Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 148: Toang!



Như mèo vờn chuột cùng Tống lão gia chơi đùa thêm mấy chục chiêu. Huyết Y Tôn Giả mới mất đi kiên nhẫn bắt đầu dùng lực.

Huyết Hải Vô Biên.

Chỉ thấy hắn tay trái hơi mở nhắm về phía Tống Khuyết, chân khí trong cơ thể toàn lực thôi phát, cả người như phủ lên một lớp màn sáng đỏ yêu dị.

Tống đại quan nhân mơ hồ gian chỉ cảm thấy mình như đặt chân vào trong biển máu vô tận, cả người như bị rót chì trầm trọng vô cùng, giơ tay nhấc chân cũng khó khăn. Ngay cả việc hít thở cũng thấy gian nan.

Nhìn xung quanh trút xuống huyết hà, tiếng oán hận kêu gào văng vẳng bên tai, Tống Khuyết biết đây chỉ là ảo giác, hắn vội vàng thiêu đốt Tesseract cho đầu óc thanh tỉnh.

Mở mắt ra là lúc đã thấy Huyết Y lão quái kia bàn tay đã cách đầu mình không đủ nửa mét, Tống đại quan nhân quá sợ hãi giơ song chùy lên chặn.

“Keng.. ầm...”

Kình lực va chạm, tay hắn sóng chùy ứng tiếng bay ngược vào trong đập lên ngực, liên đới cả người cũng bị đánh bay về sau chục mét, đập gãy 2 thân cây gỗ lớn mới dừng lại được.

“Phốc!”

Gian nan phun tra một ngụm máu tươi, Tống gia không màng đau đớn lại tiếp tục xoay người bỏ chạy, binh khí cũng không có tâm đi nhặt.

“Thế mà không chết!”

Bên tai vang lên tiếng cảm thán của Huyết Y lão tặc kia, thân hình lão đã như bóng ma dừng tại Tống gia bên trái, tay hóa lợi trảo không chút lưu tình nào hướng đầu hắn vồ tới.

Còn may Tống Khuyết phản ứng đủ mau, vội vàng nghiêng đầu giơ lên cánh tay cản lại đòn chí mạng, nhưng người cũng không khá đi đâu, trên bắp tay bị đục 5 lỗ máu, thân thể không khống chế được lại bị đánh bay ra xa.

“Khục..”

Phun ra một ngụm máu nữa, cảm nhận trong cơ thể chân khí tàn phá bừa bãi, Tesseract đã đến bên bờ cạn kiệt, Tống Khuyết trong lòng một mảnh sầu thảm.

Xác định lần này mình chạy là không thoát, hắn cũng triệt để từ bỏ vô ích giãy dụa. Chỉ ngồi đó đưa tay xoa ngực ho khan.

“Làm sao không chạy nữa?”

Huyết Y Tôn Giả cũng không vội vã tiễn hắn lên đường, chỉ hờ hững đứng cách đó không xa chắp tay sau lưng dùng giọng điệu hài hước hỏi.

Tuy có đấu bồng che mặt, nhưng Tống lão gia còn cảm nhận được sau lớp mặt nạ kia là thằng này bộ dáng cần ăn đòn.

Thật muốn lột nó ra đánh một trận cho hả giận - Tống Khuyết âm thầm mắng.

Không để ý hình tượng ngồi dựa vào gốc cây, Tống gia cũng là nhận mệnh:

“Chạy cũng không thoát, cần gì phải ngu ngốc giãy giụa mua vui cho người khác?”

“Khặc khặc, ngươi không sợ chết?” – Huyết Y một thân sát ý kinh khủng vô biên hướng hắn ép tới.

Mẹ nó, hỏi thừa.

Thằng ngu mới không sợ, lão tử không có ngu.

Tống gia giờ phút này đã bắt đầu suy nghĩ về sinh tử ảo diệu trong đó, còn đang lo lắng không biết sau khi bản thể chết phân hồn còn có thể hay không tồn tại cùng Tia Chớp.

