Ta Muốn Đến Cửu Châu

Chương 4



Đỉnh U Đô sơn, ngoài động Hàn Ngọc.

Tôi không khỏi bi ai nghĩ rằng, những hình nhân đó không biết chừng thật sự đã đóng đinh lên người tôi. Người ở thế giới này không nhìn thấy phù thủy, theo đó, phép thuật của phù thủy cũng vô dụng đối với họ. Cũng có nghĩa là, cô ấy không thể ngăn được hắc đại hiệp.

Trong khi đó, muốn quay về thì tôi không được phép chạm vào bất cứ vật sống nào ở thế giới này. Rõ ràng hắc đại hiệp là người sống. Khi hắn hét lên câu nói: “Thương Tiêu, muốn lấy lại nữ nhân của ngươi thì dùng Tử Đàn để đổi!”, tôi chỉ thấy trước mắt tối sầm, hoàn toàn tuyệt vọng. Tên bắt cóc này ngay cả tình hình cũng chưa hiểu rõ mà đã hành động rồi!

Giằng co ngoài động gần một canh giờ rồi, nhưng Thương Tiêu không thèm bước ra cửa động dù chỉ nửa bước. Các trưởng lão của U Đô sơn đều nghiêm mặt bao vây hắc đại hiệp. Tôi đã không thể gắng gượng được nữa, đuốc lửa sáng rực dường như sắp thiêu đốt tôi. Nếu không phải bị hắc đại hiệp giữ, chắc tôi đã lăn ra đất lâu rồi.

Phù thủy nhìn thấy dáng vẻ sắp chết của tôi, quả quyết nói: “Nhảy xuống vách núi!”.

Ở ngoài động Hàn Ngọc chỉ có một khoảng hẹp, hắc đại hiệp bị các trưởng lão ép tới mức đứng rất gần vách núi, chỉ cần tôi nhân lúc hắn không phòng bị, dùng chút ám chiêu là có thể đạt được hiệu quả cùng lao vào chỗ chết. Phù thủy nắm tay tôi cùng nhảy xuống. Khi vùng ra khỏi tay hắc đại hiệp, phù thủy sử dụng phép thuật, tôi có thể trở về an toàn.

Mặc dù nguy hiểm, không cho phép một chút sơ suất, nhưng tôi hiểu, muốn về nhà, cũng chỉ có cách này thôi. Nhưng…

“Chờ chút”. Tôi khẽ khàng cầu xin phù thủy. Nhìn chằm chằm vào cửa động tối đen, lòng bàn tay túa mồ hôi. Chờ thêm chút nữa, có lẽ sẽ có gì khác. Thời gian chậm rãi trôi qua, dường như ngưng thành tiếng “tích tắc” bên tai tôi.

“Này!”. Giọng nói của phù thủy có chút lo lắng, “Cô phải biết, tôi không thể ở đây lâu được”.

“Chờ thêm chút nữa…”. Có lẽ hắn sắp ra ngoài. Nghiến răng, tôi nhìn vào cửa động không một động tĩnh. Hắn sẽ ra ngoài.

“Nhan Nhược Nhất, cô hà tất phải tự giày vò mình như vậy? Cô thích ngược đãi bản thân như vậy sao?”. Lời nói của phù thủy như roi da, quất tới mức xương cốt của tôi cũng phát lạnh. Nắm chặt tay, tôi không tìm ra một từ nào để phản bác lại phù thủy. Chỉ cầu xin hết lần này đến lần khác, chờ chút, chờ thêm chút nữa…

Tiếng “tích tắc” của thời gian càng lúc càng lớn, giống như một cái khoan, từng giờ từng phút chờ đợi, mũi khoan cứ thế đâm vào trái tim tôi.

Sao hắn có thể không bận tâm tới tôi chứ?

Phù thủy không kìm được mở miệng chửi rủa: “Mẹ kiếp, loại đàn ông gì vậy! Rốt cuộc cô có đi hay không, đã như thế rồi mà còn muốn đợi hay sao?”.

Sao hắn có thể không bận tâm tới tôi chứ?

