Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 156: Phục kích



Đêm, trên quan đạo gập ghềnh ngoài cửa thành Đông Thanh Hà huyện, bên một khu rừng nhỏ, Tống Khuyết 3 người đang im lặng chờ đợi.

Được báo tin có người muốn thi hại hắn, Tống lão gia dù tin hay không nhưng quyết định cẩn thận vẫn hơn, không ngại nửa đêm dẫn người ra đây ẩn nấp trên con đường độc đạo này đến một lần thập diện mai phục.

“Hùng Bá, tiểu tử ngươi nhớ kỹ lời ta dặn chưa?”

“Nhớ rồi thiếu gia, tận lực bắt sống, không đập nát.” – Ngốc Hùng ồm ồm đáp lại.

Nghe thế Tống đại quan nhân mới thoáng yên tâm, hắn sợ thằng này nóng đầu lên rồi đem người hết thảy đập bẹp. Như thế thật quá lãng phí.

Hắn còn đang sầu bây giờ hết dược liệu tu luyện đâu, có người giờ phút này hảo tâm muốn tiếp tế sao nỡ từ chối. Tống gia quyết định cho bọn hắn chết một cái chết có giá trị.

Yên lòng ngồi chờ đợi, dùng thị giác Tia Chớp trên bầu trời vòng vòng bay lượn thăm dò, bỗng nhiên, Tống Khuyết 2 mắt mở sáng choang.

Vậy mà đến thật.

Lúc này cửa thành trong đêm được hé mở, mấy bóng người ngựa từ bên trong phóng ra. Còn may mà Tia Chớp thị lực tốt vô cùng, dù là ban đêm hắn vẫn nhận ra trong đám hắc y nhân này quả nhiên có Lỗ Thiên Hùng cùng Lâm Bình.

Mấy người quần áo dạ hành mang theo vũ khí, nửa đêm hướng phía Mai Viên đi tới. Mục đích vậy thì dùng đầu gối đoán cũng biết, chỉ là không biết cho hắn gửi thư người là ai, nếu biết được sau này nhất định phải thật tốt cảm ơn nhân gia.

Dù bọn này tập kích bất ngờ cũng chưa chắc qua được Tia Chớp 2 mắt, nhưng gây nên động tĩnh quá lớn tại Mai Viên, người đông mắt tạp cũng không tốt dấu diếm, khi đó hắn coi như chính thức cùng Linh Giang Bang xé rách da mặt rồi.

Còn bây giờ mà,

Hắc hắc hắc....

Tống gia đã biến trọc, cũng biến cường.

Lão Lâm ngươi biết chưa?

.......

Trăng non treo lơ lửng giữa trời, 6 bóng người không nhanh không chậm giục ngựa tinh thần khoan khoái hít thở đầu hè gió đêm mát mẻ. Dẫn đầu là lão Lâm, lão Lỗ cùng một người trung niên nhân.

Chọn ngày trời trong trăng sáng thế này đi ám sát, không thể không nói mấy người đối với lần này mục tiêu vô cùng tự tin.

“Vương huynh, Lỗ lão đệ, mọi người nhớ kỹ, mục tiêu của chúng ta lần này là Không Trí đại sư một chuỗi vòng tay, cẩn thận đừng làm hỏng rồi.”

“Rõ, Đường chủ!” - Phía sau 3 người đồng thanh đáp lời. Vương, Lỗ 2 người cũng gật đầu ra hiệu đã biết.

“Lỗ lão đệ, trước hết không cần vội vã đem tiểu tử đó giết chết, đợi tra hỏi ra đồ vật rơi xuống, muốn giết muốn quả tất cả tùy vào ngươi yêu thích.”

“Hắc hắc, đa tạ Lâm huynh.” – Lỗ Thiên Hùng nghe thế cười rộ lên âm trầm.

Mấy người cứ vậy một đường không coi ai ra gì nói nói cười cười hướng Mai Viên đi đến. Bỗng nhiên.

Vút... Vút...

“Keng!”

“Áaaaa...”

Hai âm thanh xé gió vang lên, đi bên cạnh Lâm Hùng vị kia họ Vương nhân vung kiếm đem hướng về mình đến ám tiễn đánh bay, sau lưng hắn một người không được may mắn như vậy bị mũi tên đâm trúng bả vai hét thảm một tiếng ngã xuống ngựa.

“Ai?”

“Địch tập!!”... “Bên kia.”

Tiếng quát vang lên, mấy người vội vàng theo hướng họ Vương chỉ xông về bên đường khu rừng nhỏ.

....

Tống gia đối với mình đánh lén chỉ có thể làm thương một người kết quả này rất không hài lòng. Nhìn mấy người kia xông lên vẫn không vội vã cầm lên Ngân Dực cung chính là 2 mũi tên.

Vút... Vút.....