Hi vọng là có thể tiếp tục sống đi, sau này làm một con chim vô câu vô thúc tự do trên trời bay lượn.

Rảnh rỗi có thể cùng Manh Manh con xấu bụng hồ ly này nghiên cứu tu tiên, biết đâu sau này có ngày độ kiếp hóa hình.

Cũng may sau này mình là một con chim to, không phải loại chim nhỏ như Sơn Tước.

Chim to là tốt rồi, Tống lão gia đối với việc này đặc biệt chấp niệm.

Trong đầu tư duy tán phát Tống Khuyết nhìn Sa Mách Hùng cùng khập khiễng Chân Hòa đi đến đem hắn vây lại cũng không thèm phản ứng. Chỉ là ngạc nhiên đánh giá Chân Hòa con hàng kia một mắt, ăn hắn một đòn còn chưa chết xem ra kháng đòn còn không tệ nha.

Đối với Huyết Y lão tặc này hỏi, Tống đại quan nhân cũng chỉ hờ hững cười khẩy:

“Sợ thì cũng phải chết, sợ thì làm được cái đếch gì?”

“Hắc, thằng chó chết, chết đến nơi còn mạnh miệng!”

Chân Hòa nộ khí chưa tiêu, vốn còn muốn nhìn thằng này chịu dằn vặt đến chết đây, giờ nghe Tống gia vậy mà còn ngông nghênh cỡ này liền đặc biệt tức giận. Hùng hùng hổ hổ tiến lên muốn cầm roi quất hắn.

Huyết Y hai người kia cũng chỉ khoang tay một bộ xem kịch vui.

“Vút.. bành.”

Tống đại quan nhân ánh mắt trở nên rét lạnh, hắn bây giờ hổ lạc đồng bằng nhưng cũng không phải Chân Hòa con chó ghẻ này có thể khinh đấy.

Đưa tay bắt lấy độc tiên, trong đầu Tesseract còn sót lại chút năng lượng cuối cùng lại tiếp tục thiêu đốt, Siêu Thần trạng thái Tống Khuyết từ dưới đất ngồi bật dậy hung tàn cho hắn một đấm.

Phát tiết nộ khí toàn lực một kích của Tống gia há là loại tẹp nhèm như Chân Hòa có thể chống, tốc độ quá nhanh hắn chỉ kịp đưa tay lên cản liền dính chắc một quyền vào người.

“Crăcccc...aaaa..”

“Ầm!!”

Tống Khuyết cũng một lần nữa bị Huyết Y lão tặc ban cho 1 chưởng hộc máu bay ra ngoài lăn lộn tối tăm mặt mày.

“Lá gan ngươi không phải bình thường lớn!”

Huyết Y không biết lúc nào đã đi đến bên cạnh, đưa tay trảo đặt trên đầu hắn nắm chặt, sát khí cô đọng như thực chất âm u nói.

Không để ý lau đi vệt máu trên khóe miệng, Tống lão gia không sợ hãi chút nào lạnh lùng nhìn hắn.

“Muốn giết muốn quả thế nào thì tùy, nhưng ta cũng không phải là 2 loại rác rưởi này có thể khinh nhục.”

.....

“A ha ha ha, thú vị, thú vị!”

Nói xong câu đấy vốn đã nhắm mắt chờ chết Tống Khuyết không ngờ lão tặc này vậy mà không hiểu thấu buông tay đứng cười quái dị.

Cười một hồi, Huyết Y Tôn Giả mới dừng lại hiếu kỳ nhìn hắn.

Chờ đợi hồi lâu, Tống lão gia bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn thời điểm Huyết Y mới mở miệng:

“Ngươi có muốn mạng sống?”

Chẳng lẽ có chuyển cơ?

Tống lão gia kích động tim đập thình thịch, không chút do dự nào gật đầu như bổ củi:

“Tất nhiên muốn sống, còn kiến còn tiếc mệnh nữa huống chi con người.”