Thời gian tựa mũi khoan đâm vào tim dường như dừng lại, lấy tư thế tuyệt vọng nhất để đâm thẳng vào mạch máu. Cuối cùng tôi nhắm mắt, không nỡ nhìn vào cửa động tối đen tĩnh mịch ấy thêm một lần nữa.

Chân mềm nhũn, toàn thân sõng soài trong lòng hắc đại hiệp. Đại hiệp toàn thân cứng đờ, sau đó bật cười một tiếng: “Thương Tiêu, xem ra ngươi không hiểu sự yếu đuối của con người một chút nào”.

Các trưởng lão ở phía đối diện nhìn thấy dáng vẻ giống như sắp trút hơi thở cuối cùng của tôi, liền có chút huyên náo. Tôi nhìn thấy từng người họ đều nói gì đó với hắc đại hiệp. Lồng ngực của hắc đại hiệp cũng phập phồng khe khẽ, dường như hắn đang nói gì đó. Nhưng tất cả âm thanh đi đến tai tôi đều trở thành những tiếng ù ù.

Hắn thật sự không bận tâm tới tôi. Thì ra trong lòng hắn, khoảng cách giữa tôi và Tử Đàn xa xôi như vậy. A, không biết chừng mục đích tôi đến thế giới này chính là để cứu sống Tử Đàn, để nàng ta và Thương Tiêu tiếp tục tiền duyên, từ đó “bỉ dực song phi”(*), vĩnh kết(**)…

(*) Cùng nhau sát cánh bay cao, ý nói tình cảm nam nữ ân ái, tâm đầu ý hợp, mãi không chia lìa.

(**) Đầy đủ là “vĩnh kết đồng tâm”, chỉ vợ chồng ân ái, hòa hợp, bên nhau đến già.

Vốn muốn coi đó như truyện tiếu lâm để điều chỉnh lại tâm tình của mình, nhưng càng nghĩ tôi lại càng khổ não. Chẳng biết tại sao, trong lòng tôi bỗng có một chút chắc chắn. Nhìn song nguyệt đã lên cao, ký ức bỗng nhiên quay trở về buổi tối song nguyệt đều tròn ấy. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ Thương Tiêu biến hóa thành người. Tóc bạc như tơ, áo trắng hơn tuyết.

Hồng nguyệt đỏ tươi như máu và lam nguyệt phẳng lặng như nước trong đôi mắt hắn đan xen thành màu tím mê hoặc lòng người. Trong con ngươi màu tím ấy in đậm dáng vẻ kinh ngạc của tôi. Khóe môi của hắn cong lên. Nhưng tận sâu trong đồng tử là một khoảng hư vô. Chính khoảng hư vô ấy khiến tôi dứt khoát nhảy xuống, sau đó mắt trân trân nhìn chính bản thân mình, càng ngày càng lún sâu.

Nhưng đủ rồi… Thật sự đủ rồi…

Tôi hít một hơi thật sâu, cười nói: “Đại hiệp, ngài vẫn không hiểu tình hình sao?”. Giọng nói của tôi yếu ớt và khàn khàn, nhưng đã thành công trong việc ngắt cuộc đối thoại của hai bên.

Bỗng chốc sự chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn trên người tôi. Tôi mỉm cười. Tôi ghét bị người ta để ý, trước ánh mắt biết bao người tôi rất sợ mình làm sai gì đó, trở thành trò cười cho người ta. Phát ngôn trước mặt nhiều người tôi sẽ cảm thấy lo lắng và bất an vô cùng. Nhưng bây giờ thì chẳng là gì, tất cả chẳng là gì. Người khác nghĩ thế nào thì có liên quan gì đến tôi chứ? Tôi chỉ đang làm chính mình mà thôi.

“Thương Tiêu đại nhân sao có thể vì cứu kẻ tép riu như ta mà giao Tử Đàn cho ngươi được?”.

“Kẻ tép riu?”. Hắc đại hiệp bật cười một tiếng, “Một kẻ tép riu lại sống trong Phù Vân các sao?”. Lúc này tôi mới phát hiện, thì ra giọng nói của kẻ bắt cóc nghe rất hay. Khẽ ngửa đầu ra sau, tôi nhìn thấy những đường nét tinh tế trên khuôn mặt hắn, ừm, người này chắc chắn rất đẹp trai.

