Cả đội lúc này đang tập trung nhìn về phía đưa 2 tay bịt lấy miệng Lý Huy.
Chung Khôi thấy hắn kiểu này, trong đầu cũng hiện ra 1 người. Triệu Hổ thì không có kiên nhẫn suy nghĩ nhiều như vậy, thấy hắn ấp a ấp úng, quát lớn:
“Biết thì mau nói, giấu giấu giếm giếm, còn ra thể thống gì”.
Bị quát lớn, Lý Huy thầm sợ. Nhìn sắc mặt đen lại Triệu Hổ, không dám dấu, ấp úng nói:
“Hổ...Hổ gia, thôn chúng ta không phải còn ta thúc cùng với Tống Khuyết tiểu tử kia sao”.
Triệu Hổ nghe vậy mắt sáng lên. Suýt chút thì quên nha, 2 con chuột kia lén lút trộm Triệu gia hắn lấy được không biết thứ gì tốt đây. Ít ra cũng là 60 lượng trắng bóng bạc nha.
Chuyện này để Hổ gia canh cánh đã lâu, muốn tìm cơ hội dạy dỗ Tống Khuyết một trận nhưng làm sao 2 người này như con chuột cống chui dưới đất, thế mà để hắn tìm tòi hồi lâu không thấy.
Hôm nay bắt gặp, há không phải ý trời như thế. Không bắt đám con chuột này nôn ra cả vốn lẫn lãi, Hổ gia ta không họ Triệu nhé.
Hắn đứng phắt dậy hưng phấn quát:
“Phải hay không đi nhìn thì biết, tất cả thu đồ, đi qua”.
Thấy hắn bộ dáng này, Chung Khôi dùng đầu gối cũng biết là có chuyện, mở miệng khuyên:
“Cũng không có gì quan trọng, không cần hưng sư động chúng như vậy đi”.
“Lão Chung, ngươi phải biết vì tập thể toàn thôn nha. Ai không biết hắn Tống Khuyết nhờ ngươi mà kiếm được đồng tiền lớn, hết mua xe lại mua đồ, sắm sửa một đống lớn.
Nhưng một lần, hai lần không biết ta còn bỏ qua. Cũng không thể cứ thế dung túng mãi nha.
Phải biết Đại Lĩnh sơn là của toàn thôn, hắn làm thế là không để lợi ích của thôn trong lòng.
Như lần đó thứ hắn kiếm được do thôn phân phối, không phải mỗi người cũng có thể chia được 2,3 lượng chứ. Ai biết hôm nay hắn lại trộm được thứ gì”.
Nghe vào tai Chung Khôi cười lạnh:
“Đại Lĩnh sơn nó nằm ở đấy, bên trong bảo vật nhiều vô số, ai có bản lĩnh cứ vào mà lấy, sao gọi là trộm. Ngươi muốn nhân gia không màng nguy hiểm đi vào khổ cực tìm kiếm, xong còn nộp lên cho ngươi phân phối. Ngươi đầu óc có bệnh đi”.
Triệu Hổ nghe vậy giận tím người, nhưng hắn bản lĩnh còn kém lão Chung chút xíu vậy. Cũng không thể nề hà, bực tức quát:
“Công đạo tại nhân tâm, ai làm ra cống hiến cho thôn mọi người biết rõ. Ta là đội trưởng, đi đâu là do ta quyết. Đi”.
Tiền tài động nhân tâm, đám người đói với Tống Khuyết không thân cũng chẳng quen, có thể ép hắn một chút, lợi nhuận chút bạc cớ sao không làm. Đều hằm hè xoa tay đi theo Triệu Hổ.
Dù sao chúng ta đều vì thôn làng, vì chính nghĩa nha.
Cả đám trong nội tâm cổ vũ, càng nghĩ càng cảm thấy có lực lượng.
Chỉ có Lý Huy mặt xoắn xuýt, ảo não không thôi. Tưởng tượng đến mình lỡ miệng gây họa cho chú họ cùng Tống Khuyết, trong lòng hối hận vạn phần.
Chung Khôi nhìn hừng hực khí thế đám người thầm lắc đầu, cũng bận bịu cầm lên cung tiễn đi theo. Dẫu sao có hắn tại, cũng không sợ Triệu Hổ nhấc lên cái gì bọt sóng.
.............
Đoàn người hùng hùng hổ hổ, khí diễm mênh mông hướng về phía Tống Khuyết thúc cháu 2 người mà đi.
Quách Sơn, Quách mặt rỗ. Trong thôn xưng Triệu gia thứ nhất chân chó.
