Mạc Yên Nhiên nằm trên giường bừng tỉnh, nàng ngẩn ngơ nhìn đỉnh màn, trong đầu không ngừng hồi tưởng, Thẩm Sơ Hàn chất vấn nàng, “Nàng thật sự để ý sao? Nàng có trái tim không, Mạc Yên Nhiên.” Nàng ôm chăn ngồi dậy,
dường như rất lâu rồi không ngủ một mình, thậm chí nàng đã quen bên cạnh có một người, dù không làm gì cả hai người cũng ôm nhau ngủ. Nàng không khỏi quay đầu nhìn chiếc giường trống không, lại là một mình nàng.
Tối nay, hắn lại ở đâu, trên giường của người nào.
Nàng biết mình không thể nghĩ vậy lại vẫn không nhịn được, nàng muốn giận
Thẩm Sơ Hàn nhưng nàng giận không nổi, nàng thậm chí không biết Thẩm Sơ
Hàn đang tức giận cái gì. Nếu hắn không thích Phong Giáng Bạch thì sao
lại tức giận với nàng như thế. Cửa sổ không đóng chặt, có một làn gió
thổi tới sau lưng nàng.
Nàng sờ bụng, chỉ là nếu thôi, nếu nơi này hiện giờ thật sự có một đứa trẻ,
có khi nào hắn sẽ không tức giận như vậy nữa không? Nàng lập tức giật
mình vì suy nghĩ này, vỗ vỗ mặt nằm xuống ngủ.
Không để ý đến cái cửa sổ kia, hứng gió một đêm, kết quả là hôm sau thức dậy
Mạc Yên Nhiên liền ngã bệnh. Nàng sai người tới chỗ Hoàng Hậu xin nghỉ,
chúng phi tử hậu cung dường như đã quá quen với hành vi thường xuyên xin nghỉ của nàng nên cũng không để ý, chỉ nói nàng được sủng sinh kiêu mà
thôi. Vừa vặn Hoàng Hậu nương nương cũng không khỏe, thỉnh an buổi sáng
được miễn.
Nhưng ngày ấy nàng cãi nhau với Hoàng Thượng, đã gần mười ngày Hoàng Thượng
không đặt chân tới cung Trường Tín, đây là chuyện mọi người đều biết,
mọi người đều nói Di Phi nương nương ngang ngược kia cũng có ngày yếu
thế, có lẽ mượn cớ sinh bệnh để bệ hạ đi thăm nàng.
Mạc Yên Nhiên thật sự ngã bệnh, lần này còn vô cùng nghiêm trọng. Trần Cận
đi tới xem bệnh, sợ tới mức chỉ dám lắc đầu, lập tức viết thư cho Hứa
Nam Phong để xem hắn có thể trở về ngay hay không. Thư Nhu nóng ruột đến mức miệng nổi nhiệt, chỉ biết canh giữ ở đầu giường nàng, đám Thanh
Thiển sắc thuốc đến, thấy nàng không thể uống thuốc vào lập tức khóc
lên. Cuối cùng vẫn là Sơ Ảnh bình tĩnh nhất, đứng lên nói, “Ta đi cầu
xin Hoàng Thượng, Thanh Thiển, ngươi đi cầu xin Hoàng Hậu, nương nương
cần Hứa đại phu tiến cung, chúng ta không chờ được nữa. Cô cô chăm sóc
chủ tử, chúng ta đi rồi về ngay.”
Thanh Thiển không khóc nữa, vội vàng ra ngoài chạy về phía Vĩnh Khang Cung.
Sơ Ảnh cũng chạy tới Vị Ương Cung, cung Vị Ương rất gần cung Trường Tín, không bao lâu đã đến.
Ninh An nhìn thấy Sơ Ảnh chỉ cảm thấy đau răng, vội ngăn nàng lại, “Tiểu tổ
tông, ngươi đến đây làm gì, bệ hạ đang xử lý chính sự đấy, không cho
người khác quấy rầy.”
Đôi mắt Sơ Ảnh đỏ hồng, “Ninh công công, xin ngài để nô tỳ gặp bệ hạ một lát đi, chủ tử chúng ta sắp không xong rồi.”