Lần này đến mấy người kia ngạc nhiên:

“Hắc hắc, ta còn tưởng ngươi tâm cao khí ngạo như thế nào, hóa ra cũng hướng tử vong cúi đầu.” – Vừa bị Tống gia mắng rác rưởi Sa Mách Hùng lúc này không nhịn được mỉa mai.

Tống Khuyết dùng thằng ngu như thế ánh mắt nhìn hắn:

“Lão tử là không sợ chết chứ không ngu mà muốn chết, cuộc sống này tốt đẹp như thế, có cơ hội ngươi không cố gắng sống còn đi tìm chết làm gì? Vội đi đầu thai hả?”

“Ha ha, nói rất đúng. Cuộc sống như thế tốt đẹp, tìm đến cái chết mà làm gì.” – Huyết Y Tôn Giả cũng không nhịn được cười tán đồng.

“Ngươi giết ta quỷ bộc, phá ta bảo vật, vốn hôm nay ta phải lột da rút gân, hút khô ngươi thân thể huyết khí mới hả được cơn giận. Nhưng thấy ngươi là khả tạo chi tài, lão phu cho ngươi một cơ hội sống, nắm lấy được hay không thì tùy vào ngươi lựa chọn.”

Huyết Y đây cũng là tâm huyết dâng trào, lúc ban đầu bất ngờ phát hiện kẻ này là Tống Khuyết sau hắn cũng thật chỉ một lòng muốn đem bắt về tìm cách dằn vặt đến chết cho hả dạ. Nhưng làm sao chứng kiến Tống gia yêu nghiệt thiên phú, hắn lại bắt đầu thay đổi ý tưởng.

So với Tống Khuyết, Linh Giang quận này cái gì đệ nhất thiên tài, hơn 30 đã vào Nhất lưu Đỗ Như Hối, tuổi trẻ mấy đại thiên tài Trần Tử Hào, Lưu Ngọc Chi... các loại tất cả đều là cứt chó.

Chỉ cần khống chế được kẻ này, bồi dưỡng thêm mấy năm khi đó không chắc toàn bộ Linh Giang này không còn ai có thể chống lại được hắn. Huyết Ma giáo cũng có thể ung dung bố cục bàn cờ, không còn cố kị.

Vì thế Huyết Y không nhịn được dâng lên ý muốn thu phục đối phương.

“Không biết tại hạ phải làm như thế nào Tôn giả mới bằng lòng tha ta một mạng?” – Vì mạng sống, Tống đại quan nhân cũng là thẳng thắn.

“Rất thông minh!”

Sau mặt nạ Huyết Y không nhịn được vểnh miệng lên, từ trong ngực áo móc ra 2 đồ vật gồm một cái lọ sứ và một quyển sách.

Từ trong lọ sứ đổ ra một viên thuốc màu đen nhánh to bằng quả nhãn, Huyết Y đem nó ném cho Tống Khuyết.

“Nuốt nó!”

Tống gia cơ hồ là không chút do dự, há miệng thật to, đưa tay lên ném thẳng viên thuốc vào trong không gian.

“Ực!”

Cuối cùng còn không quên nuốt nước bọt thật to.

“Ngươi không cần hỏi xem đó là thuốc gì?” – Thấy hắn như thế quả quyết, Huyết Y Tôn Giả cũng không nhịn được hiếu kỳ hỏi.

“Không cần biết, dù sao cũng là một loại để khống chế người đan dược thôi. Sau này ta chỉ cần biết nghe theo lời ngài sẽ không bị chết vậy là được.” – Tống chân chó một bộ hiên ngang lẫm liệt bày tỏ trung thành.

“Ha ha, thật thú vị. Càng ngày ta càng thưởng thức tiểu tử ngươi.”

Lão tử không làm GAY – Tống Khuyết tinh thần căng thẳng, không tự chủ xiết chặt cúc hoa.

