Ta Muốn Đến Cửu Châu

Chương 70: Ngoại truyện 1



Chịu kiếp số, chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Ngày gặp Vân Chử, trời mưa lâm thâm, tôi che đầu bằng một chiếc quạt giấy đi qua hẻm lát đá xanh. Không khí nồng nàn hương hoa khiến người ta say đắm.

Đi qua đầu hẻm, tôi bỗng nhìn thấy chàng. Chàng ngồi dựa vào tường, toàn thân đẫm máu. Thanh kiếm trên tay chàng lóe sáng, vết máu trên thanh kiếm vẫn chưa bị nước mưa rửa sạch, nhưng bậc đá xanh dưới chân chàng đã nhuốm đỏ.

Tôi là hồ yêu, đạo hạnh không cao, sống nhờ vào việc hút tinh khí của con người. Nam tử này tuy bị trọng thương nhưng khí lực cường tráng, chắc chắn máu của chàng rất thơm ngon. Tôi bước lại gần thì nhìn thấy hoa văn của Tầm Thường cung thêu trên cổ áo chàng.

Là người tu tiên sao?

Tôi dừng bước, định đi đường khác. Nhưng tôi đã rất nhiều ngày không ăn uống, bụng đói cồn cào, nam tử này vì bị trọng thương mà gần như không thể cử động được, nếu tôi nhân cơ hội hút linh khí của chàng, không những no bụng mà còn có thể nâng cao không ít tu vi.

Sự việc đi qua, mỗi khi nhớ lại quyết định của mình khi ấy, tôi vẫn thấy đó là quyết định đúng đắn nhất, và cũng là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời tôi. Tôi cúi người xuống nâng cằm chàng lên, khuôn mặt dính đầy máu của chàng toát lên vẻ lạnh lùng, sát khí chưa tan. Tim tôi đập thình thịch.

“Tiêu rồi…”. Tôi vuốt ngực nhìn hắn rất lâu, rồi lại thở dài một tiếng. Tiêu rồi, yêu mất rồi.

Tôi không hút linh khí của Vân Chử, còn dùng không ít loại thuốc quý hiếm và tiền bạc để chữa trị vết thương cho chàng. Sau khi tỉnh lại, có một khoảng thời gian chàng mất hết tiên lực, rất yếu ớt, tôi là một yêu quái có đạo hạnh thấp như vậy mà chàng cũng không phát hiện ra yêu khí trên người tôi.

Ngày ngày tôi chăm sóc Vân Chử, đương nhiên cũng nhận ra ánh mắt ấm áp của chàng mỗi khi nhìn tôi. Tôi bắt đầu ảo tưởng, ảo tưởng có một ngày cho dù chàng biết tôi là hồ yêu cũng vẫn nặng tình với tôi, thậm chí chàng sẽ chấp nhận vứt bỏ thân phận tu tiêncùng tôi đi tới chân trời góc biển.

Một hôm, tôi đang thay thuốc cho chàng. Chàng bị thương ở ngực và bụng. Mỗi lần thay thuốc, chàng đều phải cởi áo. Tôi rất thích điều đó. Ban đầu Vân Chử ngại đỏ mặt, sau vài lần chàng cũng bình tĩnh để tôi thay thuốc.

“Thiên Tố”.

“Ừm”.

“Nàng…”. Tôi ngẩng đầu nhìn, chàng liền lúng túng, “Thôi, không có gì”.

Tôi vừa suy đoán tâm tư của Vân Chử vừa tiếp tục băng bó vết thương cho chàng. Tới khi làm xong, tôi đã đoán được đại khái điều chàng muốn nói. Nếu chàng đã xấu hổ ngại nói ra, vậy thì để tôi nói cũng không sao.

Tôi nói: “Vân Chử, việc đã đến nước này thì thiếp sẽ nói thẳng. Chàng thấy đấy, chàng cũng bị thiếp nhìn thấy hết rồi, cũng bị thiếp chạm vào hết rồi. Chàng là người trong sáng, không thể chịu ấm ức mãi như vậy được. Hay là để thiếp chịu trách nhiệm với chàng nhé. Ừm, cái này”. Tôi rút cây trâm trên đầu xuống, nhét vào tay chàng, “Cái này coi như là sính lễ của thiếp, thiếp đã chọn chàng rồi đấy”.

