Ta Muốn Làm Nhị Thế Tổ

Chương 11: Ảnh Nguyệt Lang



Sau khi Thổ Viên Viên và Ninh Giang kiếm được một vài con thỏ về mọi người ăn uống, thời gian dần trôi qua tới lúc này là đã khuya. Trong không gian yên tĩnh của Trà Sư Lâm lúc khuya bỗng từ đâu đó có tiếng chu vang lên, Thổ Hành hiếm hoi lên tiếng: “Có yêu thú tới gần mọi người tỉnh dậy”.

Ưu Tinh quay về phía Thổ Hành và Thổ Hiệp nói: “Hai vị thiếu chủ có xác định được là loại nào yêu thú không?”

Thổ Hành và Thổ Hiêp coi như không nghe thấy làm cho Ưu Tinh rất phẫn nộ nhưng chỉ có thể nhịn xuống. Bỗng nhiên Ninh Giang nói: “ Có thứ gì đang đi tới đây” Từ xa từ từ xuất hiện đạo thân ảnh trước măt đoàn người Phạm Bá Hoàng.

Trước mắt mọi người đạo thân ảnh lộ diên, Phạm Bá Hoàng nói: “Là Ảnh Nguyệt Lang nhưng sao Ảnh Nguyệt Lang lại ở 1 trọng thiên”

Đoàn người sắc mặt vô cùng khó coi vì từ trước tới giờ bọn họ chưa từng nghe qua Ảnh Nguyệt Lang xuất hiện ở 1 trọng thiên.

Ảnh Nguyệt Lang là một loại sói thân cao tầm 2m có bộ lông màu bạc dưới ánh trăng màu lông trở nên lấp lánh như pha lê trên đầu có một chiếc sừng hình bán nguyệt, Ảnh Nguyệt Lang thường sống theo quy mô gia đình, chúng thường sinh sống ở trên 4 trọng thiên vì khí hậu ở đó ôn hòa không có khô nóng khắc nghiệt như 1 trọng thiên.

Ninh Giang lập tức sắc mặt trở nên nghiêm nghị ra lệnh: “ Tất cả mọi người sẵn sàng chiến đấu, Ưu Tinh coi trọng Bá Hoàng công tử”.

Ưu Tinh lập lại gần Phạm Bá Hoàng nói: “ Công tử người nhận biết cái này yêu thú sao?”

Phạm Bá Hoàng khi nhìn thấy Ảnh Nguyệt Lang xuất hiện không có hoảng loạn mà ngược lại vô cùng vui mừng, trước đây lúc còn tại 8 trọng thiên từng bị phạt chép vạn tộc toàn thư nên với mọi chủng tộc hắn đều biết một chút.

Phạm Bá Hoàng không trả lời Ưu Tinh mà từ từ bước tới chỗ con Ảnh Nguyệt Lang trong sự sửng sót của mọi người.

Ninh Giang hoảng hốt gọi to: “Bá Hoàng công tử ngươi trở lại cho ta”

Phạm Bá Hoàng đã tiếng lại gần con Ảnh Nguyệt Lang cùng lúc đó Ninh Giang sát khí trên người bạo động chỉ cần Ảnh Nguyệt Lang tấn công Phạm Bá Hoàng hắn liền điên cuồng chém giết.

Từ trong trữ vật giới Phạm Bá Hoàng lấy ra một vật tròn tròn ném về phía Ảnh Nguyệt Lang, con Ảnh Nguyệt Lang hai mắt lô ra tinh quang lao thẳng về Phạm Bá Hoàng nhảy lên vồ xuống.

Đoàn người Ninh Giang thấy thế lập tức lao lên nhưng khi vừa tới chỗ Phạm Bá Hoàng bọn hắn lại nhìn thấy con Ảnh Nguyệt Lang đang nằm dưới chân Phạm Bá Hoàng quẩy đuôi và trong miệng đang gặm một củ khoai tây.

Ảnh Nguyệt Lang tuy là một loài chó sói nhưng là đông vật hiền lành ăn tạp, thức ăn yêu thích của nó là khoai tây và hấp thụ năng lượng từ ánh trăng để tiêu hóa thức ăn.

Phạm Bá Hoàng sờ đầu con Ảnh Nguyệt Lang nói: “Ngươi bị lạc bầy sao”

Ảnh Nguyệt Lang ngước mắt lên nhìn trong mắt rưng rưng nước mắt miệng vừa nhai vừa mếu: “ ưn..ưn..”.

“Thế có muốn đi theo ta không?” Phạm Bá Hoàng nở nụ cười nhìn Ảnh Nguyệt Lang.

