Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 190: Phẫn nộ lão Đỗ



Linh Giang Bang, Tụ Nghĩa Sảnh.

Trước sân lớn nằm la liệt một đám người, tiếng la hét rên rỉ nối liền vang lên chói tai, trong không khí còn pha tạp không thiếu mùi tanh nồng huyết khí khiến người không khó tưởng tượng ra chỗ này thảm trạng.

Một nhóm Linh Giang Bang tinh nhuệ Linh Thần Vệ đang cầm trượng hình mặt không chút tình cảm, lạnh lùng đối với chính mình đồng bang huynh đệ ác độc hạ tay.

“Ầm... Ầm...”

“Á... a.. xin.. tha mạng...”

Tiếng rên, tiếng cầu xin tha thứ không đoạn vang lên, thật sự để nhiều người trong lòng bất nhẫn, nhưng không một ai dám lúc này đứng ra nói câu nào. Tất cả mặt mũi tràn đầy lo lắng nhìn về bên kia cửa lớn.

Bên trong, một đám Linh Giang Bang Trưởng lão, cao tầng cũng không khá hơn chút nào. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm cúi gằm mặt xuống, không ai dám đối diện ngồi phía trên cùng bọn họ Bang chủ phệ người ánh mắt.

“Đại trưởng lão! Điều tra có ra được gì manh mối không?” – Đỗ Như Hối giọng nói rét lạnh như rít ra từ sau kẽ răng.

Hạc Hiên lòng trăm vạn cái không muốn, nhưng lúc này cũng không thể không đứng ra:

“Bang chủ, còn chưa tìm được bất cứ manh mối gì. Đêm qua đại hỏa bây giờ còn chưa dập hết, hơn nữa nó cũng đem xung quanh kiến trúc cùng hết thảy dấu tích hoàn toàn thiêu rụi, khả năng tra được cái gì nhỏ bé vô cùng.

Nhưng có thể chắc chắn một điều đây là do người làm ra, nơi đó hộ vệ hết thảy đều nghe thấy tiếng nổ cùng mùi lưu huỳnh gay mũi ngay trước khi cháy lớn. Như thế rất lớn khả năng là có kẻ dùng lượng lớn phích lịch tử đem chúng ta kho hàng phá hủy.”

“Rầm!”

Đỗ Như Hối tức giận đem bên tay bàn trà đập nát, nộ khí chưa tiêu hắn còn trừng mắt nhìn xung quanh, rất muốn tìm thêm thứ gì phát tiết mối hận trong lòng. Một nhóm cao tầng lúc này hận không được đem mình chôn kỹ xuống đất cho khuất mắt, vội vàng cúi mặt càng sâu càng tốt.

“Phế vật!” – Không chỗ phát tiết lão Đỗ căm tức khó nhịn mở miệng mắng, ánh mắt sát khí ngưng tụ nhìn về phía dưới một người.

“Lập trưởng lão, ngươi không hẳn là cho chúng ta một lời bàn giao sao?”

Người lược gầy Lập Húc lúc này không thiếu quang ánh mắt cầu cứu nhìn xung quanh, một lát sau thấy không ai đứng ra nói đỡ mới căng da đầu tiến lên:

“Bang chủ, cái này... hẳn là do tặc nhân võ công quá cao, phía dưới huynh đệ mới có thể không hay biết gì.”

“Khốn nạn!”

“Ầm!”

Lập Húc bị Đỗ Như Hối một chưởng bay ngược ra ngoài đập nát cửa lớn, cũng may cho hắn lão Đỗ coi như còn mấy phần khắc chế không hạ tử thủ, chỉ là gây ra nội thương nhẹ thôi. Lập Húc không màng gì khác, vội vàng lồm cồm bò dậy chạy vào trong tiếp tục chịu phạt.

Bộ dáng hắn lúc này mười phần chật vật, nhưng lăng là không bất cứ một ai dám nhìn hay tỏ thái độ gì. Ngoan như cún cúi mắt xem chân đây.

“Công việc béo bở thì các ngươi tranh phá da đầu muốn nhận, nói một cái xinh đẹp đường hoàng. Đến bây giờ ra chuyện lại dùng lý do rách nát này đến qua loa bổn tọa, có phải bổn tọa lâu nay không động đến bang quy để các ngươi cảm thấy ta dễ lấn?”

“Bang chủ thứ tội, là thuộc hạ sai lầm, mong bang chủ trách phạt.”

Lập Húc lần này học ngoan, đàng hoàng quỳ xuống thành khẩn nhận sai.