Ninh An liều mạng thấp giọng, “Ngươi và ta đều là nô tài, đều phải làm việc
theo tâm ý của chủ tử, ta cũng biết ngươi trung thành, nhưng chuyện giữa bệ hạ và Di Phi chúng ta đều hiểu, nếu nương nương không tự mình tới
đây chỉ sợ không tốt lắm.”
Nói vậy ý chỉ Di Phi nên mượn việc lần này yếu thế mời sủng. Sơ Ảnh không
chịu khiến Mạc Yên Nhiên chịu loại ấm ức này, cãi lại, “Nương nương
chúng ta vốn không có ý đó, là ta tự ý tới!”
Thẩm Sơ Hàn đã bước ra đến cửa, trong mắt gần như kết băng, “À, ngươi nói vậy ý là Di Phi cũng không muốn gặp trẫm.”
Sơ Ảnh vội vàng quỳ xuống, không tiếp lời Thẩm Sơ Hàn, chỉ lo nói chuyện
của mình, “Bệ hạ, nương nương sợ là không xong rồi, xin bệ hạ tuyên Hứa
đại phu tiến cung đi, nương nương… nương nương e là không qua khỏi.”
Thẩm Sơ Hàn chỉ cảm thấy nô tỳ này bị Mạc Yên Nhiên xúi giục đến mức cái gì
cũng dám nói, ngay cả chủ tử của mình cũng dám nguyền rủa, chỉ thấy cực
phiền chán, một cước đá văng nàng ta ra, đi về phía cung Trường Tín,
“Tốt nhất chủ tử các ngươi không có chuyện gì, nếu bị ngươi nguyền rủa
ra chuyện gì, ngươi chờ chết không toàn thây đi.” Sơ Ảnh không để ý
chuyện này, chỉ cần bệ hạ chịu tới cung Trường Tín là tốt rồi, chỉ cần
mời được Hứa đại phu, nói không chừng chủ tử còn cứu chữa được.
Thẩm Sơ Hàn chỉ nghĩ Mạc Yên Nhiên chịu thua, trong lòng hắn còn có chút vui vẻ, mặc kệ nguyên nhân gì, nàng vẫn còn muốn gặp hắn, muốn chịu thua.
Không ngờ khi nhìn thấy nàng thì nàng đã như vậy, toàn thân trắng tới trong
suốt, giống như bị cơn đau tra tấn mà lông mày hơi nhăn lại. Thư Nhu
đang quỳ gối trước giường của nàng, vừa khóc vừa đút thuốc cho nàng,
nhưng nàng không uống vào một giọt, toàn bộ chảy xuống vạt áo trước. Thư Nhu càng khóc lớn tiếng hơn.
Hắn chỉ cảm thấy hồn mình lìa khỏi xác, ngẩn ngơ đi tới, ngẩn ngơ nhận lấy
bát thuốc trong tay Thư Nhu, tự mình ngồi ở đầu giường ôm nàng vào lòng, đút nàng uống thuốc, vẫn không thể đút vào chút nào. Hắn khàn khàn hỏi
bọn họ, “Rốt cuộc là thế nào? Vì sao Di Phi lại biến thành thế này?”
Thư Nhu quỳ gối bên dưới, “Đã nhiều ngày nương nương ngủ không ngon, nửa
đêm luôn bừng tỉnh, lại không gọi chúng nô tỳ, chỉ một mình ôm chăn ngồi cả đêm, lúc đầu chúng nô tỳ còn khuyên, khuyên nhiều nương nương lại
không vui, chúng nô tỳ không dám nói nữa. Mấy ngày trước không biết
người nào không cẩn thận không đóng chặt cửa sổ, có lẽ chủ tử hứng gió
một đêm, sáng hôm sau thức dậy đã như thế. Mấy ngày trước còn có sức sai chúng nô tỳ tới chỗ Hoàng Hậu xin nghỉ, tới hôm nay ngay cả thuốc
cũng…”
“Thái Y nói thế nào?”
“Thái Y… Thái Y chỉ nói bệnh này tới quá nhanh, chỉ dám mở phương thuốc thử
xem…” Lúc này Sơ Ảnh cũng đã trở lại, quỳ gối cạnh cửa nghẹn ngào khóc.
Thẩm Sơ Hàn cảm thấy mình sắp nôn ra một ngụm máu, hắn sai Ninh An, “Mau đi
tuyên Hứa đại phu tiến cung.” Rồi lại quay sang trách cứ, “Chủ tử ngươi
sinh bệnh vì sao không sớm báo lên?”
