Ta Mới Là Sủng Phi

Quyển 2 - Chương 64



Rực rỡ tím hồng đã thành bụi, tiếng quốc văng vẳng gọi hè sang.

Mạc Yên Nhiên đang nằm trên ghế dài ngủ say sưa, Thẩm Sơ Hàn vốn ngồi cạnh xem tấu chương, thấy nàng ngủ hơi toát mồ hôi liền nhíu mày cầm một quyển sách đi tới ngồi bên cạnh nàng, tự mình quạt cho nàng.

Thể chất của Mạc Yên Nhiên đặc biệt sợ nóng, cố tình hắn nhớ thân mình nàng lạnh nên không cho để nhiều băng trong phòng, mặc cho Mạc Yên Nhiên ầm ĩ thế nào cũng không chiều nàng, nàng giận dỗi vài lần hắn cũng nghĩ tới thân thể nàng mà không chịu thỏa hiệp chút nào.

Không ngờ hắn mới cảm thấy bình thường mà nàng đã toát mồ hôi toàn thân.

Hắn nhíu mày, nghĩ guồng nước năm ngoái có lẽ có thể đặt đến đây, quay từ xa xa, hơi nước không làm tổn thương đến nàng mà vẫn có thể hạ chút nhiệt độ.

Chưa quạt được mấy cái nàng đã mơ màng tỉnh lại, giương mắt nhìn hắn, lập tức hừ một tiếng, vừa tự mình ngồi dậy kéo vạt áo mỏng hơi trượt xuống vừa đẩy hắn, “Đừng dựa vào gần như thế, rất nóng.”

Hắn nở nụ cười, kéo tay nàng tới, “Đừng giận dỗi, hai ngày nữa trẫm sẽ sai người chuyển guồng nước tới ngoài phòng nàng, như thế sẽ mát mẻ hơn, vậy được không?” Dứt lời còn thân thiết chạm vào đầu ngón tay nàng.

Nàng không rút tay lại, còn dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, “Thật không, lang quân không lừa ta chứ?” Nói rồi lại bĩu môi, “Nếu đùa ta thì thôi đi, làm ta mừng vô ích.”

Hắn vuốt sống mũi nàng, “Quân vô hí ngôn, nói như trẫm suốt ngày lừa nàng vậy.”

Nàng kéo tay hắn xuống, “Cũng tại lang quân luôn không cho ta dùng tảng băng đấy mà.” Giọng nàng hạ xuống, “Rõ ràng nghe nói đặc quyền của sủng phi nhiều, cố tình đến lượt ta lại không còn gì.”

Hắn bật cười, “Những cái khác không hứa được, chỉ có lương tiêu khổ đoản thì vẫn có thể chiều Khanh Khanh.”

Nàng đẩy hắn, “Đừng đùa, ta có chuyện đứng đắn muốn nói với lang quân, yêu cầu lang quân đứng ra giúp ta.”

Hắn ừ một tiếng nằm xuống bên cạnh nàng, không ngại nóng luôn nắm lấy tay nàng, “Lại chọc phiền toái gì, không một giây nào có thể an tâm.”

Nàng tới gần hắn, gối đầu lên vai hắn, “Lần này không phải phiền toái nhỏ, dù bề ngoài đối phương hẳn là sẽ không làm gì, nhưng ta luôn sợ người ta sẽ tính kế sau lưng, dù sao cấp bậc của ngươi ta cao hơn ta nhiều, ta nghĩ lang quân có thể đưa ra ý kiến giúp ta.”

Hắn nở nụ cười, tay ôm lấy nàng, “Hiền Phi?”

Mạc Yên Nhiên không đáp lại ngay, trong đầu đảo qua chuyện hôm nay lại một lần.

Hôm nay, sáng sớm nàng đã tới cung Vĩnh Khang thỉnh an Hoàng Hậu, có lẽ do thời tiết ngày càng nóng nên Hoàng Hậu nương nương để các nàng về sớm, miễn cho bị cháy nắng. Nàng luôn thích tự mình chậm rãi đi bộ về, không thích đi cùng đường với người khác nên chỉ dẫn Thư Nhu đi vòng qua ngự hoa viên.