Có điều, đáng tiếc… Hình như hắn không biết Phù Vân các đã sớm được đổi tên là Nhan La điện, hắn cũng không biết rằng trong lòng Thương Tiêu, Tử Đàn và tôi quả đúng là khác biệt một trời một vực.

“Vậy thì, ta chính là ngoại lệ”. Chưa nói dứt lời, đột nhiên cơ thể hắc đại hiệp rung lên rất mạnh, dường như bị cái gì đó va vào.

Nhưng tôi không thể suy nghĩ nguyên do ẩn chứa trong đó được nữa. Ánh mắt lưu luyến ở cửa động Hàn Ngọc, tôi nắm chặt tay của phù thủy, sau đó, lao thật mạnh về phía trước. Tôi vốn tưởng hắc đại hiệp sẽ sợ rằng một khi giết tôi thì sẽ mất đi con tin, trước sự “đột kích” bất ngờ của tôi hắn sẽ vô thức bỏ đao ra, nhưng không ngờ, hắn như bị giật mình mà thả luôn tôi ra.

Tôi không bận tâm tới điều gì khác, chân sau móc lên, đá thẳng vào hạ bộ của hắn. Thủ đoạn vô cùng hạ lưu, nhưng cực kỳ hữu hiệu. Hắc đại hiệp không ngờ tôi không những không chạy, lại còn “hạ lưu” như vậy, vội vàng né người. Tôi nhân lúc hắn né người nhường bước, lập tức vắt chân lao thẳng về phía hắn. Tất cả các trưởng lão đã từng trải qua nhiều trận chiến đều bị phương thức đánh nhau này làm cho kinh hãi đến ngây người. Bao nhiêu người như vậy mà không có một ai chạy lên kéo lại, mắt trân trân nhìn nữ nhân giống như kẻ điên này đẩy một nam nhi thân cao tám thước ngã xuống từ đỉnh U Đô sơn.

Trên U Đô sơn có đỉnh Hàn Ngọc, dưới đỉnh Hàn Ngọc có dòng Quỷ Khốc. Trong dòng Quỷ Khốc nghe tiếng quỷ khóc, nước mắt đầm đìa thiêu đốt cả xác người.

Lần đầu lên U Đô tôi đã từng nghe nói tới bài đồng dao này, nơi mà bài ca muốn nói đến chính là dòng Quỷ Khốc chảy dưới sườn núi phía sau của U Đô sơn. Nước sông quanh năm đầy chướng khí. Người bình thường một khi bị rơi xuống đó sẽ không còn đường sống.

Lệ khí(*) dưới núi từng đợt tạt thẳng tới khiến mặt tôi đau rát. Không ai biết tôi đi đâu, họ sẽ chỉ tưởng rằng tôi đã chết. Rơi xuống dòng Quỷ Khốc thì ngay cả thân xác cũng chẳng còn. Tôi lao xuống rất nhanh, nhìn đỉnh U Đô sơn càng lú càng xa, cuối cùng khóe mắt tôi ngấn lệ. Lần cuối cùng cũng không gặp được sao? Không gặp được sao?

(*) Trái ngược với chính khí, gần giống như tà khí.

“Nắm chặt vào”. Phù thủy hét lên một tiếng, cảm giác giằng kéo mãnh liệt ập tới. Dường như tôi bị cuốn vào một vòng xoáy, không ngừng quay tròn, rung lắc. Sau đó tôi cảm nhận rất rõ rệt có một vài thứ gì đó từ từ bong ra khỏi người mình.

Ánh sáng chói lòa, khiến người ta hoa mắt chóng mặt, vô số cảnh tượng lướt qua trước mắt tôi, vui vẻ, buồn rầu, nhiệt tình, bình yên, nguy hiểm, đẹp đẽ… Mọi cảnh tượng đều biến thành ánh sáng lấp lánh, biến mất khỏi tầm mắt của tôi càng lúc càng nhanh. Dần dần, ý thức của tôi cũng trở nên mơ hồ.