Vân Chử cầm cây trâm, sững người một lúc, dở khóc dở cười nhìn tôi một hồi rồi mới nói: “Ta đường đường là một nam tử, sao có thể để nàng phải chịu trách nhiệm chứ!”. Chàng im lặng một lúc, sau đó nói như đã hạ quyết tâm: “Khi lành vết thương, ta sẽ hồi cung bẩm báo cung chủ và sẽ đường hoàng hỏi cưới nàng”.

Một con hồ yêu được gả vào Tầm Thường cung? Tôi cười nói: “Chàng sống trong Tầm Thường cung? Vậy chàng giữ chức vụ gì ở đó?”.

“Một trong tứ tướng”.

Tay tôi run run, kéo dây băng, siết chặt vết thương của chàng. Chàng đau run người. Tôi cười, cố giấu ánh mắt hốt hoảng: “Không ngờ người mà thiếp cứu lại tài giỏi như vậy”.

Nếu nói ở bên Vân Chử mãi mãi là một ảo tưởng đẹp, vậy thì khi tôi biết chàng là một trong tứ tướng của Tầm Thường cung, ảo tưởng này đã tan biến.

Bắt đầu từ hôm ấy, tôi liền lên kế hoạch làm thế nào để ra khỏi thế giới của chàng. Nhưng tơ tình này giống như mạng nhện, tôi càng vùng vẫy thì càng bị quấn chặt.

Vết thương của Vân Chử đã lành, tôi nghĩ bây giờ mình không đi không được, chỉ vài ngày nữa là chàng sẽ cảm nhận được tôi là yêu quái. Đến lúc đó chàng…

Có lẽ chàng sẽ giết tôi.

***

Sáng hôm ấy, trời mưa lâm thâm giống hệt ngày tôi gặp chàng, mùi hương của bùn đất tỏa ra khắp nơi. Tôi nói dối chàng là ra ngoài mua thuốc, nhưng trong lòng lại định lần này tôi sẽ đi xa, không quay lại nữa. Tôi ra khỏi trấn, đi vào núi sâu, cố bắt mình không quay đầu lại.

Đến chiều tối, mưa lâm thâm bỗng biến thành mưa lớn. Tôi tìm một hang núi để trú mưa. Trời dần tối, trong núi rừng rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng mưa rào rào. Tôi chẳng xa lạ gì với không gian này vì trước khi hóa thành hình người tôi đều một mình ở trong rừng núi, ngày ngày tìm thức ăn và tu luyện. Đây vốn là không gian tôi rất quen thuộc, nhưng hôm nay nó lại khiến tôi cảm thấy vô cùng hiu quạnh.

Tôi ngồi dựa vào tường hang, ôm chặt hai chân, gục đầu vào đầu gối. Mắt tôi nhắm nghiền nhưng tôi lại như nhìn thấy ánh nến ấm áp và nam nhân đang ngồi đọc sách trên ghế.

Thâm tình là thuốc độc.

Vân Chử, thuốc độc của chàng quá mạnh.

Bỗng nhiên trong tiếng mưa rào vang lên một âm thanh khác lạ. Tôi lập tức cảnh giác, nghiêng tai nghe, loáng thoáng nghe thấy có người đang gọi, giọng nói từ xa tới gần, tôi dần dần nghe rõ: “… Tố… Thiên Tố”.

“Thiên Tố…”.

Trái tim như tan vỡ. Tôi chạy ra cửa hang, núp vào bụi cây. Chẳng bao lâu sau tôi nhìn thấy chàng. Trong rừng núi mưa to như trút, nam tử ấy chưa lành hẳn vết thương, lảo đảo bước tới, đi trên đường núi trơn trượt, lo lắng gọi tên tôi.

Tên của tôi được cất lên giống như một câu thần chú, có sức mạnh to lớn hơn cả sợi dây trói thần tiên.

Một là trói người, một là khóa hồn.