Không ngờ khiến nàng gặp được một số chuyện không nên thấy.

Còn chưa phải giữa hè mà mặt trời đã chói chang, nàng thích đi xuyên qua núi giả, cố tình chỉ dẫn theo mình Thư Nhu nên không khiến người ta phát hiện, còn nàng thì nhìn thấy rõ ràng, phía trước chính là Mạc Bình U và Vương Quan Sinh.

Nàng thật sự bị giật mình, ngoại nam không được phép tùy tiện vào hậu cung, Vương Quan Sinh sau khi đánh giặc trở về được đeo một hư danh ngự tiền thị vệ nên chuyện này đơn giản hơn nhiều, nhưng bên cạnh Thẩm Sơ Hàn có không ít cao thủ, cần gì ngày ngày tới trông coi, cho nên đây chỉ là một ân điển, tiến cung cũng tiện hơn nhiều. Nếu Thẩm Sơ Hàn biết hắn dùng chức vụ để hẹn hò với phi tử của mình chỉ sợ sẽ tức phun máu.

Có điều đây cũng chỉ là Mạc Yên Nhiên nghĩ lung tung thôi, nói không chừng người ta chỉ là biểu ca, biểu muội tình cờ gặp nhau nên ân cần thăm hỏi. Chẳng qua, hành vi không dẫn ai theo bên cạnh thể hiện Mạc Bình U quá sơ suất, thậm chí còn khiến nàng bắt gặp.

“Phụ thân làm việc, làm người trước nay như vậy, có lẽ cũng không có ý gì đặc biệt, bệ hạ cũng giận, nay…” Ánh mắt Mạc Yên Nhiên chợt lóe lên, thì ra là vì Mạc Thiệp Cung, nói vậy lúc trước Mạc Bình U “hạ tấm thân cao quý” tới tìm nàng e là cũng vì việc này, làm khó nàng ta để mắt đến nàng, cảm thấy nàng ở trong mắt Thẩm Sơ Hàn có thể can thiệp triều chính. Cứ coi như nàng có thể can thiệp thì nàng cũng không thích.

Mạc Thiệp Cung là người thế nào nàng không rõ, nhưng ông ta đưa nàng vào cung, còn đưa nàng vào ngay trong lúc Mạc Bình U đang được sủng ái, chứng tỏ ông ta coi nàng chỉ là một quân cờ bỏ đi thôi. Nàng chỉ tiếp nhận một chút trí nhớ của Mạc Yên Nhiên nhưng đã có rất nhiều cảm nhận, trong số đó chính là căm tức phụ thân Mạc Thanh Lễ của nàng và không có chút thiện cảm với Mạc Bình U.

Người Mạc gia, bọn họ đều là kẻ địch, có lẽ ở trong mắt bọn họ nàng cũng chỉ là một kẻ địch.

Vương Quan Sinh cũng tiếp lời, “Mạc tướng quân làm việc có chừng mực, nương nương không cần quan tâm quá mức, mọi chuyện đều có thể giải quyết.” Ngữ khí cực nhạt nhẽo, không có vẻ thân thiết như với nàng lúc trước.

Nàng đột nhiên có phần tin tưởng Mạc Bình U nói nàng cướp thứ gì đó, lẽ nào chính là biểu ca này? Nhưng còn Hứa Nam Phong thì sao?

Mạc Yên Nhiên rõ ràng thích Hứa Nam Phong, rõ ràng là vậy.

“Biểu ca, huynh…” Mạc Bình U thoáng dừng, nhìn xung quanh như cảm thấy bên cạnh có người, làm Mạc Yên Nhiên sợ tới mức lui về phía trong núi giả, nhưng giọng nói cố gắng thấp xuống của nàng ta vẫn truyền tới rõ mồn một, “Có phải huynh vẫn còn trách phụ thân và thúc phụ chưa nói một lời đã đưa Mạc Yên Nhiên vào cung không?”

