Ta Mới Là Sủng Phi

Quyển 1 - Chương 12: Nhành hoa nhạt



Chưa tới ngày đi biệt viện đã có ý chỉ nổ vang hậu cung, thật ra trong lòng mọi người đều đã sớm dự đoán được, chính là Mạc Bình U lần nữa được phong làm Mạc Phi.

Ninh An càng ngày càng không hiểu Hoàng Thượng, vài ngày trước rõ ràng còn hết cách sủng ái Mạc Tiệp Dư, nay lại quay sang sủng Mạc Phi. Thật sự muốn biến tỷ muội Mạc gia thành bia ngắm để người hậu cung bắn ư? Hắn không rõ, cho dù hắn đi theo Hoàng Thượng từ khi Hoàng Thượng còn là Thái Tử, hắn vẫn không thấy rõ tâm tư thật sự của Hoàng Thượng.

Ví dụ như lúc này, Hoàng Thượng nhìn tờ danh sách tùy giá đi biệt viện mà Hoàng Hậu trình lên đã gần nửa canh giờ, tay của Hoàng Thượng đã đặt trên tên của Mạc Tiệp Dư cả nửa ngày không động đậy. Hắn nghĩ Mạc Tiệp Dư này đặc biệt, có lẽ đối với Hoàng Thượng cũng rất đặc biệt, thế cho nên Hoàng Thượng không muốn gặp lại nàng nữa. Hắn tính toán trong lòng, dường như thật sự đã hơn nửa tháng Hoàng Thượng chưa đặt chân tới Di Hòa Điện. Vì sao? Rõ ràng đã là Hoàng Thượng, nếu cảm thấy Mạc Tiệp Dư hợp tâm ý thì cứ sủng là được, vì sao phải lạnh nhạt nàng, khiến cả hai đều khó chịu?

Lại qua nửa chén trà nữa hắn mới nghe Hoàng Thượng thở dài đưa tờ danh sách kia cho hắn, “Đi báo lại Hoàng Hậu, cứ sắp xếp theo danh sách này.” Hắn cúi người đáp, mắt đảo qua thấy tên Mạc Tiệp Dư rõ ràng vẫn ở trên.

Không hiểu sao Ninh An cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lần này đi biệt viện nghỉ hè nhóm phi tử địa vị cao đương nhiên đều đi, ngay cả Đức Phi không thường ra ngoài cũng đi. Phi tử thấp vị đi không nhiều, cả Doãn Dung Hoa con gái Thái Phó cũng không được đi theo.

Mạc Yên Nhiên vị trí không cao không thấp, có chút khó xử, xe của nàng cũng ở sau một chút, định lên xe thì nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ xa lạ: “Hoàng Thượng, nghe nói có một Tiệp Dư tiểu chủ mới tiến cung nói chuyện rất khéo, thần thiếp đã lâu không ra ngoài, muốn tìm người nói chuyện với thần thiếp.”

Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn, thấy nét mặt cô gái kia có phần bệnh tật, làn da trắng toát, mặc váy bách hoa thêu sương nước, trong thanh thấu có kiều diễm, nàng ngàn tính vạn tính cũng không tính đến Đức Phi lại như thế này, rất giống Mạc Yên Nhiên khi mới vào cung.

Nàng cắn đầu lưỡi tới tê rần, đứng thẳng tại đó chờ người kia sai bảo, sau đó chợt nghe người kia nói: “Vậy Mạc Tiệp Dư lên xe Đức Phi. Khởi giá đi.”

Rồi lại thấy Thục Phi quỳ gối: “Hoàng Thượng, để thần thiếp lên xe ngài hầu hạ ngài được không?”

Thẩm Sơ Hàn đã đặt một chân lên xe ngựa, quay đầu lại nói: “Thục Phi lên xe của mình đi, buồn thì cũng gọi ái phi khác tới trò chuyện với ngươi.”