Chàng men theo đường núi ngoằn ngoèo tới bên này, tôi núp sau bụi cây, chàng cũng dần đi xa.

“Thiên… khụ”. Chàng bỗng ôm bụng ngồi xuống. Chắc là vết thương của chàng bị hở ra. Vết thương của chàng chưa lành hẳn, hôm nay chàng đi lại nhiều như thế, chắc chắn nó sẽ càng nặng hơn. Vết thương còn bị ngấm mưa, chắc chắn ngày mai nó sẽ bị viêm, nếu không cẩn thận thì chàng sẽ bị sốt…

Chàng không dừng lại lâu, đứng dậy tiếp tục đi, cố chấp tới mức khiến tôi không thể nhìn tiếp nữa. Nhìn bóng chàng dần xa, tôi cười tự giễu, Thiên Tố, hãy thừa nhận đi, kiếp này không phải là tình kiếp, mà là mệnh kiếp. Thiên Tố, ngươi không qua được rồi.

Tôi vén bụi cây đi ra vài bước, khẽ gọi: “Vân Chử”. Tôi tưởng mình gọi nhỏ như vậy thì chắc chắn chàng không nghe thấy. Không ngờ bóng người trước mặt tôi lập tức dừng bước, quay người lại. Sắc đêm và màn mưa khiến tôi không nhìn rõ sắc mặt của chàng, nhưng tôi biết, chàng đang bước lại phía mình.

Đến gần tôi, chàng không nói gì, bàn tay chàng run run sờ khắp người tôi cho tới khi đã chắc chắn tôi không bị thương, quần áo không bị ướt, chàng mới hít một hơi thật sâu như kìm nén cảm xúc. Cuối cùng, không kìm được, chàng quát lên: “Nàng chạy đến đây làm gì!”.

Trong mắt tôi, Vân Chử là người rất biết kiềm chế và rất nghiêm nghị. Tôi chưa bao giờ biết chàng cũng có lúc nổi nóng và kích động như vậy.

“Nếu không phải thím Trương ở nhà bên nhìn thấy nàng đi vào rừng thì nàng bảo ta phải tìm nàng ở đâu đây? Nàng có biết…”.

Tôi cầm bàn tay bị cành cây cỏ dại đâm cho trầy xước của chàng mà thầm rơi lệ. Nước mắt nóng ấm lẫn với nướcưa buốt lạnh rơi vào lòng bàn tay chàng. Vẻ mặt Vân Chử trở nên dịu dàng, khoảnh khắc sau đó một tay chàng kéo tay tôi, một tay đặt lên vai tôi, ôm tôi vào lòng. Trong mưa, tôi ngả vảo hơi ấm của chàng. Chàng thở dài, nói: “Nàng có biết ta đã lo lắng, đã hoảng sợ như thế nào không?”.

Một nam tử như vậy vì sự ra đi của ngươi mà lo lắng hoảng sợ… Tim tôi đập thình thịch: Thiên Tố, hãy giành lấy chàng đi. Không biết chừng trong lòng chàng, ngươi còn quan trọng hơn cả thân phận và chức tránh của chàng, còn quan trọng hơn cả muôn tiên nữa đó.

Tôi nghĩ, tiên và yêu thì đã sao. Chúng tôi cũng chỉ làm trái ý trời thôi mà. Không phải là số mệnh cũng không phải kiếp số, chỉ là tôi thích chàng, chàng cũng thích tôi mà thôi. Chúng tôi trở về, tôi giúp Vân Chử thay thuốc và băng bó vết thương trên tay chàng, chàng chỉ đăm đăm nhìn tôi. Khi tôi băng bó xong, chàng hỏi: “Vì sao hôm nay nàng lại vào rừng?”.

Tôi bình tĩnh trả lời: “Đi tìm thuốc”.

“Vì ta sao?”. Vân Chử ngây người, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

“Ừm. Vết thương của chàng mãi không khỏi, thiếp nghe nói trên núi có linh dược, trị vết thương ngoài da rất hữu hiệu nên đi tìm. Đến chiều tối, thiếp đang định quay về thì trời mưa to. Thiếp liền tìm hang để trú mưa”.

