngang qua thì nhìn thấy giáo phục trên người hắn, nhận ra hắn là học sinh của học viện Anh Lam, đúng lúc liền báo nguy cứu hắn, cuối cùng đem Tỉnh Lăng Vân uống say mang về nhà, từ đây tình cảm của hai người một phát liền không thể vãn hồi.

Đương nhiên, hiện tại đã có Liễu Bạch Từ ở đây, cô sẽ không cho Cổ Tranh có được cơ hội kia.

Ngày hai mươi tháng chín hôm nay, thời điểm tiếng chuông tan học vang lên vào 6 giờ chiều, sau khi giáo viên đi ra khỏi phòng, Liễu Bạch Từ liền bắt đầu thu thập đồ vật trên bàn học.

"Bạch Từ, đêm nay chúng tớ muốn đi dạo phố rồi mua quần áo, cậu có đi cùng không?" Người đang hỏi chính là bạn ngồi cùng bàn Lưu Tử Hàm của cô, đây là một cô gái rất đáng yêu, lớn lên tiểu xảo lả lướt như con chim nhỏ nép vào người.

Liễu Bạch Từ nghĩ nghĩ, lúc 8 giờ Tỉnh Lăng Vân mới đi từ quán bar ra, cô cũng không có thể xông vào quán bar để tìm hắn, hiện tại vẫn còn hai tiếng nữa, về nhà rồi lại ra cửa, như vậy khẳng định là sẽ không kịp, cô một mình đi dạo cũng rất nhàm chán, không bằng cùng nhau đi.

Cô cười tủm tỉm đồng ý: "Được a." Sau đó liền gọi điện về nhà.

Bốn nữ sinh, cùng đeo cặp sách rồi xuất phát.

Liễu Bạch Từ cố ý dẫn mọi người đi dạo phố ở phụ cận của quán bar, như vậy hành động mới tiện. Đều nói nữ sinh mà đi dạo phố thì sẽ thập phần điên cuồng, quả thật là nói không sai, bốn người vừa nói vừa cười, vừa ăn vừa uống rồi đi dạo khắp nơi để mua đồ, thời gian cũng thực mau liền trôi qua.

Thời điểm gần tới 8 giờ, Liễu Bạch Từ liền tìm lấy một cái cớ, rồi rời đi. Cô đeo cặp sách đi đến đối diện quán bar mà trong cốt truyện nói, ngồi đợi một lát, liền thấy Tỉnh Lăng Vân mặc giáo phục của học viện Anh Lam nện bước hỗn độn đi ra.

Mặt hắn ửng hồng, đi đường ngã trái ngã phải, đứng cũng không vững, đáy mắt bi thương giống như một giang xuân thủy, như là nước chảy.

Không biết vì sao, Liễu Bạch Từ bỗng nhiên cảm thấy thực đau lòng, một nửa là do có tình cảm của nguyên chủ ở bên trong, còn nữa còn lại là thật sự cảm thấy đau lòng. Căn cứ vào cốt truyện, tình cảm của Tỉnh Lăng Vân cùng mẹ hắn rất tốt, ở thời điểm mẹ hắn qua đời, hắn liền suy sút một tháng, sau mới chậm rãi thoát ra  từ nỗi đau kịch liệt, chỉ là vào ngày giỗ mỗi năm, hắn đều sẽ mượn rượu để giải sầu một phen.

Liễu Bạch Từ đi qua, cô làm bộ như lơ đãng mà đụng vào Tỉnh Lăng Vân, ở giây phút nhìn thấy khuôn mặt kia của hắn liền kinh hô: "Di ~ Tỉnh lão đại, sao anh lại ở chỗ này? Anh uống rượu sao? Anh say rồi này, hay để em đưa anh về nhà nhé." Có điều kỹ thuật diễn của cô nhìn vô có chút giả, thấy thế nào cũng như là đang làm ra vẻ.

"Không về, tôi không về! Đó không phải là nhà của tôi! Tôi không có nhà!" Tỉnh Lăng Vân lúc chỉ còn một tia ý thức thì rất giống đứa bé đang dỗi, trong miệng không ngừng thì thầm câu này, còn xô đẩy Liễu Bạch Từ.

Liễu Bạch Từ có chút bực bội, vì tránh cho một hồi lại cùng với đám côn đồ phát sinh xung đột, cô liền quyết định tốc chiến tốc thắng, chính là cường ngạnh đem kéo Tỉnh Lăng Vân lên một chiếc taxi.

Tỉnh Lăng Vân ở trên xa vẫn rất không an phận, hắn nâng hai mắt vạn phần mê ly mà liếc nhìn Liễu Bạch Từ một cái, rồi bỗng càn quấy, đem người trước mắt nhìn thành mẹ của chính mình, hắn đột nhiên ôm chặt lấy Liễu Bạch Từ, như là một đứa bé khóc đến rối tinh rối mù: "Mẹ, con rất nhớ mẹ, ô ô ô......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.