Ta Muốn Đến Cửu Châu

Chương 20



Cửu Man vặn mình trên không, chín cái đầu rồng cùng lúc gầm rú, âm thanh như khóc, như muốn khiến đất trời động lòng thương.

Tử Ly cau mày, một quầng sáng lập tức xoẹt qua quanh thân mọi người rồi nhanh chóng biến mất.

Nhược Nhất bịt chặt hai tai, cô vốn tưởng tiếng gầm rú này sẽ khiến cô chấn động tới ộc máu mồm, nhưng không ngờ lần này dễ chịu hơn rất nhiều. Nhược Nhất biết chắc là có người tương trợ. Cô bất giác nhìn ra sau, mong tìm kiếm hình bóng người áo đen bịt mặt nhưng lại không thấy gì. Trốn rồi sao? Nhược Nhất nghĩ: Lát nữa ngươi sẽ phải ra ngoài thôi!

Cửu Man hiện thế chân thân, chưa thể hóa thành hình người, chứng tỏ yêu lực vẫn chưa hồi phục. Bây giờ chính là lúc hắn thiếu sức mạnh. Nhưng cho dù Cửu Man suy yếu thế nào, cho dù hắn không dùng yêu lực thì cũng thừa sức đè chết mấy người họ. Huống hồ, yêu lực của hắn vốn dĩ có thể sánh ngang với Thương Tiêu, lạc đà gầy yếu nhưng vẫn to hơn ngựa, ba người họ và Cửu Man hoàn toàn không phải là đối thủ ngang sức!

Hơn nữa, bây giờ con yêu quái ấy cứ ở lỳ tại Anh Lương sơn, có lẽ là vì Vân Chử đã chắn đường nó, cũng có thể là nó kiếm ăn ở đây, chờ hồi phục thể lực. Lát nữa nếu Cửu Man muốn ăn thịt ba người họ thì e là không ai có thể chạy thoát. Bây giờ Tầm Thường cung không phái người tới diệt yêu, họ lại không có thời gian xin sự trợ giúp của Anh Lương chủ, đại quân của yêu tộc ở xa ngàn dặm… Vì thế, chỉ có thể tự mình cứu mình thôi sao?

Nhược Nhất cảm thấy rất bất lực. Bây giờ cô đang đối diện với yêu thú thượng cổ – kẻ bị thần minh phong ấn. Cô vừa không đánh được vào vùng hạ bộ của hắn, càng không có cách nào nhổ nước bọt vào mắt hắn. So với hắn, hắc xà tinh và yêu quái đầu người mình hổ trước đó cũng chỉ là hạng tép riu mà thôi.

Cục diện này hoàn toàn bế tắc.

Nếu Thương Tiêu ở đây, có lẽ hắn có thể xoay chuyển tình thế. Nhưng Thương Tiêu mới phá phong ấn không lâu, lực phong ấn trong người vẫn chưa được giải, nếu lúc này đụng độ với Cửu Man, chắc chắn khí ma sát trong cơ thể Thương Tiêu sẽ bị dẫn ra. Đến lúc ấy Cửu Man có thể bị xé tới mức tan xương nát thịt, nhưng đánh thức một Ma Vương thì quả là nguy hiểm…

Nhan Nhược Nhất chưa bao giờ dám mang Thương Tiêu ra đánh cược. Phải làm thế nào đây?

“Thiên Tố…”. Vân Chử đang hôn mê, mơ màng gọi, miệng vẫn ộc máu khiến người ta kinh hãi. Chắc chắn là khi quyết đấu với Cửu Man, Vân Chử đã bị nội thương rất nặng.

Lúc này Thiên Tố đã hóa hình người, vừa run rẩy nắm tay Vân Chử vừa khóc lóc nói: “Thiếp đây, thiếp đây”, cũng chẳng cần quan tâm xem Vân Chử có thể nghe thấy hay không.

Trong lòng Nhược Nhất vừa buồn bã vừa có chút vui mừng, suy cho cùng thì Thiên Tố cũng không tin nhầm người. Trong lòng Vân Chử nhất định là có Thiên Tố, tình cảm ấy có lẽ là vô cùng sâu đậm mà ngay bản thân Vân Chử cũng không thể ngờ.