Mạc Yên Nhiên hoàn toàn không ngờ Thẩm Sơ Hàn sẽ không nể mặt Thục Phi như vậy, cảm thấy rất kỳ quái nhưng cũng chỉ trèo lên xe Đức Phi, cung kính ngồi một bên. Đức Phi kia cười kéo tay nàng: “Ngươi không cần cố kỵ ta như thế, ta thật sự đã quá lâu không ra ngoài, đối với chuyện gì cũng không thấy quen thuộc. Nói chuyện với mấy người Hoa Phi càng thêm ngượng ngùng, ngươi không trách ta gọi ngươi vào xe của ta đấy chứ?”

“Thiếp tỳ không dám, có thể tiếp chuyện nương nương là phúc phận của thiếp tỳ.”

“Ngươi thật là, vẫn cứ khách khí như vậy.” Đức Phi vỗ tay nàng.

Yên Nhiên chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn nàng ta, giống, quá giống. Khi không cười có chút giống Mạc Bình U, xinh đẹp hào quang vạn trượng; cười rộ lên lại mang theo chút nhẹ nhàng càng giống Mạc Yên Nhiên nàng. Đây là ý gì, Đức Phi này là hợp thể của nàng và Mạc Bình U? Nàng không khỏi rùng mình một cái, lại nghe Đức Phi kia ngươi ngươi ta ta nói chuyện càng kinh hãi, nàng cho rằng trong hậu cung này không còn ai không muốn sống giống nàng, nói chuyện không kiêng kỵ trước mặt Thẩm Sơ Hàn, nhưng Đức Phi trước mặt đây cũng nói chuyện không hề cố kỵ với một phi tử hoàn toàn không quen thuộc. Nàng nhớ tới khi đó nàng ta nọ ta kia nói chuyện, Thẩm Sơ Hàn bảo nàng không cần sửa, như vậy tốt lắm.

Nàng nghiến răng, dù nàng không thích Hoàng Đế nhưng cũng nhất định không đồng ý bị coi là thế thân.

Lại nghe Đức Phi kia nói: “Thân thể ta không tốt, rất ít ra ngoài, nhưng cũng từng nghe nói tới ngươi.”

Nàng vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, “Chỉ là tranh cãi nhỏ nhặt thôi, kinh động nương nương thật đáng chết.”

Đức Phi dường như rất thích cười, ”Nào có khách khí như vậy, ngươi thật khác với tỷ tỷ ngươi. Ngươi ấy à, khiêm tốn hơn tỷ tỷ ngươi nhiều. Đúng rồi, nghe nói tỷ tỷ ngươi bị biếm khỏi phi vị? Vừa rồi ta thấy nàng vẫn dùng quy cách phi vị mà?”

“Thưa nương nương, vài ngày trước tỷ tỷ đã được thăng lại phi vị.”

“À, nàng ta cũng là có phúc.”

“Nương nương cũng cực có phúc.”

“Ta ấy à?” Nàng ta cúi đầu cười cười,”Mạc Tiệp Dư thật biết nói chuyện, chẳng trách mới mấy tháng ngắn ngủi đã thăng chức tới Tiệp Dư.”

Nàng cũng chỉ cười cười, nghĩ mau mau tới nơi hỏi Thư Nhu về chuyện Đức Phi này, rốt cuộc năm đó nàng ta được sủng ái thế nào, thân thể vì sao không tốt, mọi chuyện thế này là ra sao?

Có điều Đức Phi nương nương này yếu đuối là sự thật, tuy khi đến nơi Mạc Yên Nhiên cảm thấy toàn thân mỏi rã rời nhưng không đến mức ngất đi tới nơi như nàng ta. Nàng cẩn thận nhìn trên mặt nàng ta, dường như có vết hóa trang, không khỏi càng kỳ quái, lẽ nào Đức Phi nương nương này cố ý hóa trang giống nàng?

Thẩm Sơ Hàn đương nhiên biết thân thể Đức Phi không tốt, nay cũng tự mình tới thăm, vừa khéo gặp Mạc Yên Nhiên đang xuống xe, hắn gật đầu rồi tự mình đỡ Đức Phi xuống xe. Không thể không nói, giờ phút này Mạc Yên Nhiên cảm thấy vô cùng, vô cùng hứng thú, hứng thú với việc Hoàng Đế sẽ đối xử với hợp thể của nàng và Mạc Bình U thế nào.