Đỗ Như Hối lòng sát khí phun trào đã khó nhịn, nhưng nghĩ đến thằng này còn là mình trung thành nhất tiểu đệ một trong mới nhẫn xuống không một chưởng đem nó đập chết. Miệng không quản được rít gào:

“Cho các ngươi mấy trăm hào người, chỉ việc trông giữ bến tàu cùng mấy nơi cỏn con như thế cũng làm không xong. Các ngươi ngày ngày là làm cái gì, có phải một đám chỉ biết ăn nhậu chơi gái bỏ bê công việc, không đem ta người Bang chủ này lời để vào mắt rồi?”

“Bang chủ thứ tôi, đều là thuộc hạ sai lầm!”

“Tất nhiên là của ngươi sai lầm. Tặc nhân như thế dễ dàng đột nhập vào đem đồ cho thiêu rồi còn không một chút phát hiện, có phải hay không sau này nếu lão tử nhờ vả vào các ngươi cũng sẽ có ngày bị người mò đến bên giường đem thủ cấp lấy rồi các ngươi còn đang mải ở chỗ khác ăn chơi đây?”

Lập Húc trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng, ánh mắt van xin nhìn sang Hạc Hiên cùng khác mấy vị trưởng lão cầu cứu, nhưng tiếc không một ai lúc này dám đứng ra giúp hắn đấy. Rất sợ dẫn hỏa thiêu thân đem mình cũng đốt.

“Báo.. Bang........”

Cũng may cho Lập Húc, đúng lúc này có người từ ngoài cổng chạy tới hô vang, đợi nhìn vào bên trong thấy tình cảnh không đúng thằng này thiếu chút dọa đái, lời đến bên miệng không tự chủ nuốt vào, không phát nữa bất kỳ âm thanh.

“Nói! Có chuyện xấu gì tất cả nói ra cho bản tọa được biết. Ta cũng muốn xem các ngươi muốn đem cái này Linh Giang Bang hủy hoại thành ra dạng gì?”

Báo tin người kia vốn muốn rụt cổ chuồn, nhưng nhìn thấy Đỗ Như Hối ngưng thực ánh mắt, liền căng da đầu run rẩy mở miệng:

“Bang.. Bang chủ... các vị đại nhân. Thanh Hà Đường báo tin Tô Vụ Phó Đường chủ bị Tống Khuyết phế đi một tay, Sở Trưởng lão xin... xin... ngài lão nhân gia ý kiến xử lý.”

“Ầm”

Đỗ Như Hối nộ diễm như núi lửa phun trào, giận không thể át đứng thẳng dậy đem dưới chân ghế ngồi cũng đập nát, rít gào:

“Tất cả đều là một đám phế vật!”

“Làm sao? Có mấy việc cỏn con cũng cần bản tọa xử lý. Có phải hay không sau này các ngươi cứ việc ngồi lên bàn để lão tử thờ cúng, còn trong bang công việc nặng nhẹ gì hết thảy để ta làm thay. Có cần không?”

“Nói! Có muốn thế không?” – Tiếng quát bão hàm nộ khí đem trọn cái Tụ Nghĩa Đường chấn rung động không ngừng.

“Không dám, Bang chủ bớt giận, tà chúng ta vô năng.”

Một đám Linh Giang cao tầng sợ hãi cúi người thật sâu, Lập Húc càng là dập đầu chân thành hét lớn.

“Ngươi cút trở về, nói cho Sở Thiên Thu, ta không muốn nghe thêm việc này, hắn không xử lý được cũng đừng ngồi lên Trưởng lão vị, lập tức thối vị nhượng hiền đi. Ta nơi này không cần loại phế vật.”

“Rõ, Bang chủ!”

Báo tin nguồi như được đái xá, kích động cúi người rồi vắt chân lên cổ chạy trốn. Thật sợ ở lại nơi này dính thêm tai bay vạ gió.

.......

Tụ Nghĩa Sảnh,

Phát bực tức một hồi Đỗ Như Hối mới coi như lấy lại được bình tĩnh, mặt âm trầm quay sang Hạc Hiên hỏi:

“Chúng ta lần này tổn thất bao nhiêu?”

“Hồi Bang chủ, vật tư mất mát khoảng chừng 10 vạn lạng. Thêm nữa khiến cho công việc kinh doanh đình trệ, khắc phục các loại hậu quả đoán chừng tổn thất không ít hơn 15 vạn.”

Nói ra lời này, dù là lắm tiền nhiều của Linh Giang Bang, Hạc Hiên cũng không nhịn được nhức nhối.

Đừng nhìn lão Lỗ một mình âm thâm tích cóp được 10 vạn bạc mà thấy nó nhỏ. Lỗ Thiên Hùng chỉ là trường hợp đặc biệt, thằng này không ăn chơi, cắn thuốc, tiền chỉ biết nhét vào đũng quần đem về nhà ngắm thế nên mới có thể trữ hàng nhiều như vậy.

