Mùa thu còn chưa qua Mạc Yên Nhiên lại nhận được một tin tức mà nàng cho
rằng vô cùng không tốt, tin tức này còn do chính Thẩm Sơ Hàn nói với
nàng. Khi nói đến nó hai người đang ăn cơm, Thẩm Sơ Hàn giống như lơ
đãng thuận miệng nhắc tới.
Mạc Yên Nhiên nhíu mày: “Vì sao lại triều kiến vào mùa này? Không phải nên
là mùa xuân sao?” Triều kiến cái gì, trước kia nàng xem không ít tiểu
thuyết, phim truyền hình, thường thường trong lúc ngoại triều vào chầu
gì đó đều sẽ đưa công chúa nọ, quận chúa kia tới để hòa thân. Vì là
khách từ nước ngoài tới nên đãi ngộ rất khác biệt, nếu thật sự đưa tới
một cô công chúa, nói không chừng sẽ ngồi lên địa vị cao, chỉ thế thôi
thì tốt, tệ hơn nữa là người ta còn rất nhiệt tình.
Nàng nhìn Thẩm Sơ Hàn chằm chằm một lát rồi đột nhiên hỏi, “Lang quân thích nữ tử thế nào?”
Thẩm Sơ Hàn nhíu mày quay sang nhìn nàng, giống như đang đánh giá nàng, Mạc
Yên Nhiên nghiêm mặt mặc hắn đánh giá, hắn nở nụ cười rồi nói, “À, thích người có hiểu biết, không hay giận dỗi, không hay nổi nóng, cho gì ăn
nấy, mỗi ngày không gây đủ loại chuyện…”
Hắn còn chưa nói xong Mạc Yên Nhiên đã vội vàng ngắt lời, “Biết rồi, biết
rồi, tóm lại lang quân thích người hoàn toàn ngược lại với ta đúng
không.” Nàng hừ một tiếng, “Dịu dàng săn sóc quá nhỉ, thì ra lang quân
thích loại đó.”
Thẩm Sơ Hàn bật cười, buông đũa xuống xoa lòng bàn tay nàng, dỗ nàng, “Không vui à? Trẫm đùa nàng thôi, còn hỏi trẫm thích nữ tử thế nào.” Hắn hạ
giọng thì thầm, “Bình thường nàng không soi gương hay sao mà hỏi chuyện
này.”
Mạc Yên Nhiên cũng biết hắn đang đùa mình, nay nghe hắn nói hai câu xuôi
tai sẽ không giận nữa, trong lòng thoải mái nhưng biểu cảm vẫn nghiêm
túc, tỏ vẻ không vui, “Hừ, ai biết lang quân nói được bao nhiêu phần
thật bao nhiêu phần giả, chỉ biết nói ngọt dỗ ta.”
Thẩm Sơ Hàn biết nàng không giận nữa liền vỗ tay nàng, “Xem nàng kìa, tính
tình nóng nảy quá, trẫm chỉ tùy ý nói một câu cũng không vui, đúng là tổ tông. Mau ăn cơm, ăn cơm đi.”
Mạc Yên Nhiên rút tay lại cầm đũa, khịt mũi nói, “Ta làm sao là tổ tông được, rõ ràng ta nhỏ hơn bệ hạ.”
Thẩm Sơ Hàn lớn tuổi hơn nàng nhiều, ngày thường đã quen cẩn thận dỗ dành
nàng, không chỉ vì thích nàng mà còn vì nàng nhỏ tuổi, hắn bao dung chút là đương nhiên, nhưng hắn không thích nghe nàng nói đến vấn đề tuổi
tác. Trước kia không nghĩ đến, giờ lại thấy hận mình sinh ra quá sớm,
bảo bối của hắn còn trẻ như vậy mà hắn thì đã đến tuổi nhi lập (khoảng 30 tuổi), nghĩ thôi đã thấy khó chịu.
Mạc Yên Nhiên không chú ý tới chuyện này, tuy nàng cúi đầu ăn cơm nhưng suy nghĩ thì đã bay tới chuyện triều kiến kia.
