Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 182: Liên Hoa Quan Tưởng



Trong biệt viện, Tống Khuyết đang khoanh chân ngồi thiền, hai tay kết tam muội ấn đặt dưới đan điền, thân thể thả lỏng, đầu óc không minh.

Lúc này trong đầu hắn đang không ngừng dựa theo Kinh Diệu Pháp Liên Hoa Quan Tưởng Đại Pháp dưỡng dục chính mình bảo diệu sen đài. Theo từ u minh hỗn độn, đến hạt giống đản sinh, nảy mầm, vươn ra khỏi bùn ô ngũ dục rồi nở hoa thơm ngát.

Không ngừng cố gắng, không ngừng tưởng tượng, mỗi khi tinh thần mệt mỏi lại dùng Tesseract năng lượng bổ sung, rốt cuộc chỉ trong một đêm Tống Khuyết cũng đã đem môn này Quan Tưởng đại pháp tu hành nhập môn.

Chỉ thấy trong đầu hắn bây giờ một đóa hoa sen đang nở sáng lấp lánh, chiếu rọi linh đài. Xung quanh hỗn độn mấy đạo hắc khí không dám đến gần, chỉ xa xa quấn quanh.

Dùng liên hoa thánh quang sáng rọi, Tống lão gia còn lờ mờ nhìn thấy mấy đạo hắc khí này hiện lên mấy đạo khuôn mặt quen thuộc của những người gần đây bị hắn dùng Hấp Tinh Đại Pháp sát hại.

Quả nhiên theo như lời Tuệ Vô không sai, hắn quả thực bị nghiệp lực quấn thân, những người kia chết đã chết oán khí còn dây dưa làm khó hắn.

Thật sự chết còn chưa hết tội.

Tống lão gia không vui, Tesseract năng lượng dũng mãnh đổ vào bên trong Nê Hoàn Cung Thần, diệu pháp liên hoa dường như nhận thuốc đại bổ vậy lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Xung quanh oán khí chỉ kịp hét lên một tiếng liền nhanh chóng bị đốt cháy không còn, Tống Khuyết cũng cảm nhận một tia giải thoát nhẹ nhàng từ sâu trong linh hồn truyền đến.

.....

“A Di Đà Phật!”

Ngủ một giấc tỉnh dậy Tuệ Vô đã thấy như cách một đời, trợn mắt nhìn Tống Khuyết hồi lâu không nói lời nào, cuối cùng vô ngữ chỉ có thể chắp tay niệm phật hiệu hướng biến thái này chào.

Tống lão gia tự nhiên cũng hiểu đầu trọc này nghĩ gì, mỉm cười đồng dạng chắp tay thi lễ.

“A Di Đà Phật!”

Hiện giờ trong đầu hắn Liên Hoa pháp tướng đã thành, nói nghiêm ngặt hắn cũng đã có thể coi như một phật môn tu sĩ, Tuệ Vô như thế trịnh trọng hướng hắn chào cũng là đúng lễ nghĩa.

“Tống huynh ngộ tính kinh người, nhớ khi đó ta nghiên đọc Kinh Diệu Pháp Liên Hoa Quan Tưởng Đại Pháp cũng phải mất cả tháng trời mới có điều thành tựu. Nếu sư phụ biết Tống huynh có ngộ tính như này hẳn sẽ cực kỳ vui mừng.”

“Tất cả là nhờ lão đệ ngươi dạy tốt.”

Tống lão gia cũng không tự đắc, hắn đây toàn bộ là chiếm Tesseract tiện nghi, tinh thần lực không cần tiền cứ thế liên tục cung cấp bản thân quan tưởng xây dựng liên đài mới có thể trong một đêm đem pháp môn luyện được.

Tuệ Vô lắc đầu, hắn giảng đến tốt nữa còn mà qua được sư phụ hắn giảng sao. Đầu trọc này lần này là thật bị Tống Khuyết thiên phú kinh đến.

Ở thêm nơi này ta phật tâm không ổn vậy.

Tuệ Vô tâm mệt liền nảy sinh ý tưởng muốn đi. Hắn sợ ở lại lâu ngày sẽ bị thằng này đả kích mất đi tin tưởng.

“Tống huynh, vốn lần này đến đây mục đích chính là muốn thay ngươi hoá giải trên người lệ khí, đã ngươi mọi sự vô ngại, ta đây cũng là lúc phải lên đường.”

“Như thế sao được! Lão ca ta còn chưa kịp khoản đãi đây, Tuệ Vô ngươi ở lại thêm mấy ngày lại đi không muộn, để ta tận tình địa chủ.”

Tống Khuyết đây cũng là lời nói thật, giữ đầu trọc này ở lại không phải chỉ để lĩnh giáo võ công, hắn là thật sự muốn tìm cách trước trả bớt ân tình. Không khoản đãi Tuệ Vô cái 10 ngày nửa tháng tâm hắn khó an.

