Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 295: Lão Đỗ phát cuồng



Nguyễn huynh đi rồi, nhẹ nhàng ta đi cũng như nhẹ nhàng ta đến, ta vẫy tay chào không một chút vấn vương.

Hai đứa bé đơn thuần này từ đầu đến cuối còn không suy nghĩ kỹ trong chuyện này quả thật nghi vấn trùng trùng, tất cả đều là mãn khang lửa giận muốn trở về tìm người quay lại báo thù đây.

Theo thám báo kể lại, hai người này còn thuận tiện đem nam bến tàu phá hủy một lần nữa. Cũng may trước đó Tống thiện nhân đã âm thầm cho người loan tin để đám kia Linh Giang Bang chúng biết đường mà chạy, vì thế ngoại trừ những đứa đặc biệt cố chấp không tin sự thật bị ương cập trì ngư, còn lại đại đa số mọi người đều thoát được một kiếp.

Đối với hôm nay lần đầu gặp mặt, Tống Khuyết là 100 cái hài lòng.

Vừa phá được Đỗ tặc đại kế, thuận tiện dội hắn một bô shit không nói, còn nhân cơ hội kết giao cùng Thiên Độc Tông Thiếu Tông chủ, nắm trong tay chìa khóa mở ra Cự Mộc Thành thông thương cửa lớn, vậy còn điều gì không hài lòng.

Còn việc hắn lừa dối người, có sao?

Từ đầu đến cuối Tống gia hắn chưa từng nhắc đến mình là chỗ nào Phật tự đệ tử nha, hết thảy đều là do người khác tưởng tượng.

Nếu như phải nói sự việc này còn chút nào tì vết, vậy thì là chuyện Nguyệt Khuyết Các tình báo nghiêm trọng không theo kịp hắn bước chân tiến bộ.

Qua việc này có thể thấy, ra bên ngoài phạm vi Thanh Hà, hắn coi như lập tức trở thành một mù hai điếc, trước mặt tối đen cái gì cũng không biết đấy.

Nhưng điều này cũng không thể trách móc Nhiếp Phong cùng Phạm Nhất Vượng không nỗ lực. Dù sao Nguyệt Khuyết Các thành lập chưa được 1 năm, dù cho bọn hắn dải ra ngoài thám báo hay cài cắm vào các nơi ám tử vậy lúc này cũng chưa thể trưởng thành.

Bọn họ nghe được tối đa cũng chỉ là trên phố phường vỉa hè lời nói, còn như chuyện quan trọng lưu truyền trong nội bộ cao tầng tin tức vậy đừng có mơ, ngay cả suất canh cửa nghe lén cũng khó mà cướp được nữa là.

Chờ đợi cũng không phải là biện pháp, Tống lão gia đành tạm gác chuyện đó sang một bên, về nhà tiếp tục suy nghĩ kế sách.

Tốt nhất là nuốt luôn một thế lực lớn nào có sẵn bộ máy tình báo kiện toàn, nhưng mục tiêu này quả thật khó kiếm, bây giờ có sao liền dùng tạm vậy.

Chuyện hôm nay đã viên mãn hoàn thành, Tống Khuyết liền vui vẻ dẫn người trong đêm chạy về Mai Trang. Ở đó Đao Tử cùng Dương gia tỷ muội khéo còn đang lo lắng thức chờ đây.

“Thiếu gia, ngươi thực sự là Đạt Ma Tự đệ tử?” – Trên đường về, Dương Kế Nghiệp còn là không nhịn được tò mò hỏi thăm.

“Ai nói rồi, thuần túy là bậy bạ, ta chỉ là vớ được Đạt Ma ghi lại hai quyển kinh thư rồi tiện tay tu luyện mà thôi. Ngoài ra không liên quan gì đến cái này thánh địa.” – Tống đại quan nhân rất thành thật cho bọn họ giải đáp.