Dường như Thiên Tố nhớ ra điều gì đó, đột nhiên lau nước mắt, cúi đầu xuống trước mặt Vân Chử. Nhược Nhất nhìn thấy một thứ phát sáng được từ từ nhả ra khỏi miệng Thiên Tố.

Nhược Nhất kinh hãi: “Không được!”.

Nội đan gắn liền với tính mạng của yêu quái, nếu mất đi nội đan thì yêu quái không chỉ mất hết tu vi, mà còn giảm đi đáng kể tuổi thọ khiến yêu quái già nhanh hơn con người, chỉ vài tháng sau là sẽ chết vì kiệt sức. Bây giờ nếu Thiên Tố truyền nội đan cho Vân Chử, vậy thì tính mạng của Vân Chử sẽ luôn phải gắn liền với nội đan này. Cũng có nghĩa là, nếu Vân Chử sống thì chắc chắn vài tháng sau Thiên Tố sẽ chết. Nhược Nhất muốn chạy lên ngăn Thiên Tố nhưng lại bị Tử Ly chặn lại: “Bây giờ không được chạm vào nàng ta”.

“Nhưng…”. Nhược Nhất mở to mắt nhìn Thiên Tố nhả nội đan mềm và sáng như nước vào miệng Vân Chử. Nội đan của Thiên Tố giống như tình yêu nàng dành cho Vân Chử, dẻo dai mà vững chắc.

Cùng quá trình nội đan tiến vào cơ thể, máu trên người Vân Chử cũng dần ngừng chảy. Sắc mặt của Thiên Tố tái nhợt tới gần như trong suốt, nhưng nàng vẫn gắng lau mái tóc mai dính máu và mồ hôi cho Vân Chử.

“Phải làm thế nào đây?”. Thiên Tố khàn giọng nói: “Thiếp hy vọng chàng đừng yêu thiếp nữa”.

Mắt Nhược Nhất cay cay, cô chớp mắt thật mạnh, cố kìm những giọt lệ đang chực trào ra. Giờ không phải là lúc bi thương, phải nghĩ cách tiêu diệt Cửu Man, nếu không, không ai có thể rời khỏi chỗ này.

Nhưng tên yêu quái lớn mạnh như vậy, cho dù Nhược Nhất có liều mạng lao lên thì cũng không thể khiến hắn bị thương.

“Cửu Man sinh ra đã mù mắt, động tác của nó vô cùng chậm chạp”. Đúng lúc Nhược Nhất cảm thấy không biết phải làm thế nào thì Tử Ly bỗng nói: “Lợi dụng hai điểm này là có thể giết chết nó”.

Nhược Nhất kinh ngạc, càng thêm tò mò về Tử Ly. Nhưng cô biết rằng việc quan trọng nhất bây giờ là tiêu diệt Cửu Man, thế là cô kìm nén mọi cảm xúc, nghiêm nghị nói: “Bây giờ Vân Chử và Thiên Tố không thể chiến đấu với Cửu Man, chỉ còn ta và ngươi, ai có bản lĩnh cưỡi mây đạp gió bay lên trời xanh giết chết Cửu Man”.

Tử Ly không nói gì, quay sang nhìn Nhược Nhất, ánh mắt vừa như bi thương vừa như mỉa mai. Nhược Nhất ngây người, cô nhớ tới lần cuối cùng cô cãi nhau với Thương Tiêu, ánh mắt của Thương Tiêu cũng giống như vậy, trong lòng cô bỗng thấy chua xót lạ lùng. Nhược Nhất muốn xin lỗi nhưng lại không biết những lời mình vừa nói có gì sai.

Tử Ly càng cười mỉa mai, hắn quay sang nhìn Cửu Man ở phía xa, tiếng nói nhỏ như từ phương xa truyền tới: “Nhan Nhược Nhất, nàng thật sự không cảm nhận được gì sao?”.

Cảm nhận điều gì? Nhược Nhất sững người.