Nhưng làm sao Tuệ Vô ý đã quyết, ở đây thêm một ngày tâm hắn không yên. Còn là trở về sơn môn tiếp tục làm thiên tài, nghe sư phụ và các sư huynh đệ khen ngợi tuyệt vời.

“Đa tạ Tống huynh tâm ý, Huyết Ma Giáo hiện thân chuyện này ta còn phải theo vào truy tra, sau đó mang tin tức quay về sơn môn. Thật sự không có thời gian trì hoãn quá lâu.”

Lý do này quá chính đáng rồi, Tống Khuyết cũng không có khả năng khuyên thêm, đành phải tiếc nuối gật đầu:

“Vậy ta không giữ lại, lão đệ ngươi dùng qua bữa sáng rồi đi không muộn.”

“Vậy làm phiền Tống huynh!”

…….

Trên quan đạo, đưa tiễn Tuệ Vô đến đây Tống lão gia lòng vẫn còn không nỡ.

“Lão đệ thật sự không cần ngựa?”

“Đa tạ Tống huynh, tiểu tăng vừa hành tẩu vừa tu luyện cước lực, cũng không mệt nhọc gì.”

“Vậy ta tiễn đến đây thôi, lão đệ lên đường bình an. Lần sau có rảnh nhất định phải đến Thanh Hà thăm ta.”

“A Di Đà Phật, Tống lão ca phật duyên thâm hậu, chúng ta sau này chắc chắn sẽ còn gặp lại. Hơn nữa sẽ không quá lâu.” – Nhìn Tống Ảnh để tình cảm chân thành, Tuệ Vô cũng hơi cảm động.

“Có điều tiểu đệ cần thiết nhắc nhở ngươi, Hùng Bá thí chủ thân thể không tầm thường, rốt cuộc là nguyên do gì ta còn chưa rõ ràng. Nhưng Tống huynh nhất thiết cần cẩn thận nhiều hơn, chớ để hữu tâm nhân người biết, nhất là Ma Giáo người trong.”

Nhắc nhở thêm Tống Khuyết một câu, cũng không đợi hắn trả lời Tuệ Vô liền mỉm cười chắp phật hiệu gật đầu:

“Tống huynh mời quay về, tiểu tăng cáo từ.”

Nói rồi tiêu sái quay người, cũng không thấy thân thể có bất cứ di động gì chỉ là mũi chân nhẹ nhàng chấm đất, cả người liền như quả bóng bay không có trọng lượng như thế bay bổng lên không mấy trượng rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống.

Nhìn hành động của hắn chậm rãi nhưng tốc độ lại nhanh vô cùng. Nhún nhảy mỗi bước tầm đó đã đi xa hơn 10 trượng, không ra một lát thời gian đã biến mất nơi chân trời.

Ta nhẹ nhàng đi cũng như khi ta nhẹ nhàng đến, ta vẫy tay chào không một chút vấn vương.

Nhìn hắn dưới ánh dương quang, đầu trọc cùng kim xán xán tăng bào khúc xạ ra thánh khiết quang mang, tuy biết hàng này rượu thịt không kiêng kỵ nhưng Tống lão gia vẫn không khỏi chiết phục phong thái.

Thật cao tăng vậy!

Xem ra đây mới là chân thật bản Tế Công, rượu thịt xuyên tràng quá, Phật Tổ trong lòng lưu nha.

Dõi theo hắn cho đến khi hòa thượng này mất dạng trong Ưng Giản Sầu, Tống lão gia mới mang theo một bụng tâm sự quay về.

Quả thật như mình nghĩ, ngốc Hùng này thể chất thực sự đặc biệt. Thẳng truy bật Hack Tống gia, còn có thể không đặc biệt sao?

Haizzz, thế đạo ngày nay. Một việc tiếp lấy một việc, đây là bức ép Tống gia ta đến cùng nha.

30 năm hà đông 30 năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo. Đợi Tống Thiên Đao danh vọng thiên hạ rồi còn ai dám đánh ta chủ ý.

Tống lão gia tiểu vũ trụ lần nữa hừng hực bốc cháy.

“Mả mẹ nó!”

Vừa đi được mấy bước, hắn không nhịn được lảo đảo thiếu chút té ngã. Tức giận nhìn về hướng Tuệ Vô vừa rời đi há mồm mắng to.

......

Ưng Giản Sầu,

Cùng Tống Khuyết cáo biệt, Tuệ Vô đó là dùng cả người khinh công nhanh chóng chạy đi. Nhìn qua hắn bước đi tiêu sái dị thường nhưng thật không biết mỗi lần di chuyển toàn thân đều là dựa vào mũi chân phát lực, tốn hao thể lực phi thường khổng lồ.