Hắn nghe được những lời này nhưng cũng không coi là nhục mà vẫn lấy đó làm vinh. Từ nhỏ đã bám đít Triệu Hổ, nghe lời vô cùng, giỏi nịnh hót, lại có một tay kỹ năng huấn luyện chó săn, rất được Triệu Hổ tín nhiệm.
Hổ gia kẻ thù không phải hắn kẻ thù sao, đối với Triệu Hổ muốn dạy dỗ Tống Khuyết một trận hắn sớm đã biết. Hôm nay trời cao ban cho cơ hội thể hiện, cả người đều thấy nhiệt tình. Hăm hở xua 2 con chó dẫn đầu mở đường, đi qua cành khô đá vụn còn không quên nhắc nhở chủ tử, để Hổ gia bực tức tâm tình cũng thoải mái hơn mấy phần.
Thầm nghĩ trong thôn nếu ai cũng biết điều như Quách mặt rỗ có phải hắn bớt chuyện bao nhiêu.
Bỗng 2 con chó dẫn đường lao về phía trái ngẩng đầu gầm gừ, Quách Sơn vội vàng đi theo. Truy theo ánh mắt bọn chúng hiếu kỳ nhìn qua, hắn thấy trên cây 1 xích ảnh lóe lên, nghi là hoa mắt. Dụi mắt nhìn lại thật kỹ, lúc này mới không thể tin được vội vàng hưng phấn chạy về.
Không kịp phân trần kéo theo Triệu Hổ chỉ lên tàng cây kích động hô:
“Hổ gia, mau nhìn. Là Liệt Hỏa Hồ, chúng ta phát”.
Cả đám như trúng định thân chú, giật mình ngơ ngác theo tay Quách Sơn nhìn về hồng ảnh trên cây.
“Thật sự, là Liệt Hỏa Hồ, hôm nay quả nhiên là Hổ gia ta phúc tinh cao chiếu sao”
Triệu Hổ ánh mắt cuồng nhiệt nhìn về phía Hỏa hồ, không thể ức chế vẻ tham lam.
Không chỉ hắn, cả đội săn đều kích động không thôi, Chung Khôi vậy cũng khó được hưng phấn.
Liệt Hỏa hồ nha, thứ này ở Đại Lĩnh sơn gần như đã tuyệt chủng, không vì gì khác, da lông của nó được ra giá quá cao. Hoàng tộc, quyền quý Đại Viêm đối với nó đỏ rực không chút tạp sắc bộ lông chính là chí yêu.
Một tấm hồ da, mang lên trấn là nhẹ nhàng vào tay 500 lượng, mà còn bị người tranh mua. Nghe nói nếu mang được ra ngoài còn phiên gấp đôi không ngừng.
500 lượng, đó là bao nhiêu tiền. Cả thôn này cả năm làm lụng cũng không biết có thể để dư ra được 500 lượng hay không đây.
Vì thế thứ này nhiều năm trước đã bị lùng bắt không còn, cả chục năm trời tại Đại Lĩnh sơn chưa từng nghe qua ai gặp được nó. Hôm nay vậy mà có thể gặp phải, quả thật là trúng số độc đắc không khác.
Kia Liệt Hỏa hồ dường như cảm nhận được 1 đám ánh mắt tham lam nhìn mình, giật mình cảnh giác. Thấy đám người núp ở nơi không xa, nó kinh hách vội co chân liền chạy.
Hổ gia gấp gáp, 500 lượng trắng bóc bạc nha, chạy đi đâu. Giờ này còn quản hắn khỉ gió Tống Khuyết hay không Khuyết, gào lớn:
“Đuổi, cho ta đuổi, dùng sức bú sữa mẹ cũng phải cho ta đuổi kịp”.
2 con chó gào lớn, co chân chạy, cả đám người cũng vắt chân lên cổ xông lên. Tiền tài lù lù trước mắt, không còn ai có thể bình tĩnh được.
Kia Hỏa hồ thấy đám người kia nhanh chóng đuổi theo bao vây 2 bên, nhiều lần đổi hướng cũng không thoát. Trong miệng sợ hãi chít chít kêu to, 4 chân ra sức hướng phía trước chính là chạy thẳng một mạch.
Chết hay không chết lại hướng đúng chỗ Tống đại quan nhân đang nghỉ ngơi.
Cái này không gọi là người ngồi trong nhà, bạc từ trên đầu rơi xuống sao.