Huyết Y cũng không biết hắn chơi xấu, đối với kẻ này thái độ còn rất hài lòng, tiện tay đưa qua cuốn sách rồi mở miệng cười trên sự đau khổ người khác:

“Ngươi vừa uống thuốc chính là Phệ huyết cổ, thuốc này không có cách nào hoàn toàn chữa trị, hàng tháng cần uống một viên giải dược để giữ cổ trùng ngủ say. Có phải hay không bây giờ cảm giác trong người nóng ran, trái tim cũng rung động liên hồi?”

Đang đưa tay ra nhận lấy cuốn sách Tống đại gia bất chợt run lên, thiếu điều đem vật đánh rơi.

Mẹ nó, uống thuốc xong còn có triệu chứng như vậy? Làm sao không có hướng dẫn sử dụng báo trước?

Cả người nóng ran, bất an tim đập liên hồi phải diễn làm sao? Đạo diễn cứu ta?

Đậu xanh ra má!

Tống Đại Ảnh đế nghẹn đỏ mặt mà còn chưa hiểu cảnh này nên làm thế nào, cũng may Huyết Y không làm khó hắn, chỉ cười nhạt:

“Hắc hắc, không cần tỏ ra cứng rắn, sau này trái tim đau đớn cũng không phải như bây giờ ngươi có thể nhịn được.”

Rất tự tin với mình thuốc lão Huyết chỉ coi Tống Khuyết đỏ mặt là vì gượng chống không muốn kêu đau, hắn cười khẩy lấy ra một hạt thuốc màu trắng nhỏ như đầu ngón út đưa qua.

“Uống đi!”

Cảm ơn thần phật, Tống đại quan nhân vội vàng cầm lấy đan dược đem nó tiếp tục ném vào không gian. Tuy nói là thuốc giải nhưng quỷ mới biết có hay không có hại, tốt nhất là không ăn bậy.

“Được rồi, trên tay ngươi là Hấp Tinh Đại Pháp bí tịch, bây giờ ngươi cho ta tu luyện công này, chỉ khi nào luyện thành ta sẽ thả ngươi rời đi.”

Công pháp này hắn đã nghe qua, là một môn ma công chính hiệu chuyên hút người tinh khí bổ dưỡng tự thân, là công pháp đặc trưng của Huyết Ma Giáo. Một khi luyện này công, dù ngươi trước đó là ai sau này cũng sẽ bị gắn lên mác Huyết Ma, cả đời không thoát được bị 2 đạo chính tà đuổi giết.

Nhưng vì mạng sống, Tống gia còn lựa chọn sao, trước học đã, đến đâu hay đến đó.

Mở ra sách, chỉ lẻ tẻ mấy trang mỏng thôi, trên đó chỉ ghi chép cách làm sao đem người tinh huyết hút lấy, việc tẩm bổ tự thân hay tinh luyện khí huyết một chữ không đề. Hẳn là Huyết Y lão cẩu này cố tình làm thế.

Tống Khuyết cũng không nói nhiều, bắt đầu ngồi xuống xem cẩn thận.

Hóa ra công này cần một người ít nhất Tứ giai võ giả tự thân sinh ra nội khí mới có thể bắt đầu tu luyện. Thảo nào Lữ Thành Tài lão tặc này chưa từng thấy sử dụng, nếu bất kỳ người nào cũng có thể học được hẳn thế giới này đã sớm loạn.

Hấp Tinh Đại Pháp yếu quyết là phải mở một đan điền đặc biệt làm nơi chứa tinh huyết, khi vận công nơi đó sẽ sinh ra hút lực, chỉ cần tiếp xúc với người khác cơ thể, nó sẽ tự chủ đem kẻ địch hút khô, chứa đựng bên trong cho bản thân sử dụng.

Nghe thì có vẻ cao đại thượng, hiểu ra sau thấy đơn giản vô cùng. Tống lão gia trong đầu nhanh chóng vận chuyển, ánh mắt lóe lên không ngừng.

“Hút hắn đi!” – Lúc này Huyết Y Tôn Giả nhấc tay chỉ vào đang nằm như chó chết Chân Hòa, mở miệng âm lãnh ra lệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.