Đức Phi kia dựa trên người tỳ nữ, vẻ mặt vẫn cười, “Cũng tại thần thiếp quá lâu không ra ngoài, chỉ ngồi xe ngựa thôi cũng thế này, thật vô dụng.”

Thẩm Sơ Hàn chỉ vén sợi tóc lên cho nàng ta, “Vẫn khó chịu à? Có cần triệu Thái Y tới xem không?”

“Không cần ạ, chỉ cần ngủ một lát ước chừng sẽ tốt rồi. Chỉ là thần thiếp có một khẩn cầu mong Hoàng Thượng có thể đồng ý.”

Thẩm Sơ Hàn khẽ nhíu mày nhưng vẫn nói: “Ngươi nói nghe chút xem.”

Mạc Yên Nhiên thầm kêu không xong, quả nhiên nghe,”Thần thiếp và Mạc Tiệp Dư quả là hợp duyên, dọc đường nhờ có nàng nói chuyện thần thiếp mới cảm thấy tốt chút, xin Hoàng Thượng sắp xếp Mạc Tiệp Dư ở gần thần thiếp, tiện cho thần thiếp tìm nàng nói chuyện bất cứ lúc nào.”

Thẩm Sơ Hàn nhìn thoáng qua Mạc Yên Nhiên, thản nhiên hỏi: “Nàng thấy sao?”

“Thưa Hoàng Thượng, thiếp tỳ tất nhiên rất bằng lòng.”

“Vậy cứ thế đi, Ninh An ngươi sắp xếp xuống.” Hắn nói xong lại vỗ tay Đức Phi, “Ngươi trở về nghỉ ngơi cho tốt.”

Mạc Yên Nhiên hiện giờ không phải kỳ quái một chút, mà là mười phần kỳ quái, Hoàng Thượng này hiện giờ có vẻ sủng ái Đức Phi lại trước nay chưa từng nghe nói Hoàng Thượng lật thẻ tên của Đức Phi, thậm chí vừa rồi Hoàng Thượng còn không nói tối nay trẫm đến thăm ngươi. Trong lòng suy nghĩ xoay chuyển trăm vòng, thấy Mạc Bình U như đang nhìn nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười châm chọc. Mạc Yên Nhiên mới tiến cung năm tháng, thậm chí thời gian tới thế giới này cũng ngắn, nàng lười so đo với người khác không có nghĩa người khác có thể tính kế nàng. Nhưng mấu chốt là hiện giờ nàng thậm chí không biết mình bị tính kế ở đâu, nàng cảm thấy một phần nguyên nhân bí hiểm nhất là ở gương mặt của Đức Phi.

Gương mặt giống nàng và Mạc Bình U đến khó hiểu.

“Thư Nhu, ngươi lại đây nói với ta chuyện về Đức Phi nương nương kia đi.”

“Vâng, tiểu chủ, không biết tiểu chủ muốn hỏi gì?”

Nàng bảo Thanh Thiển bỏ đi trang sức trên đầu, do dự một lát mới hỏi: “Đừng nói ngươi không thấy bề ngoài Đức Phi nương nương kia rất giống với ta và Mạc Phi.”

“Chuyện này... Tiểu chủ, thế giới ngàn vạn, không gì không thể, giống nhau cũng là bình thường. Hơn nữa nô tỳ không cảm thấy Đức Phi nương nương và tiểu chủ giống nhau.”

“Nhất định không thể nào ngẫu nhiên như vậy, trước kia Đức Phi nương nương được sủng ái không? Thân thể nàng ta làm sao vậy?”

“Thưa tiểu chủ, chuyện này nô tỳ thật sự không rõ, nô tỳ chỉ nghe nói Mạc Phi nương nương và Đức Phi nương nương rất quen thuộc.”