Vân Chử không nói gì nữa, chỉ cụp mắt, sau đó cầm ngón tay lành lạnh của tôi. Trong ánh nến, tôi nhìn thấy khóe môi chàng dần nở nụ cười ấm áp.

Những ngày sau đó, tôi luôn nghĩ cách để chàng cảm động, khiến chàng vui vẻ. Chỉ có làm như thế, Vân Chử mới không nỡ xa tôi, không biết chừng sẽ có ngày chàng nguyện cùng tôi đi tới chân trời góc biển.

“Thiên Tố”.

“Ừm?”. Tôi đặt thức ăn lên bàn.

Vân Chử cau mày nhìn tôi: “Gần đây có người lạ vào nhà mình sao?”.

“Đâu có”.

Lông mày của chàng càng nhíu chặt. Tôi đưa tay xoa nếp nhăn giữa hai lông mày của chàng: “Sao vậy?”.

“Trong phòng có mùi lạ”.

Ngón tay tôi dừng lại trên ấn đường của chàng: “Mùi… mùi gì?”.

“Giống như hồ yêu”.

Tôi rụt tay lại, cười nói: “Trong bếp vẫn còn hai đĩa thức ăn, để thiếp mang lên”. Tôi chậm rãi đi vào bếp, nhìn bóng mình trong chum nước. Sắc mặt tôi trắng nhợt gần như trong suốt. Tôi giơ tay ra, nhìn ngón tay mình đang run rẩy. Tôi sẽ đánh cược một lần, nhưng không phải bây giờ, bây giờ vẫn chưa thể để Vân Chử biết được.

Sau khi gặp Vân Chử, tôi không hút linh khí của con người nữa, tuy ngày nào tôi cũng ăn nhưng tôi vẫn đói, ngay cả yêu lực vốn đã không cao thâm của tôi cũng giảm sút, vì thế Vân Chử mới sớm phát hiện ra như vậy.

Tôi phải nghĩ cách…

Hồ yêu ăn linh khí của con người để sống.

Đêm ấy, nhân lúc Vân Chử ngủ say, tôi lén ra ngoài. Sáng hôm sau khi tôi quay về, Vân Chử đang ngồi trong phòng đọc sách. Tôi xách một con cá tươi lắc lắc trước mặt chàng: “Vân Chử, hôm nay ăn cá nhé”.

Chàng vò nhàu trang sách: “Nàng… đã đi đâu?”.

Tôi cười nói: “Đi mua cá, cá này chàng muốn ăn món gì?”.

Chàng đặt sách xuống, lạnh lùng nói: “Đêm qua có hai vị khách chết ở Đắc Nguyệt lâu, nàng biết chứ?”.

Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười: “Thiếp không phải sai dịch, đâu cần quan tâm tới những chuyện này. Chàng muốn ăn món cá gì nào?”.

“Xác khô quắt, hai mắt lồi ra, người khác không biết hai người này chết như thế nào, nhưng ta biết”. Chàng nhìn tôi. “Họ bị hồ yêu hút cạn linh khí tới khi khô héo rồi chết”.

Cuối cùng tôi không cười nổi nữa, ngây dại nói: “Muốn ăn cá kiểu gì?”.

“Thiên Tố, ta đã sớm biết rồi”.

Tôi không kiềm chế được giọng nói khàn khàn của mình: “Biết khi nào?”.

“Không lâu sau lần tìm nàng từ núi trở về…”.

Tôi cười giễu: “Vậy vì sao chàng không vạch trần thiếp. Sao vẫn để thiếp diễn kịch với chàng?”.

Vân Chử không nói gì, sau một hồi im lặng, chàng thở dài: “Nàng không nên giết người”.

“Hai kẻ thiếp giết là ác bá trên trấn, những chuyện ác mà thường ngày chúng gây ra đếm không xuể, có chết cũng chưa hết tội”.

“Nàng không nên giết người”. Chàng lại nói, nghe kỹ mới thấy câu chàng nói không giống như thương tiếc hai kẻ đã chết. “Yêu quái giết người trong trấn của con người, Tầm Thường cung chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Lúc ấy ta…”.