Thương Tiêu! Thương Tiêu!

Thương Tiêu, Thương Tiêu, Thương Tiêu!

Thương Tiêu… Tiêu hồ ly… Tiêu hồ ly…

Chàng chết ở đâu rồi?

“A!”. Tôi hét lên một tiếng chói tai, âm thanh bị cơn gió càng ngày càng mạnh xé nát, nước mắt tôi cũng bị không khí thiếu sức sống này làm cho vỡ vụn. Không ai nghe thấy. Không ai nhìn thấy. Thương Tiêu, lần này chàng thật sự sẽ không tìm thấy ta nữa.

Trong lúc mơ hồ, dường như tôi nhìn thấy một bóng hình màu trắng phi như bay về phía mình.

Tôi đã từng hỏi hắn: “Chàng có sợ chết không?”.

“Thương Tiêu cả đời không sợ điều gì”. Nói năng hùng hồn như thế, nhưng hôm nay, vì sao chàng lại nhíu mày, vì sao sắc mặt lại nhợt nhạt? Thương Tiêu, một người cả đời không sợ gì như chàng, sao lại có ánh mắt tuyệt vọng, sợ hãi đến thế, giọng nói khẩn cầu bất lực đến thế: “Nắm lấy ta!”.

Không đúng, Thương Tiêu sẽ phẫn nộ, sẽ bi thương, sẽ khó xử, nhưng sẽ không bất lực cầu xin. Hắn quá mạnh mẽ, sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác bất lực.

“Tay!”.

Từ trước tới nay, ta đuổi theo bước chân của chàng, nhưng cuối cùng phát hiện, chàng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ dừng bước vì ta. Và giờ đây, cuối cùng ta cũng mất đi dũng khí đưa tay ra.

Tay của hắn sắp chạm vào ngón tay gần như trong suốt của tôi. Mấp máy môi, tôi xua tay, “bốp” một tiếng khe khẽ, đập tay hắn ra. Dù vô lực nhưng lại vô cùng đoạn tuyệt. Động tác bất thình lình này khiến hắn sững sờ, ánh mắt đờ đẫn trong thoáng chốc.

Vẫn chưa kịp đợi hắn có phản ứng, phù thủy kéo tay tôi chặt hơn. Tôi khẽ mỉm cười, lại thấy hắn đang hoảng hốt lao lên phía trước, nhưng chỉ túm được vạt áo đã trống rỗng của tôi. “Nhan Nhược Nhất!”. Tiếng hô hoán đứt hơi khản tiếng, là sự níu kéo đầu tiên, cũng là cuối cùng mà tôi nghe thấy ở thế giới ấy.

Chàng có buồn không?

Thực ra, ta hy vọng chàng buồn. Thậm chí, ta có chút hy vọng chàng đau khổ tột cùng, đau đớn giống ta…

***

Một buổi sáng ánh nắng chan hòa.

Mội bàn tay trắng bệch thò ra khỏi chăn, sờ lên chiếc điện thoại cạnh đầu giường rồi lập tức rụt lại. Chẳng bao lâu: “Alo, 120 phải không? Tôi cần truyền máu gấp…”. Không phải mộng, nỗi đau đớn như thế này, sao có thể chỉ là một giấc mộng? Đây là hồi ức đau đớn nhất, cũng là hồi ức đẹp đẽ nhất của tôi.

Một tháng sau.

“Nào nào, Nhược Nhất cùng tớ hát bài này”. Chúng bạn hùa nhau đẩy tôi lên phía trước. Gào hết bài “Yêu đến chết”, cổ họng tôi đã gần như khản đặc. Hát mệt rồi, mọi người lại bắt đầu chuốc rượu nhau điên cuồng. Chẳng bao lâu, đầu óc của tôi choáng váng giống như bị ai đó tương cho một gậy.

Ánh đèn tối mờ. Tôi cười ngây dại nằm nhoài trên sofa nghe các bạn tiếp tục gào thét, nhìn họ say sưa uống rượu. Thành phố say mèm, những con người cũng say quắc cần câu.

Một cuộc xả hơi.