- --
Lại nói Tống Khuyết chú cháu 2 người. Nghe xa xa có đám người quỷ gào lao đến, thông qua Sơn Tước, hắn rành mạch thấy được đội săn thú Cự Liễu thôn đang đuổi theo một con thú 1 thân lông đỏ rực rất bắt mắt đang hướng phía mình chạy.
Tống Khuyết vểnh lên khóe miệng đối với Lý Thiết hô:
“Thúc, chúng ta có khách”.
Nói rồi cầm cung đứng dậy, lão Lý cũng bận bịu cầm lấy trường thương, mặt cảnh giác.
Bỗng lúc này, một đạo hồng ảnh bay vút mà tới. Trông thấy trước mắt 2 người 1 chó thì hơi sững sờ, sau đó bối rối dừng lại, nghiêng thân sang một bên chạy.
Lúc này 2 chú cháu cũng thấy rõ thứ trước mặt.
Thật xinh đẹp, lộng lẫy.
Tống Khuyết chỉ có thể dùng 2 từ này đánh giá tiểu gia hỏa trước mặt, thân hình chỉ bằng nửa Husky, nhưng 1 thân lông tơ như ngọn lửa cháy rực, sáng lấp lánh chói mắt.
Lý Thiết thì như bị đứng hình, mắt trợn lên, miệng há hốc lập bập không nói lên lời.
Thấy gia hỏa kia bị người đuổi theo không đường trốn, Tống đại thiện nhân lương tâm không đành, hô lớn Husky.
Lang ô sin sức bật kinh người, hai ba bước đã nhảy đến chặn đường tiến của Hỏa hồ, há miệng khẽ táp. May mắn gia hỏa này coi như linh mẫn, lập tức dừng chân rụt cổ, mới tránh qua 1 kiếp.
Nó chấn kinh, lập tức co cẳng chuyển hướng. Phía sau 1 đám người cùng chó, trước mặt là đại khủng bố gia hỏa, tính thế nào bên kia 2 con quái hai chân đang đứng cũng dễ nhằn hơn chứ.
Hơi đen cho Hỏa hồ, không biết đại ma vương chính là một vị trước mặt này, vừa chạy được mấy bước chỉ nghe tiếng gió rít lên. Thân thể nhỏ bé bỗng cảm thấy một cỗ đau nhói trên cổ truyền đến, sau đó là tầm mắt mơ hồ rơi bộp xuống đất bất tỉnh, thổi lên 1 đống bụi bặm.
Tống thiện nhân bất động thanh sắc để tay ra sau lưng, điềm nhiên như không biết ai là người ném đá. Vẻ mặt từ ái nhìn con vật bị người truy sát lao lực mà ngất trước mặt mình.
Đúng, là lao lực mà ngất, hắn Tống Khuyết thấy há lại không cứu, đem về nuôi dưỡng đạo lý. Bảo vệ động vật hoang dã, người người có trách sao.
Chỉ là không ai biết, trong đầu gia hỏa này đang nghĩ đến cảnh sau này ra đường dẫn theo cái này siêu cute gia hỏa. Tràng cảnh lúc đó tuyệt đối là dòng người quay đầu 100%. Chúng giang hồ hiệp nữ, tiểu thư khuê các, danh môn thiếu phụ chạy theo như theo vịt.
Bế hồ một lần cần trả công ôm chủ một lần, không biết như thế thu phí có hợp lý chưa nhỉ.
Tống Khuyết trong lòng mơ màng tính toán.
Hắn tuyệt đối không hề nghi ngờ uy lực của tiểu gia hỏa kia, trải qua bao nhiêu năm kinh nghiệm hắn đã khắc sâu nhận thức. Các nữ nhân đối với các loài động vật nhỏ nhắn đáng yêu sức chống cự gần như bằng không.
Cổ nhân không phải đã dạy, nhan tức chính nghĩa nha. Còn về là vị nào tiên hiền nói câu này, hắn tự động quên.
Nghĩ thôi mà chảy nước miếng.
Quả nhiên là tiện + manh = vô địch.
Nói thì chậm, sự việc diễn ra thì nhanh. Lúc này lão Lý mới như trong mộng tỉnh lại, hoảng hốt gào lên:
“Liệt Hỏa hồ”
Tiếng gào đột ngột làm đánh thức trong diễm tưởng gia hỏa, Tống Khuyết hiếu kỳ hỏi:
“Liệt Hỏa hồ, thúc, thứ này rất nổi danh?”.
Chưa kịp lão Lý trả lời, hàng loạt tiếng loạt xoạt vang lên, 1 đám người thở hồng hộc mà đến. Thấy nằm trên đất gia hỏa, hưng phấn hô to gọi nhỏ.