Tử Ly bước lên trước một bước, nhiệt độ xung quanh bất chợt giảm xuống. Nhược Nhất mở to mắt, chỉ thấy Tử Ly bay lên không trung, hai chùm sáng trắng dần xuất hiện phủ quanh người hắn, hắn nhanh chóng lao về phía Cửu Man. Yêu khí cuồn cuộn nổi lên khiến Nhược Nhất loạng choạng, đổ về trước vài bước, suýt ngã.

Tử Ly là yêu quái? Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn, xem ra Tử Ly không những là yêu quái, mà còn là một yêu quái vô cùng lợi hại!

Chùm sáng trắng dừng lại ở cổ Cửu Man, một đường sáng trắng lóe qua, chỉ nghe thấy vài tiếng “rắc rắc”, giống như âm thanh của những cột trụ băng đập vào nhau, không trung liền dày đặc sương mù. Cửu Man kêu gào không ngớt khiến Nhược Nhất vô cùng hoảng sợ. Nhược Nhất biết lúc này mình chắc chắn không giúp được gì, điều duy nhất cô có thể làm là nhường chỗ để Tử Ly yên tâm chiến đấu.

Sắc mặt Thiên Tố nhợt nhạt, nàng bịt tai Vân Chử, trong khi đôi mắt nàng đã ứ máu từ lâu, thậm chí còn rơi huyết lệ. Nhược Nhất kìm nén sự thương cảm trong lòng, bước lên vỗ lưng Thiên Tố: “Chỗ này không nên ở lâu, chúng ta đi tìm chỗ khác để tránh trước đã!”.

Thiên Tố chắn trước Vân Chử lúc này đang bất động: “Chàng đang bị trọng thương, không thể di chuyển”. Lời nàng chưa dứt, một vật nặng trên không trung rơi mạnh xuống. Nhược Nhất sợ hãi ôm đầu, chật vật nấp sau một thân gỗ mục.

Sau một tràng âm thanh ồn ã, Nhược Nhất liền tìm kiếm bóng dáng của Thiên Tố, nhưng chỉ thấy tảng băng khổng lồ rơi xuống đất tạo thành một hố sâu và vô số hòn đá nhỏ bắn ra tứ phía. Thiên Tố gần như nằm phủ trên người Vân Chử, che chắn cho hắn trước cát đá mù trời.

Nhược Nhất nhìn tấm áo trắng sau lưng Thiên Tố dần thấm máu, cô vô cùng lo lắng, hét lớn: “Cứ đờ ra đó thì sớm muộn cũng sẽ bị thương, kéo hắn đi, hắn không dễ chết như vậy đâu! Nếu không thể đi xa thì chí ít cũng phải tìm tảng đá nào đó để nấp vào chứ!”.

Thiên Tố khó nhọc ngồi dậy, nàng nghiến răng nhịn đau nhìn khuôn mặt hôn mê của hắn và nói: “Chàng sẽ không dễ chết như vậy. Thiếp biết, chàng là một người kiên cường, chàng sẽ không chết”.

Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn trời, sương mù đã tan, không biết Tử Ly đã đi đâu, tảng băng khổng lồ rơi xuống đè trúng chín cái đầu của Cửu Man, nó vùng vẫy thế nào cũng không thể làm vỡ tảng băng ấy. Lớp mai dày của Cửu Man vốn đã rất nặng, bây giờ lại bị một khối băng lớn đè lên nên cơ thể nó càng thêm nặng nề, chín cái đầu của nó chúc xuống, cuối cùng nó rơi xuống một khe núi ở phía xa.

Nhược Nhất gào lên: “Có nội đan của ngươi, hắn không dễ chết như vậy đâu, nhân lúc này chúng ta đi thôi!”. Thiên Tố khó nhọc dìu Vân Chử đi về phía Nhược Nhất. Nhược Nhất quay người đi lên trước tìm chỗ nấp.