“Chủ tử… Chủ tử…” Thư Nhu quỳ trên mặt đất chỉ biết khóc.
Vẫn là Sơ Ảnh ở bên cửa trả lời, “Chủ tử kiêu ngạo như vậy, nếu chúng nô tỳ tự tiện quyết định đi mời bệ hạ, khi chủ tử tỉnh lại chỉ sợ sẽ càng
giận hơn.”
Thẩm Sơ Hàn nhìn nàng ta, “Vậy vì sao hôm nay lại tới cầu kiến?”
“Chủ tử đã như vậy, nếu tỉnh lại muốn nô tỳ chết nô tỳ cũng nghe theo, chỉ
mong chủ tử sẽ khỏe lại.” Nàng quỳ rạp xuống đất, giọng nói nghèn nghẹn, “Nếu… Nếu mà… chủ tử hẳn cũng muốn gặp bệ hạ một lần.”
Thẩm Sơ Hàn nhìn sắc mặt Mạc Yên Nhiên, nhất thời muốn rơi lệ, hắn tự uống
thuốc bón sang cho nàng, tuy vẫn bị chảy ra ngoài nhưng nàng cũng uống
vào một ít, hai lần như vậy dường như nàng bị sặc, ho hai tiếng rồi dần
tỉnh lại, ánh mắt hắn tỏa sáng nhìn nàng, “Khanh Khanh, Khanh Khanh,
nàng tỉnh rồi.”
Có vẻ nàng không còn sức lực, bàn tay đưa đến một nửa lại hạ xuống, hắn
nắm tay nàng đặt lên mặt mình, “Khanh Khanh, nàng thấy thế nào? Chỗ nào
không thoải mái, trẫm tới thăm nàng.”
Nàng nheo mắt nhìn hắn rất lâu, sắc mặt nàng cực kém, đã không còn vẻ mỹ mạo như xưa, nhưng hắn vẫn cảm thấy đau lòng. Một lúc lâu sau nàng lại nói
một câu, âm thanh khẽ đến không thể nghe thấy, hắn hỏi, “Khanh Khanh,
nàng nói gì, nàng muốn cái gì?” Hắn lại ghé sát vào mới nghe rõ, bây
giờ, nước mắt trong mắt hắn rơi thẳng xuống, ôm lấy nàng hôn lên đỉnh
đầu nàng.
Ta sắp đi, lại nhìn thấy chàng tới.
Trong giọng nói hắn cũng mang theo tiếng nức nở, “Khanh Khanh, nàng sẽ không
sao hết, nàng sẽ không có việc gì hết. Tất cả chuyện cũ đã qua rồi, nàng sẽ không có chuyện gì, nàng sẽ ở bên cạnh trẫm, thật lâu dài.”
Nàng lại nói một câu, “Ta không thích chàng nói như thế, ngày ấy… ngày ấy
Thái Y nói ta không thể có thai, chàng nói với ta… chàng nói với ta…”
“Ta rất thích nàng, Khanh Khanh.” Hắn vội vàng tiếp lời, nhìn nàng không dời mắt.
Nàng nở một nụ cười, dường như dùng rất nhiều sức lực mới làm được như vậy,
nhưng bàn tay lại không còn sức chậm rãi trượt xuống, bị hắn nắm được,
dùng sức kéo nàng, nàng nói, “Lúc đó… lúc đó không nói với chàng, ta
cũng vậy. Ta cũng thích chàng…” Nàng chậm rãi, chậm rãi nhắm hai mắt
lại.
Mạc Yên Nhiên cảm thấy mình nằm mơ một giấc rất dài, trong mơ có một vài
thứ kỳ quái, nàng cảm thấy bị những thứ kỳ quái này bao quanh, hoàn toàn không thể trốn tránh. Dần dần, dần dần, những sự vật này trở nên rõ
ràng hơn, còn là những thứ trong trí nhớ của nàng.
Nhà cao tầng, xe hơi, và cả mùi đồ ăn vặt kinh điển mà đã lâu không được
ăn, niềm hoài niệm khó nói làm cho nàng rơi nước mắt. Nàng cảm thấy mình nhẹ như bay lên, theo gió đi tới rất nhiều nơi, đột nhiên bay tới trước một tòa nhà quen thuộc.