Trong lòng nàng không giấu được chuyện gì, một khi có việc luôn mang tới hỏi
Hoàng Hậu nương nương. Nhưng hôm nay, khi tới gặp Hoàng Hậu thấy tinh
thần, trạng thái của Hoàng Hậu thật sự rất tệ, nhất thời ném hết những
chuyện muốn hỏi ra khỏi đầu, vội vàng tiến lên nắm tay Hoàng Hậu, “Ngươi thế nào rồi? Sắc mặt tệ vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon sao? Có chuyện
gì phiền lòng? Gọi Thái Y tới chưa?”
Hoàng Hậu nghe nàng liên thanh hỏi lại thấy buồn cười, đang định mở miệng thì Tập Hương cô cô ở bên cạnh đã giành trước, “Di Phi nương nương mau
khuyên Hoàng Hậu nương nương đi, sáng sớm đã thế này rồi, chúng nô tỳ
khuyên Hoàng Hậu nương nương tuyên Thái Y, nương nương lại nói không có
gì đáng ngại.”
Hoàng Hậu vẫy tay ngắt lời nàng ta, “Thân thể của ta chính ta biết, chỉ vì
buổi tối không nghỉ ngơi tốt thôi, không cần mời Thái Y làm gì cho phiền toái.”
Mạc Yên Nhiên không nghĩ vậy, nàng nhíu mày, “Chỉ sai người đi mời Thái Y
một tiếng thôi, có gì phiền toái.” Nàng quay đầu lại sai Thư Nhu, “Ngươi tự mình đi, dẫn Trần Cận đến đây, đừng chậm trễ.”
Hoàng Hậu không ngăn được nàng đành mặc kệ, lại cho người lui xuống để nói
chuyện với nàng, vỗ tay nàng nói, “Ngươi vẫn cứ chuyện bé xé ra to như
thế, ta thật sự không sao, tối qua thật sự ngủ không ngon.”
“Tối qua ngươi đi làm trộm hay sao mà ngủ không ngon? Ngươi ấy mà, không
nhìn rõ chính mình trong gương đồng thế nào nên mới nói ta chuyện bé xé
ra to. Sắc mặt ngươi nhìn kinh cực kỳ, chẳng trách đám Tập Hương cô cô
đều chết khiếp.”
Hoàng Hậu nắm tay nàng, giọng nói nhỏ gần như không thể nghe thấy, “Tối qua ta mơ thấy ta trở về.”
“Trở về? Về đâu?” Nàng mới hỏi đã lập tức ngậm miệng, thân mình hơi run run, “Làm sao có thể đột nhiên mơ thấy trở về? Không phải đã lâu không mơ
thấy…” Nàng hít sâu một hơi, “Còn báo trước chuyện gì không? Ngươi có
nhìn rõ cái gì không?”
Nàng hỏi rất nhiều, Hoàng Hậu lại vẫn có vẻ không yên lòng, không để ý đáp
lại một câu, “Ừ, thấy rõ, cờ đỏ này, nhà cao tầng này, xe cộ này, đều
nhìn thấy rõ ràng.” Lòng bàn tay nàng hơi toát mồ hôi, “Ta tới đây đã
quá nhiều năm rồi, nay đột nhiên nhìn thấy rõ ràng… Ta thật sự…” Tiếng
nói nàng hơi nghẹn lại, một lúc lâu sau mới khôi phục được, “Ngươi nói
xem đây có phải điềm báo ta sẽ quay trở về không?”
Mạc Yên Nhiên hít sâu một hơi mới giữ vững thân mình, “Ngươi… muốn trở về à?”
Hoàng Hậu quay sang nhìn nàng, chậm rãi xoa mặt nàng, “Ta à… có thể trở về
đương nhiên là tốt. Ta ở đây không có vướng bận gì, vương bận duy nhất
chính là ngươi… Ta thấy hắn thật sự thích ngươi, hai năm qua hắn đối với ngươi không có chỗ nào đáng chê trách, ngay cả những người mới vào cũng không thể lấy được một ánh mắt của hắn.”