Ảnh Nguyệt Lang chần chừ suy nghĩ nhưng vào lúc mấu chốt này Phạm Bá Hoàng tung ra tất sát kỹ từ trong trữ vật giới hắn lấy ra một rỗ khoai tây, Ảnh Nguyệt Lang như trúng đại chiêu chỉ có thể thuần phục vì cái bụng của mình.

“Tốt từ giờ gọi ngươi là Tiểu Nguyệt” Phạm Bá Hoàng vui vẻ đăt tên cho Ảnh Nguyệt Lang.

Ảnh Nguyệt Lang nhảy lên xù lông sủa kháng nghị nhưng một lần nữa nó đã bị đại chiêu khoai tây đánh bại nên chỉ có thể nhận mệnh.

“Như vậy cũng được sao” Ưu Tinh há hốc mồm nói.

“Được rồi mọi người trở về nghỉ ngơi thôi đã khuya lắm rồi” Phạm Bá Hoàng quay người trở về bên đám người nói.

“Bá Hoàng công tử xin người đừng bao giờ làm những việc nguy hiểm như vậy nữa, công tử có vai trò rất quan trọng trong hành trình lần này” Ninh Giang giọng hơi nặng nói vơi Phạm Bá Hoàng không còn vẻ hiền hậu như trước.

Phạm Bá Hoàng mĩm cười trả lời: “Ta biết rồi”

Sáng hôm sau mặt trời vừa xuất hiện đoàn người Phạm Bá Hoàng bắt đầu tiếp tục hành trình.

Hôm nay Phạm Bá Hoàng không còn đi bộ mà cưỡi lên Tiểu Nguyệt di chuyển, một bên Thổ Viên Viên chăm chú nhìn vào Tiểu Nguyệt trong mắt lộ vẻ yêu thích nhưng khi chạm mắt Phạm Bá Hoàng nàng liền trở lai vẻ mặt lạnh nhạt như trước.

Đoàn người tiếp tục di chuyển trên đường đi cũng có xuất hiện yêu thú nhưng đều bị hai anh em Thổ Hành, Thổ Hiệp giết chết, từ quan sát hai người chiến đấu Phạm Bá Hoàng có thể ước lượng thực lực của cả hai đều tầm dung linh cảnh 4 tinh.

Tầm giữa trưa đoàn nguòi Phạm Bá Hoàng đi tới trước một cây cầu treo cũ kỉ có nhiều chỗ bị khuyết mất một phần ván gỗ bắt ngang qua một khe vực, phía dưới là một dòng sông chảy xiết.

Mọi người nhìn cây cầu cổ họng không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt. Ưu Tinh nhìn thấy cây cầu treo trong lòng sợ hãi không thôi nhưng ngoài mặt hắn vô cùng bình tĩnh suy luận được đây là một cơ hội tốt để ghi điểm trong lòng Viên Viên tiểu thư của hắn.

Ưu Tinh bước lên trước mọi người quay lưng về phía mọi người nói: “ Để ta đi trước dò đường cho mọi người”

Vừa dứt lời không một động tác thừa Ưu Tinh lập tức bước tới chỗ cầu treo. Dưới mỗi bước chân của hắn từng tấm ván gỗ cũ kỉ phát ra âm thanh “Cót... két” làm cho trong lòng Ưu Tinh liên tục kêu cứu, khi đến giữa cầu hắn quay người lại vẫy tay nói “ An toàn rồi mợi người cứ tiến tới”

Mọi người tin tưởng bước tới chỗ Ưu Tinh, vì sự an toàn Phạm Bá Hoàng để cho Tiểu Nguyệt ở lại bên kia cầu. Thấy mọi người bước tới Ưu Tinh bắt đầu bước tiếp nhưng vừa tiến lên tấm ván ở dưới chân hắn bị gãy làm hắn rơi xuống.

May mắn hắn nhanh tay nắm được sợi dây thừng dùng để kết nối các tấm ván, Ưu Tinh hốt hoảng la lên: “Cứu ta, mọi người cứu ta với”

Nghe thấy tiếng kêu cứu thất thanh của Ưu Tinh, Tiểu Nguyệt với bản tính lương thiện lập tức chạy nhanh tới ứng cứu nhưng với khối lượng cơ thể hơi quá khổ nó miếng ván dưới của tất cả mọi người lập tức vỡ hết làm tất cả rơi xuống dòng sông phía dưới.

“ Khônggggg” một thanh âm đồng loạt mang theo toàn bộ sự kiếp sợ vang vọng khắp không gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.