Phương phu nhân khẽ hừ một tiếng:
“Nhà họ Phương ta cũng không phải nơi hổ sói, vào rồi không ra được. Nếu Nhược nhi thật sự có thể chữa khỏi cho con trai ta, thì đừng nói một y quán, mười y quán ta cũng mở cho con.”
“Còn nếu không chữa được… cũng là số mệnh của con ta. Nhược nhi cứu người, cũng coi như tích đức cho nhà họ Phương.”
Hiển nhiên Phương phu nhân vẫn nghiêng về phía ta.
Ta ngẩng lên nhìn bà, trong lòng dâng lên một tia cảm động, suýt chút nữa đã buột miệng gọi “mẫu thân”.
Phụ thân không thể để Lâm Phù làm loạn thêm nữa, liền bước lên kéo nàng dậy:
“Về nhà!”
Nàng vẫn còn giãy giụa, tâm trí rối như tơ vò.
Ta hướng về phía hai vị Phương gia khẽ cúi mình hành lễ, rồi lặng lẽ theo sau phụ thân.
Chưa kịp bước qua bậc cửa, thì một thân ảnh như gió vụt qua bên người ta.
“Nương ơi, người xem con vừa khắc được tượng gỗ, có giống người không?”
Phương phu nhân lập tức cười rạng rỡ như gió xuân thổi tới, đưa tay nhận lấy tượng gỗ:
“An nhi nhà ta khắc khéo thật đấy.”
Phương lão gia hắng giọng:
“Chỉ có mẫu thân con có sao?”
Người kia ngượng ngùng gãi đầu, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ ngại ngùng đáng yêu:
“Con… còn chưa kịp làm cho cha. Để lát nữa con khắc luôn ạ.”
Bên kia là một cảnh gia đình hòa thuận ấm áp.
Giọng nói của Lâm Phù lại chen vào đầy lạc lõng:
“Phương công tử!”
04
Lâm Phù vùng khỏi tay cha, rùn người chui tọt qua dưới cánh tay ông, động tác linh hoạt vô cùng khiến ông không kịp túm lại.
Cha ta giận đến mức vỗ mạnh đùi một cái, vẻ mặt như muốn viết to hai chữ “mất mặt” lên trán.
Lâm Phù chạy đến trước mặt gia đình ba người nhà họ Phương, hai má vì chạy mà đỏ ửng, hơi thở dồn dập, vài lọn tóc rối loà lại khiến nàng ta trông thêm phần nhu mì, đáng thương.
“Bá phụ, bá mẫu, chi bằng cứ để Phương công tử tự mình lựa chọn đi ạ. Tuy chàng trí nhớ không tốt, nhưng tình ý thì không hề giả dối. Chàng nhất định có thể phân biệt rõ… ai là người mà chàng muốn thành thân nhất.”
Phương Vi An nhìn nàng ta, ánh mắt mơ màng, tựa như vẫn chưa hiểu được “Phương công tử” trong miệng nàng đang nói là ai.
Ta lùi lại, đứng ngang hàng với phụ thân, không muốn bước lên cùng nàng ta tiếp tục mất mặt chung.
“Tên ngốc này nhớ đồ ăn chứ chẳng nhớ người. Hôm nay ta mang theo món điểm tâm hắn thích nhất, chắc chắn hắn sẽ chọn ta.”
Lâm Phù vui mừng lấy ra một gói giấy nhỏ từ chiếc túi vải khoác chéo, ánh mắt lấp lánh đưa về phía Phương Vi An.
Cha nghiến răng nói nhỏ bên tai ta:
“Lại gần đi. Chờ ta bắt được nó, con đứng sau mà canh, đừng để nó chạy nữa.”
Ta khẽ gật đầu:
“Vâng.”
Rồi từ tốn bước lại gần.
Ánh mắt của Phương Vi An đảo quanh phòng, dừng lại chốc lát ở từng gương mặt xa lạ. Hắn nhíu mày nhìn Lâm Phù – người đang trừng trừng nhìn hắn – rồi lại nhìn sang ta, người cúi đầu lặng lẽ.
Đột nhiên, hắn chạy lùi mấy bước, tránh xa Lâm Phù, rồi thì thầm như mách tội:
“Cha ơi… nàng ta nhìn con đáng sợ quá… con sợ nàng…”
Mặt Lâm Phù lập tức đen lại như đáy nồi.
Phương lão gia đưa mắt nhìn sang cha ta:
“Lâm huynh, ý huynh thế nào?”
Cha ta thở dài một tiếng, bước đến bên Lâm Phù, nắm lấy cánh tay nàng:
“Là ta dạy con không nghiêm… thật sự xấu hổ.”
Lâm Phù mặt mũi bàng hoàng, vẫn giãy giụa không chịu, ta thấy vậy liền bước ra phía sau nàng, đánh mạnh một chưởng vào huyệt tê bên vai.
Nửa người nàng lập tức mềm nhũn, cha ta dứt khoát kéo nàng đi:
“Hôm khác sẽ đến xin lỗi!”
Ta và mẫu thân vội vàng theo sát cha, bước chân chưa kịp qua ngưỡng cửa thì phía sau có người gọi khẽ:
“Tỷ tỷ…”
Ta theo phản xạ dừng bước, quay đầu nhìn.
Phương Vi An chạy chậm tới, vừa cười vừa luống cuống lục lọi trong tay áo, lôi ra một vật nhỏ.
Là một mộc điêu nhỏ.
Ta đón lấy, nhìn rõ hình khắc thì khẽ sững người:
“Cái này… là ta sao?”
Hắn mím môi cười, gật đầu, ngượng ngùng nói nhỏ:
“Tỷ tỷ đẹp…”
05
Ta khẽ cảm ơn hắn, rồi xoay người bước theo cha.
Trong lòng thầm nghĩ: sau khi ngốc rồi, hắn thành thật hơn hẳn khi xưa.
Cha ta vẫn luôn ghi khắc ơn cứu mạng của Phương lão gia, cứ đến lễ Tết là lại đích thân tới phủ họ Phương thăm hỏi.
Vì vậy ta và Phương Vi An cũng đã gặp nhau vài lần.
Lúc chưa ngốc, hắn luôn mang dáng vẻ lạnh nhạt, điềm tĩnh, thấy ta thì chỉ nhẹ gật đầu chào, đúng mực lễ độ.
Có lần ta theo mẫu thân lên núi dâng hương, vô tình gặp hắn trên đỉnh. Ta đến để ngắm hoa đào, mà hắn hình như cũng vậy.
Hai người đứng song song, không ai lên tiếng, cứ thế chăm chú nhìn hoa đào. Mãi đến hoàng hôn buông xuống, cũng chẳng nói được mấy câu.