Tiện thể hắn liếc qua dường như có điều gì ngộ ra Tả Mục:

“Lão Tả, có điều có thể nói, có thứ không thể nói ra. Ngươi nhất định phải để ý trong đó chừng mực!”

Đang miên man suy nghĩ Tả thần côn cảm nhận quanh mình như có như không sát ý liền giật bắn mình, vội vàng đem trong đầu loạn thất bát tao ý tưởng ném, liên tục gật đầu như bổ củi cam đoan:

“Thiếu gia yên tâm, tại hạ biết phải làm sao!”

Nhắc nhở nhẹ thằng này một câu hắn liền không tiếp tục quan tâm, đoàn người cứ vậy lầm lũi trong đêm giục ngựa lên đường.

Về đến nhà, quả nhiên Dương Mật, Dương Tử hai tiểu cùng Đao Tử vẫn đang chờ đợi, nhìn mọi người mặt mũi nhẹ nhàng như thế cả 3 mới như thở nhẹ ra, tung tăng chạy ra cửa đón.

“Thiếu gia!”

Đây mới là cảm giác nhà sao, Tống gia vui thích xoa xoa đầu hai nàng, ngoài kia một đám yêu tinh là chỉ mong đè hắn ra để hấp khô, không chút nào quan tâm lo lắng cho thân thể hắn đâu.

Nhớ lại khi nãy bị một đám sắc nữ chiếm tiện nghi, Tống tiện nhân vẫn còn oán niệm rất sâu.

.......

Sáng hôm sau, Linh Giang Bang tổng bộ.

Một đám Linh Giang Bang chúng Thanh Hà phân đường khi tối may mắn thoát được một kiếp liền xung quanh tứ tán đào tẩu, mãi đến khi thực sự xác nhận tặc nhân đi rồi, mấy người này mới hoang mang lo lắng khắp nơi tìm hiểu nguyên do.

Đợi đến rạng sáng thuyền hoa quay về, chính thức nghe thấy trên đó mấy vị quan khách cùng đám kỹ nữ thần thái tung bay kể về đêm qua chuyện kinh tâm động phách sau mấy vị này mới coi như hiểu ra ngọn ngành câu chuyện.

Hóa ra là do nhà mình Bang chủ âm thầm sử kế khiến Sở Trưởng lão dùng độc khống chế Nguyễn công tử nhằm đạt mục đích sau này khống chế Thiên Độc Tông cùng toàn bộ Thập Vạn Đại sơn Bách tộc, quả nhiên nhìn xa trông rộng, hùng tài đại lược Đỗ bang chủ, đi 1 bước nhìn 10 bước, mới Thất giai đã lo lắng sau này mở rộng thế lực, bội phục!

Chỉ là Sở Thiên Thu lão già dâm này quá không phải đồ tốt rồi, quả nhiên thành sự thì ít bại sự thì nhiều. Việc quan trọng như thế nhưng chỉ vì ham đối phương nam sắc, cuối cùng vì háo sắc mà hỏng việc. Tuy trước khi chết vẫn một lòng muốn bảo toàn chủ tử nhưng tội lỗi là tội lỗi, gây ra hậu quả tày đình thế này chết còn chưa hết tội.

Nghĩ đến tương lai đối phương trả thù hậu quả, mấy người này rùng mình không ngớt liền cử vài người thiện ăn thiện nói cháy vội về trong quận thành báo tin đi.

“Báo!!! Thanh Hà việc cấp báo!”

Mới sáng ra, cửa thành mở chưa được bao lâu, 4 con ngựa đã phi nước đại chạy từ Đông môn vào trong Linh Giang thành, đến tận Linh Giang Bang Tổng bộ rồi bật hơi hét lớn.

“Đứng lại, chuyện gì?” – Hai bên cửa hộ vệ vội vàng rút vũ khí ra cản lại.

Một người nhanh nhẹn chạy đến cho bọn hắn giải thích lý do, còn lại ba người vẫn vận đủ sức hò hét.

