Trần đại thúc 20 năm kinh nghiệm làm nghề cảnh sát, hắn tự nhận chả xấu hổ gì vì làm ở cái vùng nông thôn nghèo này như hưởng lương hưu, ngày ngày không cãi vã cũng là mất gà mất vịt. Từ cái nhiệt huyết đầy tràn tuổi trẻ niên thiếu cảnh sát tâm bị nơi này mài mòn một thân lười cả người không gượng dậy. Tri thức cảnh sát trước hắn hoàn toàn quên riêng nghiệp vụ hằng ngày thì vẫn còn duy trì được.
Tưởng chừng chuyện này kéo dài vài năm nữa là có thể về hưu hưởng già thì giờ trước mắt hắn xuất hiện hai đại nam nhân, một cái trên 30 gần chạc 40 tự ti lắp bắp khép nép mặt mày bặm trợn chả khác gì tụi cướp rừng phương bắc, còn lại là giữa độ 25, mặt mày kiên nghị khí thế hào hùng nhưng lại là cái mất trí nhớ- hiazzz vùng thôn thanh bình lần đầu xảy ra vụ việc như vầy.
“ Vậy ngài báo cáo là tìm thấy xác người bên cạnh trong rừng rồi anh ta bỗng nhiên sống dậy và hoàn toàn mất trí nhớ”- phi lí như vầy ta lần đầu nghe.
“ Đúng…đúng vậy…hắn mới…đầu…ta…tưởng…tưởng…đã….chết..lúc…sau…hắn lại…sống dậy….va…và….mất trí…trí nhớ”- Tu Y biết người ngồi trước hắn tin mới là lạ, nhưng nguyên thân giả thiết là cái bé ngoan không nói dối được, mà tật cà lăm này cũng cần thiết sửa chữa, đợi giờ diễn của nguyên thân vừa hết hắn cũng không cần kịch bản giả vờ mãi được, hình như trong thương thành có dược liệu trị tật này thì phải?
“ Vậy ngài có thể cho biết có thấy bất cứ người nào xung quanh đó không? Và lí do ngài vào rừng là gi?”
“ Ta ta… đi dọn…gạch…rồi…lúc…về đi ngang…qua rừng… bỗng nghe tiếng…nổ lớn…rổi ta chạy lại…chỉ thấy mình hắn…hoàn toàn… không còn…ai hết”
Ghi chép xong, Trần cảnh sát lại nói “ Vậy ngài trước thu lưu người này, ta sẽ chuyển báo cáo đến cho sở trên ít nhất một tháng mới nhận hồi âm, ngài cũng biết tỉnh Vĩ Hà khá là xa với thành phố nên mong ngài thông cảm”
Từ giả cảnh sát Tu Y cùng Kiến Viên Chí trở về, Tu Y dẫn trước một đường nhẹ nhàng đợi bến xe buýt, Kiến Viên Chí nhìn cao lớn bóng hình nam nhân đi trước mắt hắn từ từ nheo lại… đại thúc nói dối, lúc hắn chết lâm sàn vẫn cảm nhận được ít giác quan bên ngoài việc tiếng nổ là không có khả năng không kinh động tới hắn, hắn cũng có chút cảm nhận được tiếng người kia rời đi thì có người tới chọc hắn- là đại thúc đi, tưởng như là một con thỏ trắng nhưng lại thành ra một con cáo già, Vĩnh Phúc ngươi có ý gì. Không khí xung quanh Kiến Viên Chí hoàn toàn cô động lại, lạnh lẽo sát khí mới thực là bản thân hắn một vị tổng tài.
Tu Y đi phía trước, cảm nhận được luồn sát khí lạnh lẽo bắt thẳng gáy hắn, cảm giác như một con rắn độc đang quấn quanh người- như lần đầu gặp Long Ngạo Thiên, bản năng thân thể này phát ra hành động trước lúc suy nghĩ, Tu Y thân hình quay ngược về phía sau lùi lại vài bước làm cơ chế phòng thủ, nhưng phía sau hắn chẳng có ai chỉ riêng trừ cái mất trí nhớ Kiến Viên Chí.