Lời này khiến Mạc Yên Nhiên càng nhăn mày, có ý gì, Mạc Bình U và Đức Phi quen biết? “Vậy quan hệ giữa bọn họ thế nào?”

“Tiểu chủ, nữ nhân trong cung có quan hệ gì đáng nói.”

“Vậy Đức Phi là nữ nhi của vị nào?”

“Tiểu chủ, nô tỳ nghe nói Đức Phi nương nương là thiếp thị của Hoàng Thượng khi còn là Thái Tử, không nghe nói là thân thích của vị quan lớn nào, sau này phong trắc phi, rồi Hoàng Thượng đăng cơ liền phong Đức Phi.” Thư Nhu bóp vai cho Mạc Yên Nhiên, ”Tiểu chủ, người không cần để ý, chuyện lúc trước nô tỳ quả thật không biết, chỉ biết từ khi đăng cơ tới nay Hoàng Thượng rất ít tới cung của Đức Phi nương nương, tuy Đức Phi nương nương địa vị cao, hậu cung người người kiêng kỵ, nhưng mọi người đều biết Đức Phi nương nương không được sủng.”

“Hôm nay xem dáng vẻ Hoàng Thượng cũng không giống vậy.” Mạc Yên Nhiên tự mình xoa đầu, ”Thư Nhu, ngươi đi hỏi thăm, chuyện của Đức Phi nương nương rốt cuộc là thế nào, ta nhất định phải biết.”

“Vâng, tiểu chủ.”

“Thư Nhu, hôm nay Hoàng Thượng ở đâu?”

“Thưa tiểu chủ, ở chỗ Thục Phi nương nương.”

Thục Phi, ngón tay Mạc Yên Nhiên chọc cái trâm cài trong hộp trang sức, “Các ngươi nói xem nếu ta sai người đi mời Hoàng Thượng thì hắn có đến không?” Dường như hoàn toàn không cần bọn họ trả lời, nàng cười rộ lên, “Được rồi, đùa các ngươi thôi. Khó khăn lắm mới được ra ngoài nghỉ hè, ta phải nghỉ ngơi sớm, các ngươi cũng đi nghỉ sớm đi.”

Hoàng Hậu không đi cùng bởi nàng phải ở lại quản lý hậu cung, cũng bớt đi trình tự thỉnh an buổi sáng, đối với Mạc Yên Nhiên mà nói thì đáng mừng cực. Nàng vốn lười, bình thường không muốn đắc tội nương nương địa vị cao mới ngày ngày đi thỉnh an, nay ra ngoài nghỉ hè mát mẻ lại có thể ngủ đến giữa trưa, điều duy nhất không thích là ở cạnh chỗ Đức Phi, chỗ Hoa Phi thì không gần cũng không xa. Hoàng Thượng ngày ngày ngủ ở chỗ Thục Phi, phi tần khác rất ít nhìn thấy hắn.

Yên Nhiên thoải mái vui vẻ, nghỉ hè qua hơn phân nửa Hoàng Thượng mới tính nhớ tới nàng.

“Đã lâu không gặp Khanh Khanh, thấy phong thái Khanh Khanh vẫn không giảm nhỉ.”

“Lang quân mới phong thái như trước, à không phải, là phong thái càng hơn vài ngày trước gặp bệ hạ.”

“Khanh Khanh liệu có gì muốn hỏi trẫm không?” Cười cợt một lát Thẩm Sơ Hàn mới hỏi.

Yên Nhiên mím môi, có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng nàng không rõ có thể hỏi hay không, là vì nàng thật sự chưa xem rõ Thục Phi là nhân vật thế nào, chưa xem rõ sự tồn tại của Thục Phi ở trong lòng Hoàng Thượng ra sao.

Cho nên nàng chỉ dám hỏi: “Rất nhiều, rất nhiều điều muốn hỏi bệ hạ. Muốn hỏi bệ hạ lâu như vậy không gặp ta, có nhớ ta không?”

Thẩm Sơ Hàn nghe xong nở nụ cười lạnh khiến nàng nhìn mà kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.