Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 57: Nghĩ cách học Ám Kình



Một ấm trà xanh, mấy đĩa củ lạc, Tống Khuyết, Ngô, Chung 3 người cùng nhau trò chuyện vui vẻ.

“Diệc ca, việc tiểu đệ nhờ ngươi đã ổn chưa?”

“A Khuyết ngươi yên tâm. Việc đã thu xếp ổn thỏa, ta gửi thư về trong nhà mấy lần, việc đã rõ như lòng bàn tay, còn lại phải nhờ chính ngươi”.

“Đa ta Diệc ca, chỉ cần có con đường là được. Ta tin chỉ cần chân thành, kiên trì cùng với lợi ích đả động, nhân gia sẽ đáp ứng truyền thụ Ám Kình cho ta. Kể cả bái sư cũng không có gì là không thể”.

Tống Khuyết mười phần nắm chắc nói. Hắn lần này lên huyện, mục đích chính yếu nhất vẫn là học được kỹ xảo Ám Kình, như thế mới có thể tiếp tục tăng lên võ học cảnh giới.

Mấy bản bí tịch hắn học được chỉ hướng dẫn cách sử dụng Minh Kình rèn luyện gân thịt, hạn mức tối đa của nó cũng chỉ có thể đột phá đến Tam giai. Hắn bây giờ khát cầu Ám Kình kỹ xảo cùng tứ giai trở lên bí tịch.

Vì thế sớm tại thời gian trước đã ủy thác Ngô Diệc điều tra tại Thanh Hà huyện có những ai nắm bắt Ám Kình. Qua hồi lâu sàng chọn mới tìm được một mục tiêu tại hắn xem ra là thích hợp nhất để học hỏi.

Theo Ngô Diệc thuật lại, đối phương tên Chiêm Thắng, người hay gọi Chiêm lão bá. Nhà còn một con gái tuổi 18 chưa cưới. 2 cha con hiện đang làm nghề bán bánh bao kiếm sống.

Nếu nhìn sơ qua, sẽ không ai nghĩ rằng đây là một vị Nhị lưu cao thủ, có thể sử xuất Ám Kình. Chiêm Thắng người này xuất thân cũng thập phần đơn giản, mấy đời bần nông.

Nhưng trong thành quan lại đối với vị này cũng là khách khí có thêm, nguyên nhân chính là vì một người. Ngày trước Giang Đông đô đốc, hiện Trấn Nam Quân Thủ sứ Tiết Đức Chung.

Nói lên người này, phải nói về cương vực Đại Viêm. Hiện Đại Viêm Quốc sau hơn 800 năm lập quốc, cương vực bao la, trên phiến Phương Đông đại lục này chính là một trong 3 vị bá chủ chi nhất, quốc lực cường thịnh cực kỳ.

Để tiện quản lý lãnh thổ, Viêm Đế đã thiết tứ đại trấn quân tại 4 phía thay Đế Đô trấn thủ ngoại địch, phân biệt Trấn Bắc, Trấn Nam, Trấn Đông, Trấn Tây quân.

Dưới nữa là 15 Đạo, các Quận, huyện nhiều vô số. Tiết Đức Chung có thể một mình trấn thủ biên cương, dưới tay bao quát Kiếm Nam, Giang Nam, Giang Đông, Dương Nam 4 đạo có thể thấy được quyền lực lớn vô biên. Gọi là phương nam vương cũng không quá.

Mà Chiêm Thắng đâu, người này trước đây đúng là Tiết Đức Chung thân vệ, chỉ là trong một lần tùy tùng gặp địch ngộ thương. Làm hắn mất đi một chân, hơn nữa trong cơ thể cũng lưu lại ám tật, vì thế không thể không rời quân ngũ.

Bởi vì Thanh Hà huyện là quê quán của Chiêm Thắng nên hắn sau khi xuất ngũ về lại nơi đây mưu sinh.