Năm trước, phụ thân của Hạ Tĩnh Ngôn đã qua đời, lúc đó tinh thần nàng sa
sút một thời gian dài. Mạc Yên Nhiên biết, Hạ Tĩnh Ngôn tới đây khi còn
là một đứa trẻ sơ sinh, nàng lớn lên ở phủ Thừa Tướng, được phụ thân,
mẫu thân nơi này làm bạn từ lúc bi bô tập nói đến tập tễnh bước đi, rồi
lại biến thành một thục nữ yểu điệu. Chính vì vậy, dù nàng mang linh hồn hiện đại lại tiếp nhận phong kiến cổ đại, thậm chí quyết định gả cho
Thái Tử.
Nàng không thích, nhưng vì trong lòng có mâu thuẫn nên vẫn đồng ý.
Ơn nuôi nấng, ơn dạy dỗ. Giờ nàng đã là Hạ Tĩnh Ngôn, ngày ấy nàng cũng
nói với Mạc Yên Nhiên, nàng được nuôi lớn như tiểu thư khuê các, thứ
nàng gánh vác không phải nàng muốn gì, có thể làm gì, mà nàng nên chịu
trách nhiệm vì Hạ gia.
Cho nên nàng trả giá tất cả của mình. Mạc Yên Nhiên từng hỏi nàng có hối
hận không? Nếu được chọn nàng có còn chọn hy sinh tất cả để tiến cung
không? Có chọn chạy trốn hoặc cố gắng thuyết phục phụ thân Thừa Tướng
của nàng, thoát khỏi cảnh lãng phí cả tuổi xuân trong cung cấm này
không?
Nàng nói không hối hận, không hối hận chút nào.
Ở hiện đại, bọn họ lớn lên cùng nhau, Hạ Tĩnh Ngôn vô cùng mạnh mẽ, vô
cùng độc lập, khi Mạc Yên Nhiên bị xuyên không tới đây Hạ Tĩnh Ngôn còn
là một người thực vật nằm trong bệnh viện, nhưng cha mẹ nàng chưa từng
bỏ cuộc. Mạc Yên Nhiên biết Hạ Tĩnh Ngôn là người thế nào, cho nên khi
Hạ Tĩnh Ngôn cười rồi đột nhiên rơi lệ, nàng rất ngạc nhiên.
“Ta sai rồi, ta vẫn có chuyện hối hận. Nếu có thể làm lại một lần, nếu ta
biết ta với hắn vô duyên như vậy thì nhất định ta sẽ rời xa hắn, sẽ
không nói với hắn nửa lời, sẽ không gặp hắn một lần nào hết, ta nên cách xa hắn mới đúng.”
Hắn kia, Mạc Yên Nhiên biết là ai. Nhưng nàng không thể nói gì, nàng chỉ có thể vỗ lưng Hạ Tĩnh Ngôn an ủi.
Nghe Hạ Tĩnh Ngôn nói tới chuyện này, Mạc Yên Nhiên nhớ ra lúc đầu mình đến
đây vì cái gì, nói một câu đổi chủ đề, “Không thể lấy được một ánh mắt
của hắn cái gì, ngươi không biết đấy thôi, hai ngày trước hắn vừa mới
nói với ta, có một triều gì đấy muốn tới triều kiến kìa.”
Mới nói đến đây, Thư Nhu từ bên ngoài tiến vào báo một câu, “Chủ tử, Trần Thái Y tới.”
Nàng vội vàng dừng câu chuyện gọi người vào xem mạch, Trần Cận xem chẩn xong lập tức kết luận chỉ là ưu tư quá nhiều, nghỉ ngơi không tốt gì đó.
Nàng vốn đã biết nguyên nhân đại khái, nay lại nghe kết quả mới yên tâm, sai người đưa hắn xuống đi mở phương thuốc.
Hoàng Hậu nói tiếp lời nàng, “Chỉ là triều kiến mà thôi, chuyện trên triều ngươi lo làm gì.”
Nàng bĩu môi, “Ai nha, trước kia chúng ta cùng nhau xem phim cung đấu gì
đấy, chẳng phải nước ngoài tới cầu hòa đều mang theo lễ vật hay sao. Nói không chừng sẽ tặng cho một tá mỹ nhân ấy chứ.”