Tôi bỗng hiểu ra: “Vân Chử, chàng yêu thiếp, chàng sợ đến lúc ấy chàng không bảo vệ được thiếp sao?”.

Vân Chử im lặng: “Nàng là ân nhân cứu mạng của ta. Báo đáp nàng là điều ta nên làm”.

“Không đúng! Chàng là người có trách nhiệm như vậy, cho dù thiếp đã từng cứu mạng chàng, thiếp là yêu quái, bây giờ chàng lại biết thiếp giết người, chàng nên giết thiếp mới phải. Nhưng chàng vẫn muốn bảo vệ thiếp, Vân Chử, chàng yêu thiếp, chàng yêu thiếp hơn chàng tưởng!”.

Ánh mắt chúng tôi giao nhau. Im lặng một lúc, chàng bỗng nói: “Tiên yêu khác biệt”.

“Đó đều là những lời nhảm nhí. Chàng có suy nghĩ, thiếp cũng có; chàng có tình cảm, thiếp cũng có; chàng yêu thiếp, thiếp cũng yêu chàng, điều đó có gì khác biệt?”.

“Khác biệt ở chỗ ngươi là yêu quái, còn hắn là tiên, một trong tứ tướng của Tầm Thường cung”. Bên ngoài bỗng có tiếng nói ôn hòa của nam nhân vọng vào, một nam nhân áo nâu rảo bước vào phòng, hắn cười với Vân Chử. “Vân Chử, tìm huynh thật không dễ! Huynh vắng mặt nhiều ngày khiến việc của đệ và Khuynh Nguyệt tăng thêm không ít”.

Tôi ngây người nhìn nam tử đột ngột xông vào, tôi không hề cảm nhận được sự xuất hiện của hắn. Tu vi của hắn chắc chắn cao hơn tôi không biết bao nhiêu lần.

“Thái Phùng”, Vân Chử gật đầu chào hắn.

Giờ tôi mới biết, thì ra người này cũng là một trong tứ tướng của Tầm Thường cung.

“Tiểu hồ yêu, đây không phải là người ngươi có thể với tới được, hãy mau từ bỏ ý định đó đi”. Thái Phùng vung tay áo, tôi chỉ thấy hoa mắt, đầu óc lập tức trở nên mê man, chẳng bao lâu thì tôi ngất đi.

Khi tỉnh lại, tôi không thấy bóng dáng họ đâu nữa. Trong tay có cây trâm bạch ngọc – chính là cây trâm hôm ấy tôi tặng chàng làm sính lễ. Vân Chử, chàng thoái hôn rồi sao…

Chàng muốn tôi từ bỏ, nhưng bây giờ từ bỏ hay không là việc tôi có thể quyết định được sao? Từ đó về sau, tôi đi tới từng nơi Vân Chử đã đi qua, tôi đuổi theo bước chân của chàng trong suốt một năm. Tôi cũng thường hỏi chính mình, nếu biết sẽ gian khổ như thế này, liệu trước đây tôi có đi về phía nam tử trọng thương đang ngồi trong mưa ấy hay không? Tôi ở bên chàng lâu như vậy, cũng từng oán chàng, từng lừa dối chàng, từng dùng không ít âm mưu quỷ kế với chàng, nhưng tôi không thể trả lời được câu hỏi đơn giản này của mình.

Mãi đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, một lần nữa tôi đặt cây trâm bạch ngọc vào tay chàng. Ngón tay của tôi lướt qua ấn đường, chóp mũi, bờ môi của chàng. Tôi nghĩ, nếu bây giờ thời gian có thể quay trở về thời khắc lần đầu chúng tôi gặp nhau, khi nhìn thấy chàng tôi sẽ vẫn thốt lên một câu cảm khái:

“Tiêu rồi…”.

Tiêu rồi, yêu thật rồi.

Nhưng chàng không thể thuộc về tôi. Cho dù như vậy… cho dù như vậy, tôi vẫn cảm ơn ông trời đã cho tôi được gặp Vân Chử, cho Vân Chử gặp tôi. Cho dù kết cục thế nào, thì đó cũng là một cuộc gặp gỡ khắc cốt ghi tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.