Vị kia Tiết Thủ sứ cũng coi là niệm tình cũ, ngoài tài vật không nói, còn không quên căn dặn quan lại địa phương chiếu cố hắn. Vì vậy vị này được người thân xưng Chiêm lão bá tại nơi này có thể nói được chăm sóc kỹ càng. Nơi con phố hắn sống cũng thành phúc địa, du côn lưu mạnh địa phương ở nơi này có thể nói không dám bén mảng.

Chiêm Thắng vốn là Nhị lưu cao thủ, dù bị thương năng lực chiết khấu, tại huyện nhỏ này cũng là có thể đi ngang. Cố tình có thể tính cách như thế, hắn vẫn điệu thấp cùng con gái làm bánh bao bán kiếm sống.

Nhà biệt thự phố người giàu, lại mở tiệm bán bánh. Phú hào chính là như thế tùy hứng.

Mới nghe về vị này sự tích Tống Khuyết là như thế cảm thán.

Ngô Diệc đại bá làm Bộ đầu, trong huyện cũng là mấy người nắm quyền trong đó. Nên mới có thể biết được việc này, người trong nhà hắn không thiếu dặn dò không được trêu chọc vị này do đó hắn mới lưu tâm.

Vừa lúc Tống Khuyết muốn tìm người dạy dỗ Ám Kình, 2 người trải qua thương lượng quyết định đánh chủ ý với Chiêm Thắng. Dù sao Ngô Diệc xem ra, nếu Tống Khuyết có thể kết thiện duyên cùng Chiêm lão bá, tại Thanh Hà huyện cũng coi như có trợ lực.

Thêm nữa mình đại bá, hắn về sau có thể nói bình bộ thanh vân.

Vì vậy trải qua Ngô Diệc khuyên, Tống Khuyết dốc gần hết tài sản đưa cho lão Ngô 1 vạn lượng để hắn giúp vào tay một căn nhà lớn ở gần nhà Chiêm Thắng.

Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt chứ sao.

“Lại nói tiểu tử ngươi liễm tài cũng quá kinh khủng đi, nói xuất ra vạn lượng hông nháy mắt một cái. Có phải hay không trong nhà có mỏ, chia cho đại ca chút ít”.

Ngô Diệc ở một bên cười đùa.

“Ha ha, trong nhà còn mỏ Diệc ca rảnh cứ việc đến Kính Hồ đào. Hẳn còn tìm được kinh hỉ”.

Tống Khuyết cũng đùa nói, thực sự tại trong trang viên Kính Hồ, hắn còn để một hầm rượu ủ mấy trăm lít không mang đi được. Nếu con sâu rượu như Ngô Diệc biết được cũng có thể sung sướng một thời gian dài.

Nhìn Tống Khuyết nghiêm túc nói đùa, lão Ngô trong lòng cũng nghi thần nghi quỷ.

Chẳng lẽ thật có hàng.

Nghĩ nghĩ rồi lắc đầu:

“Nghe nói mấy năm trước Hắc Hổ bang chủ Phong Hàn bị trộm viếng thăm, hốt sạch tiền tài. Tống giá trị hơn vạn lượng, a Khuyết, không phải tiểu tử ngươi làm đấy chứ”

Nghe vậy Tống đại quan nhân trong lòng cũng hơi nhảy, nhưng bản sắc diễn xuất ảnh để cấp công lực hiện ra vẻ kinh ngạc.

“Thật sao, lão Phong cũng quá bất cẩn đi. Tiểu đệ cũng muốn lấy, nhưng lần nào vào thành Diệc ca ngươi cũng biết, đừng nói không trộm được, có trộm cũng không biết mang ra thành kiểu gì nha”.

“Ha ha, mọi người cũng hiếu kỳ như thế. Cho nên đây cũng chỉ coi là tin đồn, chưa chắc đã thật”.

Không gian trữ vật tồn tại quá mức huyền huyễn, Hoàng Diệp trấn đám người cũng không mấy người tin có người không tiếng động có thể mang ra khỏi Hắc Hổ bang lượng lớn tài vật.