Lần này hắn học khôn, không nhắm vào phía trước 3 người mà đem mục tiêu tập trung ở phía sau 2 kẻ chân chó còn sót lại.

“Cẩn thận!” – Lâm Bình quát lớn.

“Keng!”.... “Áaaaa...”

Lại là như cũ, một kẻ may mắn đem tên đón đỡ, một kẻ xui xẻo vị tên đâm vào bụng nằm xuống đất đánh mất sức chiến đấu.

Thật mẹ nó nát!

Tống gia rất không hài lòng với mình tài bắn cung.

Xác xuất có 50% trúng đích, xem ra Ngân Dực cung đối với Nhị lưu võ giả uy hiếp cũng không phải quá to lớn. Nếu nhân gia cẩn thận đề phòng sẽ rất khó mang đến tác dụng then chốt.

Đem cung buông, hắn cùng lão Nhiếp, Hùng Bá đứng dậy, cầm trong tay đại gia hỏa tiến lên chào đón mấy vị khách không mời.

.....

Tự mang theo bị động ẩn thân hiệu quả Tống gia 3 người đồng loạt lao ra khỏi tán cây mới khiến đối diện mấy người phát hiện.

“Ngươi là ai?” - Lâm Bình hai mắt phun lửa quát lớn.

Tại toàn bộ Linh Giang Quận địa bàn này dám tập kích bọn hắn Linh Giang Bang người, quả thật Lâm Bình còn chưa gặp qua chuyện hoang đường như thế. Làm không kịp đề phòng bọn hắn lập tức gãy mất 2 người, bảo sao hắn không nộ.

“Ngươi … là ngươi! Tống Khuyết!”

Còn lã lão Lỗ cùng hắn tình sâu nghĩa trọng, lập tức nhận ra Tống lão gia.

“Hắc hắc, Lỗ bang chủ, dạo này còn khoẻ chứ?”

Tống gia hớn hở nhe ra hàm răng trắng tinh cười đáp lễ.

Nghe hắn chính mồm thừa nhận, Lâm Bình lúc này mới tin đối diện người là Tống Khuyết, cắn răng nghiến lợi nói:

“Tiểu tử ngươi quả thực gan lớn, biết bị chúng ta tìm tới còn không trốn đi mà dám nửa đường phục kích. Không biết ta phải khen ngươi gan dạ hay không biết sống chết đây.”

Biết thân phận người đến, lão Lâm lập tức nghĩ ra trong đó then chốt. Không có chuyện người ta vô duyên vô cớ đến tập kích mình, như vậy xem ra việc ám sát hẳn là đã bại lộ.

Bị chính chủ bắt sống nơi này, Lâm Bình lập tức nghĩ ra có người phản bội. Là ai thì cũng chỉ có một vài nhân tuyển cũng không khó đoán, nhưng bây giờ không phải lúc truy tra những thứ này, hắn lập tức ra hiệu cho bên mình đồng bạn đem đối diện 3 người vây lại.

Âm thầm đánh giá 2 bên thế lực, đối diện có thể chiến đấu còn 4 người. Trong đó mạnh nhất không ngoài Lâm Bình cùng ban đầu tập kích vị này họ Vương, cả 2 người khí tức không sai biệt lắm đều là 5 giai võ giả. Còn lại lão Lỗ cùng thằng vô danh tiểu tốt kia không đáng nhắc tới.

Cân nhắc hơn thua, Tống Khuyết lập tức quyết định:

“Họ Lâm cùng họ Lỗ để ta, lão Nhiếp quấn lấy còn lại tên kia 5 giai võ giả, Hùng Bá ngươi mau chóng đem người còn lại xử lý rồi giúp lão Nhiếp.”

“Đừng đánh chết!” - Tống đại quan nhân còn không nhịn được lo lắng hô.

“Rõ! Thiếu gia.”

Không quản mấy kẻ đối diện ánh mắt phẫn nộ, 3 người không chút chần chừ liền ra tay.

“Ranh con muốn chết!”

Bị tiểu tử này như thế coi rẻ, tâm cao khí ngạo Lâm Bình đâu còn có thể nhịn được, nổi giận cầm kiếm trước xông lên.

Vốn hắn nghĩ Tống Khuyết thực lực cũng sàn sàn như thế, một mình mình dù không thắng được nhưng đánh cái năm năm hẳn không vấn đề gì, trước ra tay đè xuống một chút khí diễm rồi cùng người khác liên thủ cầm xuống sau, như thế có truyền đi ra hắn cũng không bị mất mặt. Tiếc là lần này hắn tính nhầm.

Nhìn con hàng này vậy mà dám lạc đàn một mình xông lên, Tống gia mừng rỡ, cũng đâu thèm khách khí, giơ lên Mjolnir, cả người nhảy lên cao như thiên thần hạ phàm hung mãnh đập xuống.