Nhưng cho dù hôm nay thê thảm như thế nào, ngày mai vẫn phải chải chuốt bản thân thật gọn gàng, quy củ. Cuộc sống vẫn như cũ. Tôi nghĩ, giống như giấc mộng ấy – giống như phù thủy đã nói, đó chỉ là một giấc mộng của tôi. Trong thế kỷ hai mươi mốt, tôi chỉ là người sau khi uống say được các bạn khiêng về nhà, ngủ suốt đêm. Không ai biết tôi đã từng trải qua nỗi khiếp sợ kinh hồn bạt vía như thế nào.

Đột nhiên tiếng nhạc bỗng nhỏ đi. Trong không khíhán chường, không biết ai đã cất lên giọng hát lạc điệu:

Xuân qua thu tới hoa tàn hoa nở,

Ký ức chôn sâu miền nỗi nhớ.

Cái gọi là đeo bám ấy chỉ là tổn thương,

Không ai tưới tắm, để rồi tất cả trở thành đen trắng.

Chỉ là em vẫn không thể từ bỏ, quá dựa dẫm vào anh,

Chỉ là em vẫn không thể buông bỏ nỗi nhớ nhung,

Chỉ là em vẫn không thể từ bỏ sự cô đơn hiu quạnh trong tim,

Quên rằng anh đã từng bán rẻ em.

Quãng đường đã qua có biết bao vất vả gian truân,

Tình yêu là món nợ mà ai phải trả cho ai.

Quyết định tỉnh lại để tránh xa thương tổn,

Nhưng sự an bài của số phận thì không ai có thể thay đổi.

Chỉ là em vẫn không thể từ bỏ, cho em được dứt khoát,

Chỉ trách em đã không thể tỏ tình,

Chỉ là em vẫn không thể từ bỏ niềm mong đợi về anh,

Không thể bỏ qua sự tồn tại của tình yêu chân thật.

Không biết vì sao, nước mắt tôi cứ rơi lã chã, thậm chí tôi còn không có thời gian để nhận ra.

Chỉ là em vẫn không thể từ bỏ, quá dựa dẫm vào anh,

Chỉ là em vẫn không thể buông bỏ nỗi nhớ nhung,

Chỉ là em vẫn không thể từ bỏ sự cô đơn hiu quạnh trong tim,

Quên rằng anh đã từng bán rẻ em.

Chỉ là em vẫn không thể từ bỏ, cho em được dứt khoát,

Chỉ trách em đã không thể tỏ tình,

Chỉ là em vẫn không thể từ bỏ, niềm mong đợi về anh,

Không thể bỏ qua sự tồn tại của tình yêu chân thật(*).

(*) Bài hát “Từ bỏ” – Nhóm nhạc Yêu.

Không thể kìm nén được nữa. Tôi giống như đứa trẻ bị lạc, biến nỗi bất lực và sợ hãi thành nước mắt và tiếng gầm thét, phẫn nộ gạt hết hoa quả cùng ly rượu trên bàn xuống đất. Tôi vò đầu bứt tóc, hét thật lớn, sau đó nằm bò ra đất gào khóc thảm thiết.

Sau một tháng tỉnh táo, cuối cùng tôi cũng “phát tác”. Chúng bạn bị tôi làm cho sợ hãi vô cùng, chỉ có một cô gái uống khá nhiều chạy lại kéo tôi dậy và nói: “Đừng khóc, để chị đưa em đến hộp đêm giải tỏa”.

Tôi lau nước mắt nước mũi, giơ cao cánh tay trong tư thế vô cùng hào hùng, hô to: “Bà đây muốn ba người, ngược đãi một người, đâm chết một người, còn một người, còn một người… hu hu, mang về nhà nấu mỳ suông cho ta”. Nói xong tôi ôm cô gái ấy và khóc tiếp.

Mọi người sực tỉnh, bật cười kéo hai chúng tôi ra. Tôi đẩy họ ra rồi lại uống rượu. Tôi chỉ muốn say, sau đó tiếp tục mơ một giấc mơ mà thôi. Bởi vì giấc mơ ấy đã hoàn toàn kết thúc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.