Vì vậy theo giọng Ngô Diệc có thể thấy được lão Phong đây chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Tiện đà, Chung Hồng ở một bên cũng cảm thán:

“Nói đến cũng nhờ ơn Tống Khuyết ngươi. Từ khi Phong Hàn bị ngươi đánh bại, có vẻ tâm lý suy sụp. Sắp đột phá võ công cũng trì trệ không tiến, trong thành tháng ngày này trôi qua yên ả vô cùng, đám tầng chót dân chúng chúng ta cung không cần nơm nớp lo sợ ra đường”.

“Ha ha, a Hồng ngươi không phải đeo cái biển “Ta huynh đệ là Tống Khuyết” là có thể hoành hành không cố kỵ sao. Còn có ngươi lo sợ việc”.

Nghe Ngô Diệc cười trêu mấy người cười ha hả. Tống Khuyết cũng trong lòng âm thầm vì lão Phong mặc niệm.

Xem ra lấy đi của hắn Mãng Cân Đan khiến cho vị này uy phong một thời Phong Bang chủ đả kích không nhỏ nhé.

Thực ra đan dược này hắn chỉ dùng 1 viên, còn dư 2 viên vẫn để trong không gian. Nói thật tác dụng của nó với Tống Khuyết còn không bằng một cây sâm trăm năm.

Trước đó chuẩn bị đột phá Tam giai hắn đã dùng thử nhưng thấy hiệu quả thường thường nên thôi, có Tesseract chính là như thế thuận tiện.

Nhưng còn dư lại cũng không có khả năng trả cho lão Phong nha.

Cho người ta hy vọng rồi lúc thấy sắp thành lại tiện tay bóp nát, thế gian thống khổ không gì hơn thế.

Nghĩ đến đây, Tống đại quan nhân trong lòng....sướng.

Quá mẹ nó sung sướng.

Nên là như thế, ai bảo đắc tội hắn Tống Khuyết cơ chứ.

Lão Phong cứ bảo trì tình trạng này tốt nhất, không thấy dân chúng đều hân hoan vui mừng sao.

Mình xem ra cũng là vì Hoàng Diệp trấn này, làm một việc nhỏ bé không đáng kể tạo phúc muôn dân.

Ta vĩ đại mọi người biết sao, haizz, xem ra mình vẫn quá điệu thấp rồi. Làm việc tốt không cần lưu danh.

Đắc ý Tống Khuyết cầm lên chén trà sung sướng uống một ngụm lớn.

“Tiếc là Diệc ca ngươi không đi cùng bọn ta, nếu không 3 huynh đệ ta tại Thanh Hà huyện mở ra một phen sự nghiệp không phải tuyệt vời sao”.

Nói đến cao hứng Chung Hồng cảm khái. Nghe vậy Ngô Diệc cười lắc đầu:

“Lại không phải ta không quay về, ta nghĩ tại nơi này lịch lãm một, hai năm nữa. Đại bá ta sẽ vận dụng quan hệ điều ta trở về Thanh Hà huyện, lúc đó 3 huynh đệ ta lại đoàn tụ không muộn”.

“Vậy chúc Diệc ca ngài quan lộ hanh thông”

“Ha ha, tốt, cũng chúc 2 vị hiền đệ thuận lợi bình an. Các ngươi yên tâm, ta đã gửi thư nhờ em họ ta Ngô Phàm. Hắn là con út của đại bá ta, tại trong Huyện làm sai nha. Đợi các ngươi đến trong thành hắn sẽ dẫn các ngươi đến nhà mới, làm quen phong thổ nơi đó”.

“Còn là Diệc ca suy tính chu toàn, cám ơn ngươi”.

“Huynh đệ làm gì nói cảm ơn, các ngươi đây là không coi ta làm người mình rồi”.

Nghe hắn nói, Tống Khuyết 2 người cười lớn xin lỗi, theo sau 3 huynh đệ cầm tay cười ha ha.