“Bang chủ, Thanh Hà thành cấp báo!!!”

Buổi sáng còn chưa mấy ồn ào, giọng bọn họ to như vậy đang tại trong sân thần luyện Đỗ Như Hối tự nhiên nghe thấy, trong lòng dâng lên dự cảm bất tường hắn sao màng cái gì nữa, vội vàng sai người dẫn truyền tin người, cùng mời trong bang cao tầng lập tức đến Tụ Nghĩa Sảnh, chính mình cũng vội vàng vào nhà khoác lên một thân áo khoác liền tự hành đi đến đó trước.

Mấy vị cao tầng trạch viện hầu hết cũng ở xung quanh nơi đây, vì thế khi 4 vị Thanh Hà phân đường bang chúng kia tiến đến, trong phòng cũng đã túc mục ngồi chờ lão Đỗ cùng 4 người nữa Trưởng lão.

“Thanh Hà bên đó xảy ra chuyện gì, có phải ta khách quý xảy ra vấn đề? Sở Thiên Thu ở đâu?” – Thấy người đi vào, Đỗ Như Hối lập tức hỏi ra liên tiếp câu hỏi, đủ để chứng minh trong lòng hắn gấp gáp.

“Bịch!” – Kia 4 người lập tức quỳ xuống nước mắt giàn giụa.

“Bang chủ, việc lớn không tốt, Sở Trưởng lão đã chết, chúng ta Thanh Hà phân đường lần nữa bị người cho phá hủy.”

Nghe thế lão Đỗ hai mắt thiếu điều lồi ra.

Vừa mới xây dựng lại được bao lâu, bây giờ lại bị người hủy đi rồi, tiện đà hắn khó thở táo bạo quát lớn:

“Là ai làm? Của ta quý khách có vấn đề gì không?”

“Bang chủ!! Chính là Thiên Độc Tông người làm. Sở Trưởng lão đem ngài kế hoạch lớn làm đập, Thiên Độc Tông người bây giờ đã phát giác tất cả, vì thế họ phẫn nộ giết chết Sở Trưởng lão, bắt sống Đàm Phó Đường chủ đem đi rồi ra tay đập phá hủy toàn bộ phân đường, chúng tiểu nhân cũng là may mắn nhanh chân mới thoát được một mạng.”

What???

Kế hoạch lớn? Kế hoạch lớn dell nào mà để Sở Thiên Thu thằng kia làm đập.

Còn nữa, vì sao mình quý khách lại phẫn nộ rồi?

Đỗ Như Hối đầu óc hỗn độn.

“Có ai cho ta giải thích kỹ càng là chuyện gì đang xảy ra!!!”

Đỗ bang chủ bạo khiêu như sấm quát lớn, chấn đến cả sảnh đường đều ầm ầm run rẩy.

Phía dưới 4 người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng 1 người trong đó đứng ra giải thích:

“Bang chủ! Không phải ngài lên kế hoạch khống chế Nguyễn công tử nhằm đạt mục đích sau này khống chế Thiên Độc Tông cùng toàn bộ Thập Vạn Đại sơn Bách tộc sao. Sở Trưởng lão cũng đã làm như ngài nói, tìm cơ hội bắt sống Nguyễn công tử, lấy lại của ngài Độc Long Đảm rồi ép hắn ăn vào loại độc đan nào đó.

Đáng tiếc cuối cùng Nguyễn công tử hắn tìm được cách tại chỗ phá giải độc tố rồi thoát thân, Mân tiền bối phát hiện chuyện này liền giận dữ ra tay đem Sở Trưởng lão đánh chết, trước khi chết Sở Trưởng lão cũng luôn miệng nhận việc này đều là do hắn tự biên tự diễn, không liên quan đến Linh Giang Bang. Nhưng dường như hiệu quả rất nhỏ bé, hơn nữa Sở Trưởng lão cuối cùng cũng tự tay phá hủy Độc Long Đảm khiến đối phương cực kỳ phẫn nộ rồi.”