Tu Y phòng thủ bản năng làm Kiến Viên Chí tâm càng lạnh, biết võ công còn rất cao cường nữa, trong một giây ngắn ngủi đã có thể cách xa hắn như vầy, rốt cuộc Vĩnh Phúc ngươi che giấu điều gì?
“ Vĩnh Phúc đại thúc ta cần đi toilet một chút, xung quanh đây có nơi nào có thể đi không?” Thu hồi khí thế hắn lại trở nên vô hại.
“ Bên…kia…có…có…nhà…ăn…ta…qua..đó đi… nhờ” vừa nói Tu Y vừa dẫn hướng Kiến Viên Chí đi theo.
Vị này nam chủ là có vấn đề, sát khí vừa rồi không thể nào tự nhiên mà có…. Có lẽ Kiến Viên Chí hoàn toàn tỉnh táo, hoặc có thể nói hắn vẫn nhớ được hắn là ai…. Vậy tại sao Kiến Viên Chí lại đối xử với nguyên thân như vậy trong khi không mất trí nhớ, rồi lúc sau lại làm như không quen? Chuyện này còn quá nhiều uẩn khuất… từ góc nhìn nguyên thân hoàn toàn khó có thể nhìn ra…
Tách được Tu Y Kiến Viên Chí bật điện thoại lên gọi cho Phẩm Xán.
“ Boss cuối cùng cũng liên lạc được ngươi” đầu dây bên kia giọng dồn dập hối hả.
“ Bên công Tu Y giải quyết như thế nào rồi?”
“ Còn chưa bắt được nội gián, Boss ngài hiện giờ ở đâu?”
“Ta đang ở tỉnh Vĩ Hà phía Bắc thành phố cách hơn ngàn cây”
“Ngạo toa, bọn họ ném ngài xa vậy”
“ Phẩm Xán ngươi tin ngươi nói thêm tiếng nữa là không có lương tháng này luôn không?” hắn không phải là món đồ, ném như thế nào.
“ E hèm cầu xin sự tha thứ, Boss ngài cần đến tiếp viện không?”
“ Không cần bứt dây động rừng, ta cho ngươi thời gian một tháng tìm ra nội gián, về phần Tường Ngọc Vi cũng không cần nói cho nàng biết. À mà ngươi, chặn thông tin cục cảnh sát bên tỉnh Vĩ Hà này lại,… còn có…”
“ Còn có gì?”
“ Ngươi mau điều tra một người tên Vĩnh Phúc ở khu vực rừng Bắc tỉnh Vĩ hà”
“ Rõ boss, bảo đảm thời hạn một tháng hoàn thành nhiệm vụ” đầu dây bên kia trực tiếp cúp máy, Kiến Viên Chí khỏi động trình duyệt lau sạch cuộc gọi lúc nãy giữa hai người mới rửa tay sạch sẽ bước ra ngoài, hắn còn một tháng để tìm hiểu mục đích của Vĩnh Phúc, nếu Vĩnh Phúc có ý định ra tay với hắn… lược bỏ cảm xúc không tha trong lòng Kiến Viên Chí tay trong túi áo siết chặt nổi gân xanh bước ra toilet tiến về phía nam nhân.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ta thi xong môn Văn, Hóa, Av rùi... cảm thấy đời đầy sầu bi khi biết đáp án~~~
Mà ta có nhóm làm truyện tranh trên facebook tên Dạ Túy Lâu, làm vài bộ truyện khá hay bên cả truyện chữ lẫn truyện tranh.
Dạo này bận trans với edit bộ truyện We only held hand- bộ này khá hài khi mà nắm tay có bầu, truyện nhiều khúc hài hước nhưng cũng khó chút cẩu huyết nhẹ... nhẹ thui... nhà ta tới 12/12/2019 khai trương hy vọng các nàng ủng hộ, yêu nhiều <3