Lúc này, nguyên bản bình tĩnh khách sạn bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân, tiếng người huyên náo. 3 người nhìn ra cửa thì thấy một bóng người trung niên bước vào, hóa ra là Thiết Đao hội Lương Tĩnh. Cả 3 đều cùng chắp tay chào.

“Ha ha, nghe trong hội huynh đệ nói Tống tiểu huynh đệ mấy con sủng vật đang dạo chơi trong Trấn. Lương mỗ đoán chừng ngươi đã đến nên nghe ngóng một phen. Mong là không làm phiền chư vị chứ?”.

“Lương Hội trưởng quá lời, tiểu tử chỉ tiện đường đi ngang qua mà thôi”.

“Ta nghe Chung Hội huynh đệ nói lại là Tống tiểu huynh đệ muốn dời nhà tới trong trấn, việc này có phải thật không?”

Lương Tĩnh quan tâm hỏi. Đối với Tống Khuyết hắn quan cảm là không sai. Không nói tiểu tử này từ khi xuất hiện đè xuống khí diễm của Hắc Hổ bang, làm Phong Hàn từ đó chưa thể gượng dậy, Thiết Đao hội mới có thể lấy lại uy thế khi xưa.

Hơn nữa Tống Khuyết cùng trong bang Chung Hội quan hệ không tệ, có thể coi như nửa người của mình. Lại chưa từng tham dự tranh đoạt ích lợi Hoàng Diệp trấn.

Người có bản lãnh, quan hệ hữu hảo, lại không tham quyền đoạt lợi. Bằng hữu như vậy càng nhiều càng tốt nha, có vài người như thế làm bạn, sau này hắn có thể kê cao gối mà ngủ.

Vì vậy nghe tin Tống Khuyết phải đi, Lương Tĩnh trong lòng có chút tiếc nuối.

“Lương Hội trưởng quan tâm. Đúng là tiểu tử đã quyết định rời đi nơi này, ngày mai đã ước hẹn với đội buôn lên đường”.

“Nước chảy chỗ thấp, người đi nơi cao. Tống huynh đệ một thân bản lĩnh cao cường hẳn là cần một rộng lớn hơn sân khấu”.

Lương Tĩnh âm thầm thở dài sau đó nở nụ cười:

“Đã ngươi phải đi, hôm nay để Lương mỗ mở tiệc tiễn biệt được chứ. Chúc tiểu huynh đệ ngươi mọi việc thuận buồm xuôi gió, làm ra một phen đại sự nghiệp”.

Được Lương Tĩnh mời, Tống Khuyết rơi vào trầm tư. Suy nghĩ một lát hắn vẫn quyết định đáp ứng đối phương, mình tuy đi rồi nhưng gốc rễ vẫn ở nơi này, lão Chung cùng Chung Hội còn cần nhìn đối phương làm việc đây. Hơn nữa thêm một người bạn cũng không xấu đi mặt nào.

“Sao dám để Lương Hội trưởng tiêu pha, để ta đặt tiệc mời ngài cùng Lục đại nhân. Tối nay không gặp không về”.

“Không được, đã nói ta mời khách. Để tối nay mọi việc ta lo, tiểu huynh đệ ngươi chỉ cần thoải mái ăn uống. Ngày mai lên đường thượng lộ bình an”.

Gặp thịnh tình khó từ chối, Tống Khuyết cũng không già mồm, sảng khoái cười:

“Vậy làm phiền Lương Hội trưởng, ta còn mấy bình rượu ngon, tối nay xin mời chư vị thưởng thức”.

“Ha ha, được Tống thiếu hiệp khen rượu ngon, xem ra Lương mỗ có phúc hưởng rồi. Như vậy tối nay Ngũ Vị lâu không gặp không về. Chư vị tùy tiện ôn chuyện, ta cáo từ trước”.

“Lương Hội trưởng đi thong thả”.

3 người đứng dậy tiễn đối phương. Đợi người rời khỏi mới nhìn nhau nhún vai cười khổ. Đã định tối nay huynh đệ nhậu nhẹt, biết làm sao đối phương quá mức nhiệt tình.

Xem ra đành để dịp khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.