Mạc Yên Nhiên mở to mắt, nàng nghe tiếng Vương Quan Sinh dường như cười lạnh, “Quyết định của Mạc tướng quân và Mạc thượng thư nào có chỗ cho người khác xen vào, dù sao Vương Quan Sinh ta ở trong mắt người Mạc gia các ngươi nhiều năm qua vẫn chỉ là một con khỉ làm trò thôi.”

Thật lâu sau Mạc Bình U mới nói, “Mạc gia chúng ta cũng có rất nhiều bất đắc dĩ, năm đó phụ thân cũng không muốn nhưng cuối cùng vẫn đưa ta vào cung, Mạc Yên Nhiên kia…”

“Yên Nhiên không giống với ngươi.” Mạc Yên Nhiên chậm rãi ló đầu ra, nhìn thấy sắc mặt Vương Quan Sinh sa sầm, nàng chưa từng thấy hắn tức giận như thế, nàng nghe hắn nói tiếp, “Các ngươi không cho nàng hy vọng, cho dù nàng chỉ cần một chút các ngươi cũng không cho nàng, đến cuối cùng…” Hắn nở nụ cười ảm đạm, “Nữ nhi Mạc gia nhiều như thế, nữ nhi của Mạc thượng thư nhiều như thế, cố tình chỉ muốn đưa nàng vào cung, đó là vì cảm thấy nàng dễ chèn ép…”

“Nàng ta dễ chèn ép chỗ nào.” Mạc Bình U bắt được tay áo hắn, dường như phải lấy lại bình tĩnh rất lâu giọng nói mới nhẹ nhàng hơn, “Biểu ca, lúc đó mấy tỷ tỷ đã định thân, thúc phụ cũng vì…”

“Vậy các ngươi từng nghĩ tới Yên Nhiên từ nhỏ đã định thân cho ta chưa?”

“Nhưng Mạc Yên Nhiên không thích huynh!”

Nhất thời tất cả yên tĩnh lại.

Mạc Yên Nhiên tỏ vẻ lượng tin tức hơi nhiều, nàng cần tiêu hóa một chút. Cái gì gọi là “Yên Nhiên từ nhỏ định thân cho ta”? Đây là ý gì, nàng vốn hứa gả cho Vương Quan Sinh? Rõ ràng nàng nhớ trước đêm tuyển tú, Mạc Thanh Lễ nói, “Chuyện biểu ca của ngươi đừng nghĩ đến nữa.”

Nàng ngạc nhiên lui một bước, đá phải hòn đá, cố tình lúc này quá yên tĩnh.

“Ai.” Vương Quan Sinh lập tức đi tới trước mặt nàng, thấy là nàng ngược lại nói không ra lời, chỉ há miệng thở dốc, Mạc Bình U nhìn thấy nàng chậm hơn, sắc mặt rất tệ, “Ngươi đứng đây nghe bao lâu rồi?”

Tay Mạc Yên Nhiên vịn lên tay Thư Nhu, lòng bàn tay nàng chậm rãi thấm ra mồ hôi, nhìn biểu cảm của Mạc Bình U không phải muốn giết người diệt khẩu chứ, nàng lại nhìn Vương Quan Sinh, thấy nét mặt hắn chậm rãi bình tĩnh lại, “Làm muội sợ à?” Hắn nhẹ giọng hỏi nàng.

Biểu cảm của Mạc Bình U thoáng cái biến thành khó tin, nàng quay đầu nhìn hắn, “Biểu ca, huynh chớ quên…” Nàng ta không nói nổi nữa, ngược lại quay sang nhìn Mạc Yên Nhiên.