Tống Khuyết một thân man lực cộng với Mjolnir vạn quân chi thế từ trên trời giáng xuống. Còn chưa đến gần Lâm Bình đã cảm nhận như bị thái sơn áp đỉnh, hít thở cũng không thông.

Hắn quá sợ hãi vội vàng dừng lại, đâm ra mấy kiếm đến Tống Khuyết trên người yếu hại ý đồ bắt phải thu chiêu. Không thể không nói lão này Âm Ảnh kiếm không phải hư danh, kiếm vừa nhanh vừa tàn nhẫn như độc xà thổ tín, nếu đổi thành trước đây Tống Khuyết quả quyết là bị bức bách cho lùi lại né tránh.

Nhưng bây giờ tinh thần cường đại Tống lão gia gặp nguy bất loạn, ung dung không sợ hãi đem trên tay búa khẽ cuốn đảo một vòng.

“Leng keng … keng … keng …”

Mũi kiếm đâm vào thân búa nổ lên từng đám hoả tinh.

Cản lại Lâm Bình kiếm chiêu, Mjolnir thế đi không giảm quét ngang mà đến, tại lão Lâm ánh mắt kinh hãi gần chết đập mạnh vào trên thân kiếm hắn vừa vội vàng giơ lên đón đỡ.

Lâm Bình như bị xe tải húc qua vậy, cả người cả kiếm đồng loạt như bao tải rách bị đâm cho bay xa cả chục mét, giữa trời không thiếu cuồng phun mấy ngụm máu tươi.

“Rắc ….rắc..,”

“Phốc!” …. “Ầm”

Nhìn Lâm Bình cứ như vậy đơn giản đo đất rồi, mấy người còn lại đều cảm thấy lạnh lẽo.

Nhìn đã doạ phá vỡ mật Lỗ Thiên Hùng có dấu hiệu quay đầu chạy, Tống lão gia cười lạnh lùng 2 chân dẫm mạnh lên đất. Cả người như cự tượng khí thế hung mãnh xông qua.

Tốc độ quá nhanh, Lỗ Thiên Hùng biết mình chạy không thoát vội vàng xoay người hướng nơi này bên mình còn sót lại duy nhất một vị 5 giai chạy đi, hi vọng tìm được sự an toàn.

Lúc này trong trận tình thế cũng đã trở nên trong sáng, thằng kia gà mờ Nhị lưu đối mặt với Hùng Bá đôi Thiên Vương Chuỳ ban đầu còn nghĩ là rỗng ruột, nhìn qua doạ người thế thôi.

Há nào biết Hùng gia đôi này chính là thép đặc, còn pha không ít Huyền Thiết, xui xẻo hắn chỉ chạm vào tức gục, bị Hùng Bá không tốn mấy sức đem đánh cho hơi thở thoi thóp, nằm như chó chết một chỗ.

2 người trên tay rảnh việc, lúc này mới ung dung đến nơi lão Nhiếp, cùng Nhiếp Phong chia 3 hướng mà đứng đem ở giữa Lỗ Thiên Hùng cùng vị kia Vương huynh đệ vây lại.

Vị kia Vương huynh một mình đối mặt Nhiếp Phong đã thấy quá đà, bây giờ nhìn thêm 2 vị cầm theo mấy cây búa khá dọa người ánh mắt lăm lăm nhìn mình lập tức tay chân đại loạn, sợ hãi đến gần lão Lỗ cảnh giác đề phòng.

“Hắc hắc, Lỗ Bang chủ, ta không biết phải khen ngợi ngươi gan dạ hay không biết sống chết đây?”

Tống lão gia ác thua vị dùng khi nãy lão Lâm một câu cho Lỗ Thiên Hùng hỏi lại.

“Tống Khuyết, ngươi dám tự tiện tấn công Linh Giang bang người, ngươi không sợ sao?”

Đối mặt với 3 con sói xám lăm le, lão Lỗ cả người như cừu non vậy run rẩy xù lông lên uy hiếp.

“Hắc hắc, ngươi nói đúng một chuyện. Tống gia chính là không sợ. Lên!!!”

Không cùng bọn hắn nói nhảm, 3 người theo lệnh đồng loạt nhào lên, không tốn bao nhiêu công sức liền đem 2 người này hoàn hảo cầm xuống.

Đến tận đây nhóm 6 người địch tất cả giải quyết, không một trốn thoát. Tống gia hài lòng dặn dò Hùng Bá, Nhiếp Phong 2 người đem địch nhân trói lại mang vào sâu bên trong rừng.

Thấy Tống Khuyết 2 mắt phát quang đánh giá chính mình nhóm người, lão Lỗ nội tâm bất an càng lợi hại, không nhịn được giãy giụa vặn mình, đáng tiếc ngoài ăn thêm Hùng gia một bàn tay cũng sẽ không làm nên chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.