Cắn răng nhẫn nhịn tiếp tục chạy khuất phía sau người tầm mắt, đợi chắc chắn xung quanh không có ai quan sát đến mình sau đầu trọc này mới không nhịn được 2 chân phát run, đứng không vững chống tay vào cạnh đó hòn đá thở hồng hộc.

“Thật sự quá mệt nha, Tống huynh cũng thật là, chọn nhà ở nơi tầm nhìn tốt như thế để làm gì.”

Dường như cảm nhận được có ánh mắt dò xét lại đây, Tuệ Vô lập tức biến về bộ dáng trang nghiêm túc mục, bất động thanh sắc nhìn ngó xung quanh.

“Hóa ra là một con chim ưng, làm sao nhìn chằm chằm tiểu tăng rồi, chẳng lẽ muốn tiểu tăng học Phật Tổ lấy thịt nuôi ưng?”

Đợi nhìn thấy kẻ đến sau Tuệ Vô mới thoáng yên lòng, không hình tượng ngồi xuống bãi cỏ ven đường nghỉ ngơi xoa chân.

“Thật là lớn, không biết Tống huynh có biết hay không chế biến ưng thịt?”

“A Di Đà Phật! Tội lỗi! Tội lỗi!”

“Xem ra mình phật tâm thật sự còn chưa đủ kiên định, lần này về Tự nhất định phải đem Kim Cương Kinh sao chép 10 lần để hối lỗi.”

“.... 10 lần có vẻ quá nhiều rồi, 3 lần hẳn là đủ.”

“....như thế quá tốn giấy mực. Phật Tổ từ bi, đệ tử về Tự nhất định sẽ diện bích đọc thuộc Kim Cương Kinh 1 lần bày tỏ sám hối, A Di Đà Phật!”

Tuệ Vô cứ như vậy sung sướng quyết định rồi, ngồi nghỉ ngơi chốc lát đợi dưới chân hồi phục hắn liền tiếp tục đứng dậy lên đường.

Lần này là quyết không dám như vừa rồi phong tao, hắn còn là thành thật dùng đủ bàn chân chạy đi, tốc độ đồng dạng kinh người nhưng không tốn sức như trước nữa.

......

Trong một mảnh rừng hoang, giữa những hàng cây san sát, một bóng người không ngừng xuyên qua. Chỉ thấy người này thân thể linh hoạt như viên hầu, tốc độ càng là nhanh kỳ cùng, nhún nhảy tầm đó đã từ một gốc cây này biến mất đồng thời xuất hiện tại trên một thân cây gần đó.

Hơn nữa càng kỳ lạ là, bóng người này cao lớn dị thường nhưng lại có thể làm tất cả những việc này mà không vang lên bất cứ thanh âm nào, dường như người hắn là không có trọng lượng, cũng không có bất cứ lực cản nào vậy.

Bóng người này chính là Tống Khuyết.

Tiễn đi Tuệ Vô Ảnh Đế con hàng này, cuộc sống của Tống lão gia lại quay về bình tĩnh như thời gian trước đó, có thời gian rảnh hắn lại tiếp tục toàn tâm toàn ý nghiên cứu võ học.

Có Tuệ Vô chỉ dẫn, Tống Khuyết đối với võ học lý giải có thể nói tăng lên thấy rõ.

Bây giờ hắn đang tại trong rừng lấy cây cối làm vật cản luyện tập thân pháp đây.

“Thật sự hữu hiệu, Tuệ Vô hàng này còn thực sự đáng tin cậy.”

Cảm nhận vừa rồi chính mình tốc độ tăng lên mấy phần, Tống đại quan nhân không nhịn được kích động.

Trước đây hắn chỉ biết dùng Ám Kình để đối địch, bây giờ mới nhận ra mình cách nghĩ sai vô cùng.

Vừa rồi hắn dùng chân xuất kình, dưới chân như gắn một lớp lò xo vậy, bất kể bật nhảy hay tiếp đất đều trở nên vô cùng đơn giản nhẹ nhàng.

Thảo nào Tuệ Vô hay trước đó Huyết Y lão tặc cùng Chúc Doãn Minh thằng kia thân pháp có thể như thế phiêu dật nhanh nhẹn, tất cả đều nhờ kỹ xảo này. Không như hắn Tống lão gia, động bất động là dẫm ra mấy cái hố lớn, thật sự mất mặt.

Nghĩ đến còn có thể như Tuệ Vô nói trên mặt nước luyện tập có thể giúp đề cao mấy phần, Tống lão gia thập phần chờ mong.

Tiếc là Mai Trang không có một mặt hồ rộng lớn, nhưng hết thảy không thành vấn đề. Tống gia chính là có tiền sao, nghĩ đến cách đó không xa còn có một con suối, hẳn là việc đào một hồ nước nhỏ sẽ không khó.

Nghĩ liền làm, Tống Khuyết kêu lên Hùng Bá, 2 người lần nữa cùng nhau trở về Thanh Hà thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.