Linh Gia Bang gia đại nghiệp đại, hàng ngày chi tiêu cũng là không nhỏ, hơn nữa bọn hắn đám cao tầng này cạnh tranh khốc liệt, tiền đan dược đó là hàng tháng ào ào đốt. 15 vạn lượng bạc cùng với làm loạn lên bến tàu sinh ý cũng đã đủ từ bọn họ trên người cắt đi một khối thịt lớn.

“Khốn kiếp!”

Đỗ Như Hối cũng không khá hơn chút nào, dù đã có ước lượng nhưng nghe đến con số cụ thể hắn còn là không nhịn được phát bực. Nhìn quanh người không còn cái nào bàn ghế lành lặn lão Đỗ tức giận quát:

“Người đâu? Mù rồi sao? Không thấy lão tử bàn ghế tất cả đều hỏng sao?”

“Bang chủ thứ tội, Bang chủ thứ tội!”

Bên ngoài một nhóm hộ vệ sợ hãi cuống cuồng liên tục nhận sai, vội vàng mang một bộ mới bàn ghê vào cho hắn ngồi.

Cũng may lão Đỗ là không chủ ý bới lông tìm vết đấy, hắn ngồi lên ghế liền trầm giọng ra lệnh:

“Việc này tiếp tục tra cứu đến tận cùng cho ta. Dùng số tiền lớn treo giải thưởng, một ngày còn chưa tìm được hung thủ tuyệt không dừng lại.

Lập Húc ngươi cút trở về chỉnh đốn lại bến tàu cho ta, một lần nữa xảy ra việc, khi đó đừng trách ta bất cận nhân tình.”

Nghe giọng lão Đỗ càng ngày càng lạnh, Lập Húc cũng không nhịn được rùng mình. Vội vàng gật đầu như giã tỏi cam đoan:

“Bang chủ yên tâm, còn xảy ra việc ta tự mang đầu mình đến gặp ngài.”

“Hừ, hi vọng đừng như thế!”

.........

Mai Trang,

Tống gia gây chuyện xong cũng không quản người khác chết sống, việc ta ta làm về phòng nhắm mắt nghỉ ngơi. Đến sáng sớm ra cửa nhìn lên trời thấy Tia Chớp đã như thường lệ ngao du xung quanh nơi này hắn mới thấy chính thức yên lòng.

Ra hiệu cho Tia Chớp hạ xuống, để phân hồn tiếp tục phụ thân lên nó. Tống Khuyết mới cùng Hùng Bá, Lý Tín 2 người, kêu lên Husky 1 đám đại gia nữa lên xe chạy về trong thành.

Đám kia quân nỏ đêm qua đã bị hắn âm thầm cho thu vào trong không gian. Cũng may không gian bây giờ mở rộng rất nhiều, mới miễn cưỡng chứa đủ đám này gia hỏa.

Trên quan đạo đi chưa được bao lâu, liền đã thấy Chung Hồng dẫn theo rồng rắn một đội ngũ mấy chục người tiến đến.

“Hồng ca!”

“A Khuyết, hóa ra hôm qua các ngươi về Mai Trang sao?”

“Ha hả, đúng thế. Có chút đồ đạc cần thu dọn. Vị này là? ”

Bên cạnh Chung Hồng một vị trung niên thấy hắn quăng ánh mắt nhìn sang vội vàng tiến lên khom người:

“Ra mắt Tống gia, tiểu nhân Chu Trọng, là nhóm này thợ nề đầu lĩnh.”

“Chu lão bản là trong thành rất có tiếng đốc công, cũng chính là người thay chúng ta sửa khu thành Tây Tổng bộ. Ta chuyên môn tìm đến hắn để cho ngươi Mai Trang sửa chữa.” – Chung Hồng cũng cho hắn giới thiệu.

“Hóa ra Chu đốc công, vậy ta nơi này làm phiền rồi.” – Tống gia cười gật đầu.

“Không dám, vì Tống gia phục vụ là vinh hạnh của ta.”

“A Khuyết, nhân tiện đây ngươi có yêu cầu gì cụ thể có thể nói lại cùng Chu lão bản một lần.”

Nghe thế, Tống Khuyết trầm ngâm một lát liền nói:

“Cũng không có gì quan trọng, chỉ là mấy gian phòng xá làm phải chắc chắn, sạch sẽ, rộng rãi. Ta không dùng để ở nên không cần thiết kế cửa sổ linh tinh, kín đáo một chút càng tốt.”

Chu Trọng không biết lúc nào đã cầm trên tay sổ nhỏ bắt đầu ghi chép, đợi hắn nói xong vội vàng cam đoan:

“Tống gia yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ làm ngài hài lòng.”

“Ân, vậy làm phiền Chu lão bản lao tâm. Hồng ca, ta trước tiên trở về trong Bang.”

Gật đầu cùng mấy người cáo biệt, Tống Khuyết toàn gia liền bắt đầu lên đường tiến về Thanh Hà thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.