Mạc Yên Nhiên biết không xong, nét mặt kia của nàng ta có vẻ muốn đập nồi dìm thuyền, “Tỷ tỷ…”

Đã không còn kịp rồi, “Mạc Yên Nhiên, biểu ca luôn vì chuyện của ngươi mà không tha thứ cho phụ thân và thúc phụ, ngươi nói đi, ngươi ấm ức như huynh ấy nói à? Ngươi thật sự không muốn vào cung lại bị tình thế bức bách à? Ngươi thật sự không thích bệ hạ lại cười nói lấy lòng à? Ngươi nói đi, Di Tần nương nương.”

Sắc mặt Vương Quan Sinh đã trở nên vô cùng khó coi, hắn nói, “Ngươi câm miệng.”

Lời này nói với Mạc Bình U, nhưng Mạc Bình U lại lấy ra khí thế bất cần đời, “Huynh có gì không dám nghe, hay là huynh đang sợ nàng ta sống như cá gặp nước là vì sớm đã tính kế, nàng ta tham vinh hoa nên mới vào cung, hoàn toàn không chịu một chút ấm ức nào, huynh sợ lúc trước nàng ta thích Hứa Nam Phong, đến giờ vẫn không thích huynh mà đột nhiên quay sang thích Hoàng Đế bệ hạ cho nàng ta ân sủng.”

“Chát!” Mạc Bình U ôm mặt, mở to hai mắt, “Ngươi đánh ta? Ngươi điên rồi hay sao mà đánh ta?”

“Ta không điên.” Mạc Yên Nhiên vẫy bàn tay vừa tát, “Lúc trước ta vừa tiến cung tỷ tỷ đã thưởng cho ta một bạt tai, lúc đó ta đã nghĩ có một ngày sẽ trả lại tỷ tỷ, vừa rồi tỷ tỷ quá nóng nảy, nên ta nghĩ ngày này đã đến.”

Điểm chú ý của Vương Quan Sinh không ở chỗ này, “Vừa tiến cung đã thưởng muội một bạt tai?”

“Lẽ nào không phải do ngươi tính kế?”

“Có phải ta tính kế hay không quan trọng à? Nếu tỷ tỷ thật lòng trân trọng ta, bất kể ta có tính kế hay không thì cũng nỡ lòng nào xuống tay đánh ta, đến giờ cũng vậy, chỉ cần tỷ tỷ thật lòng trân trọng biểu ca thì sẽ không nói những lời khiến huynh ấy khó xử ngay trước mặt huynh ấy.” Nàng nở nụ cười, “Ngài đã ngồi cao trên vị trí Hiền Phi nương nương, bàn luận ân sủng với một Tần nho nhỏ như ta không sợ mất thân phận à? Hơn nữa ta cũng biết tỷ tỷ chưa bao giờ thích ta nên tỷ tỷ thích đánh thì đánh. Đôi khi ta nghĩ có lẽ do cách thích người khác của tỷ tỷ đặc biệt, ngươi ta thích ai là luôn muốn tốt với người đó. Tỷ tỷ thì ngược lại, có lẽ tỷ tỷ thích ta, chỉ vì phương pháp đặc biệt nên luôn kêu đến hét đi với ta, dành cho ta những trừng phạt không đáng nhắc đến so với vị trí tôn quý của ngài. Tỷ tỷ cũng thích biểu ca, cho nên mới vừa đả kích ta vừa đâm dao vào lòng biểu ca, khiến huynh ấy lúng túng.”

“Tình cảm của tỷ tỷ thật quá dữ dội.” Nàng tới gần Mạc Bình U, thấy sắc mặt nàng ta cứng nhắc, không hề kiêng dè Vương Quan Sinh mà nhẹ giọng nói một câu, “Lúc trước tỷ tỷ nói ta thích nhất tranh cướp của người khác, ta còn tưởng tỷ tỷ yêu bệ hạ rồi, nay ta đã biết, tỷ tỷ vẫn còn sống trong quá khứ, sống trong quá khứ của ngươi và biểu ca, và cả một chút xíu suy nghĩ chủ quan của ngươi nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.