Đó là nhà nàng, nàng nhìn qua cánh cửa mở rộng, người đi ra là bố mẹ nàng, nàng xông lên, khóc nước mắt đầy mặt, luôn miệng gọi bọn họ, bố, mẹ.
Nhưng bọn họn không đáp lại, mẹ nàng quay vào nhà hô một câu, dường như
còn ai khác. Kết quả… nàng nhìn thấy chính nàng từ trong nhà đi ra, ôm
tay mẹ nàng, cả nhà cười cười nói nói đi ra ngoài.
Tại sao có thể như vậy… Tại sao có thể như vậy…
Rõ ràng nàng còn ở đây, người kia là ai? Nàng đi theo bọn họ về phía
trước, thấy một người đàn ông trẻ tuổi lái xe tới đón bọn họ, chính nàng còn ôm ấp thân thiết với người đàn ông kia, sau đó lên xe, một nhà bốn
người ra ngoài ăn cơm… vẫn là những món trước kia nàng thích nhất. Người đàn ông trẻ tuổi kia rất quan tâm nàng và bố mẹ nàng, khi chia tay,
nàng không cùng bố mẹ trở về…
Người đàn ông kia, là chồng của nàng.
Nàng không trở về được nữa.
Hình ảnh đột nhiên mờ đi, Hoàng Hậu xuất hiện trước mặt nàng, nàng ấy đang
ngồi, dịu dàng nhìn nàng, nàng nhào tới trước mặt Hoàng Hậu, “Ta không
trở về được, thân thể của ta… ta đã…” Nàng gần như khóc không thành
tiếng.
Hoàng Hậu vỗ lưng nàng, “Yên Nhiên, ta phải đi rồi.”
Lúc này nàng mới phản ứng lại, “Đi? Ngươi muốn đi đâu?”
Hoàng Hậu nở nụ cười, “Ta cảm thấy sứ mệnh của ta đã hoàn thành, cuối cùng
cũng có thể trở về. Chỉ là, sau này một mình ngươi ở đây, ngươi phải
nhớ, giữ gìn bản thân, đừng quên ước muốn ban đầu của mình.”
Mạc Yên Nhiên ngừng khóc, vẫn không nhịn được nấc lên, “Cái gì… Có ý gì? Về đâu? Thế kỷ hai mốt sao?” Nàng càng thêm kích động, “Không, không,
không, Tĩnh Ngôn, ta nói với ngươi, chúng ta đều không trở về được… Thân thể của chúng ta không biết đã bị ai…”
“Ngươi đừng kích động, ta có thể trở về.” Ánh mắt Hoàng Hậu dịu dàng như nước, mềm mại bao quanh nàng, “Không phải ngươi đã nói với ta sao? Ta chỉ
biến thành người thực vật nằm trên giường bệnh thôi, ta trở về sẽ tỉnh
lại. Tuy ngươi không thể quay về nhưng nhìn thấy ngươi cũng nên yên tâm
rồi, cô chú đều rất khỏe, thân thể của ngươi cũng rất hạnh phúc, ngươi
hiện nay… cũng vậy…”
“Ta không có!” Nước mắt nàng lại lăn ra, “Thẩm Sơ Hàn… Thẩm Sơ Hàn hắn vốn
không phải thật sự thích ta.” Nàng biến thành một cô gái hai mươi tuổi
thật sự, một cô gái đau khổ vì tình, đỏ mắt kể lể sự bất mãn với người
yêu.
Hạ Tĩnh Ngôn nở nụ cười, nàng chậm rãi mờ nhạt đi, “Ngươi phải ngoan, trở
về đi. Hắn thật sự thích ngươi, ngươi cũng biết mà… Đừng giận dõi với
hắn, những ngày ta không ở đây, ngươi phải bảo vệ bản thân thật tốt. Nếu hắn bảo ngươi làm Hoàng Hậu ngươi cũng đừng vì ta mà từ chối, ngươi
phải đồng ý…” Giọng nói nàng nhẹ đi nhiều, Mạc Yên Nhiên đã không cầm
được tay nàng nữa, “Ngươi phải đồng ý, ngươi phải biết ở cổ đại con trai trưởng nghĩa là gì… Ngươi phải chăm sóc bản thân, đừng quá nhớ ta, ta ở hiện đại nhất định sẽ…”