Trước khi rời đi, Nhược Nhất không kìm được ngoảnh đầu nhìn về phía khe núi bụi đất mù mịt, cô nhìn thấy một điểm sáng trắng lóe lên trong bụi đất. Cô cắn răng, chạy về phía rừng núi. Trong bụi đất, Cửu Man dần thôi giãy giụa, chín cái đầu cùng lúc mở miệng nói: “Thằng ranh hồ yêu”. Giọng nói khàn khàn, nhưng lại vang như tiếng chuông, đinh tai nhức óc, vô cùng hống hách, khiến người người khiếp sợ. “Vì sao ngăn cản lão phu?”.

Ánh sáng nhạt dần, áo của Thương Tiêu bị gió giằng mạnh, mái tóc trắng như tuyết bị gió thổi tung, nhưng hình bóng của hắn lại sừng sững như núi, phong thái phi phàm.

“Hãy nhanh chóng thu lại phép thuật, lão phu sẽ tha chết cho ngươi”.

“Cửu Man”. Thương Tiêu khẽ mở miệng nói: “Bây giờ không phải là lúc các yêu tộc hoành hành Cửu Châu, vùng đất dưới chân ông đã thuộc lãnh địa của cửu vĩ bạch hồ. Yêu thú thượng cổ vốn không nên xuất hiện ở đây”.

“Cửu vĩ bạch hồ…”. Cửu Man bật cười, “Ha ha, khen cho cửu vĩ bạch hồ, cuối cùng lại để các ngươi được lợi. Ranh con nhà ngươi tên gì?”.

“Ông đi mà hỏi quỷ sai”.

***

Cuối cùng Nhược Nhất tìm thấy một hang núi. Nơi này rất gần chỗ Cửu Man, nhưng sắc mặt của Vân Chử quá nhợt nhạt, Nhược Nhất không yên tâm nên quyết định trốn tạm ở đó.

Thiên Tố đặt Vân Chử xuống rồi loạng choạng ngồi xuống bên cạnh. Nhược Nhất lo lắng nhìn nàng, rồi lại lo lắng nhìn về phía cửa hang. Nhược Nhất vẫn không yên tâm, Tử Ly dù tài giỏi đến đâu nhưng đối thủ lại là yêu thú thượng cổ…

Thương Tiêu có giúp Tử Ly không? Nhược Nhất nghĩ, chắc là có. Cô luôn cảm thấy Tử Ly và Thương Tiêu có mối quan hệ nào đó, mặc dù khi đại chiến với hắc xà tinh lần trước, họ tỏ ra thù ghét nhau.

“Nhược Nhất”, Thiên Tố bỗng nói: “Không cần lo lắng cho chúng tôi, hang này tuy gần nhưng vẫn có thể nấp tạm được. Ta sẽ bảo vệ Vân Chử, cô nương cứ đi giúp Tử Ly đi”.

Nhược Nhất sững người, hoang mang nói: “Ta?”. Bỗng nhiên cô mỉm cười tự giễu, “Ngay cả giết con gà ta còn chẳng dám thì sao có thể giúp hắn được, ta mà đi còn làm liên lụy tới hắn ấy chứ”.

Thiên Tố càng sững sờ, suy nghĩ rất lâu mới nói: “Nhược Nhất hà tất tự hạ thấp mình như vậy, với năng lực của cô nương, chắc chắn cô nương có thể giúp được”.

“Ha, đôi khi ta có vài biện pháp quỷ quái, nhưng thật sự ta không đủ khả năng đối phó với tên yêu thú ấy”.

“Nhược Nhất”. Thiên Tố im lặng một lúc rồi nói: “Chẳng lẽ cô nương không biết sức mạnh của mình sao?”. Nhược Nhất giật mình. Thiên Tố gượng cười một tiếng rồi nói: “Nhược Nhất thật may mắn, cô nương có được sức mạnh như vậy mà không biết, quả là may mắn”.

Sức mạnh… Cô có thể có sức mạnh gì?

Ấn ký sau cổ khẽ tỏa ra hơi lạnh, Nhược Nhất bỗng nhớ lại cảm giác có một luồng khí kỳ quái đi vào cơ thể khi bị Thương Tiêu cắn. Thương Tiêu đã làm gì? Rõ ràng Võ La nói, dấu ấn này chỉ khiến thể chất của người nhận ấn tốt hơn mà thôi, lấy đâu ra sức mạnh to lớn cơ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.