Đậu xanh rau má!

Lão Đỗ một hàng người nghe thằng này kể chuyện mà như nghe thiên thư, một chữ cũng không hiểu.

Lão tử lúc nào yêu cầu Sở Thiên Thu thằng kia đi khống chế Nguyễn Tuấn Huy rồi.

Hơn nữa dùng độc đan đi khống chế Thiên Độc tông người, thằng điên cũng không nghĩ ra như thế thiên tài ý tưởng sao.

“Hoang đường!”

Đỗ Như Hối điên cuồng nhảy xuống, đưa tay xách cổ thằng vừa nói chuyện lên gầm gừ:

“Ngươi là ai, sáng sớm dám đến Linh Giang Bang ăn nói bậy bạ, các ngươi là chán sống sao?”

Bị hắn bóp cổ người kia sắc mặt lập tức tím tái, chân tay vỗ loạn giãy giụa nhưng không làm nên trò chống gì. Còn quỳ 3 người thấy vậy quá sợ hãi vội vàng dập đầu la lớn:

“Bang chủ tha mạng, Bang chủ tha mạng! Chúng ta thật sự là Thanh Hà phân đường người, lời vừa rồi tất cả đều là sự thật, nếu không tin ngài bây giờ có thể về Thanh Hà huyện điều tra, nếu có sai chúng ta xin chịu thiên đao vạn quả.”

Thực ra bọn hắn nói ra lời lão Đỗ đã là 8 phần tin, chỉ là hắn không muốn tin tưởng cái này điên rồ sự thật mà thôi. Nhìn trên tay mình Bang chúng đang thoi thóp sắp tắt hơi, cuối cùng hắn còn là buông tay gầm lên giận giữ:

“Làm sao lại có thể như vậy!”

“Bang chủ! Mời bình tĩnh lại, chuyện này chúng ta còn chưa rõ thực hư ra sao, rất có thể đây là một cái bẫy nhằm vào Linh Giang Bang, chuyện bây giờ quan trọng nhất cần là tìm ra chứng cứ và kẻ chủ mưu đứng sau.” – Đại Trưởng lão Hạc Hiên thấy nhà mình Bang chủ có dấu hiệu mất khống chế vội vàng tiến lên ngăn cản.

Bản thân hắn cũng tự nhiên không tin lão Đỗ anh minh thần võ lại làm ra chuyện thần kinh đó đâu, toàn bang này người có kiến thức đều không tin, nhưng vấn đề là bây giờ phải làm sao chứng minh cho Thiên Độc Tông người cũng không tin.

Dìu cả người thần hồn bất xá Đỗ Như Hối lên chủ vị ngồi xuống, lúc này còn lại Trưởng lão ngoại trừ ngoài bến tàu Lập Húc chưa thể về kịp vậy đều đến đông đủ, Hạc Hiên mới quay xuống phía dưới 4 người hòa ái trấn an.

“Các ngươi đứng dậy đi, tỉ mỉ cho chúng ta nói lại chuyện đêm qua từ đầu đến đuôi. Các ngươi nghe thấy gì, nhìn thấy gì, nhất nhất đều không được bỏ sót. Chuyện này liên quan đến Linh Giang Bang tồn vong, nhất thiết không được qua loa.”

Được an ủi 4 người cảm thấy khá hơn rất nhiều, hít sâu mấy hơi bình phục tâm tình liền bắt đầu lần nữa kể lại:

“Dạ, Hạc trưởng lão! Sáng qua, Thiên Độc Tông thuyền sau khi từ nơi này rời đi, đi qua Thanh Hà bến tàu bọn họ liền tiến vào khảo sát địa hình để sau này tiện bề thông thương. Nguyễn công tử khi đó cũng là ngỏ ý muốn vào trong thành thăm thú ta Đại Viêm phong thổ, vì thế.......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.