Hoàng Hậu bật cười, “Ngươi tới đây lâu vậy còn chưa quen à, một tá mỹ nhân
được tặng kia thân phận hèn mọn, còn chưa bằng mỹ nhân của chúng ta nữa
kìa. Trừ phi thật sự đẹp đến quốc sắc thiên hương, nếu không bệ hạ của
chúng ta cũng chướng mất ấy chứ.” Nàng lại nhéo má Mạc Yên Nhiên, “Hơn
nữa, Di Phi nương nương của chúng ta cũng rất xinh đẹp, ai chẳng biết
hậu cung này không còn ai dám sánh vai với ngươi nữa rồi, chỉ sợ bị
ngươi dìm hàng không dám vác mặt đi gặp người nữa.”
Mạc Yên Nhiên hừ một tiếng, hất tay nàng ra, “Cũng chẳng phải mặt ta, bình
thường ngay cả gương cũng không muốn soi, nhìn vẫn thấy khiếp.”
“Chính ngươi cũng không kém gương mặt bây giờ, suy nghĩ lung tung cái gì.”
“Ai nha, đấy là ta đang sợ đưa tới công chúa hòa thân gì đấy, rồi nói không chừng trực tiếp ngồi lên phi vị mà. Sợ nhất là cô nàng Ba Tư nào tới,
khoe eo hở ngực, ta sợ lắm đấy.”
Hoàng Hậu đẩy nàng một cái, “Nói những lời này để chọc tức ta phải không, ép
ta phải nói ra đúng không? Ngươi thì chưa khoe eo hở ngực trước mặt hắn
chắc, làm như đang yêu nhau vậy. Các ngươi mới là vợ chồng già, ra vẻ ân ái trước mặt ta là ngứa đòn đấy. Đi mau, đi mau đi.”
Mạc Yên Nhiên bị nàng đẩy ra ngoài một chút, “Người ta nói chuyện nghiêm
túc với ngươi mà ngươi lại như thế, đúng là mặc kệ mấy kiếp miệng vẫn
không độc bằng ngươi.”
“Thôi đi, cướp chồng của lão nương còn không cho ta nói cho sướng miệng?”
“Ngươi nằm mơ, đó là chồng của ta.” Mạc Yên Nhiên thấy Hoàng Hậu không có việc gì liền đứng lên đi ra ngoài.
“Yên Nhiên.” Hoàng Hậu đột nhiên gọi nàng lại, thấy nàng quay lại liền nhíu mày nói, “Thái độ của ngươi với Mạc Bình U là…”
Mạc Yên Nhiên đương nhiên biết vì sao Hoàng Hậu hỏi vậy, lập tức lên tiếng
trả lời, “Ta không sao hết, ngươi muốn làm thế nào thì làm đi…”
Hoàng Hậu ừ một tiếng, ánh mắt giống như thất thần, “Ngươi cũng biết, có một
số việc, ta không thể nào không so đo tính toán.” Mạc Yên Nhiên gật đầu
Hoàng Hậu mới nói tiếp, “Vốn sợ ngươi khó xử, nếu thật sự có ngày đó,
ngươi cứ làm như không biết gì hết là được.”
“Ta thật sự không quan tâm.” Nàng nhíu mày, biểu cảm trên mặt cũng nghiêm
túc hơn, “Với ta mà nói, ở đây chỉ có ngươi mới là tỷ muội của ta, ngươi còn không hiểu ta hay sao, ta là loại người rất lạnh lùng, chưa nói tới Mạc Bình U đối xử với ta thế nào, cho dù nàng ta tốt với ta như tỷ muội ruột thịt thì cũng là đối với Mạc Yên Nhiên chứ không phải với ta, chứ
chưa nói tới nàng ta chẳng có tình nghĩa tỷ muội gì với ta. Trong mắt
nàng ta chỉ có Mạc gia, nay Mạc gia đã đổ, nàng ta chẳng để ý gì đến ta
nữa.” Nàng nở nụ cười, “Ngươi tốt với ta vì chính ta chứ không phải vì
ta là Mạc Yên Nhiên, ta tin ngươi cũng không phải vì ngươi là Hoàng Hậu, không phải vì ta cảm thấy ngươi vô hại, mà vì ngươi là chính ngươi.”
Hoàng Hậu ừ một tiếng, nở nụ cười, “Tình hữu nghị không thay đổi.”