Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Muội Muội Trùng Sinh

Chương 4: Chương 4




Sau khi hắn hóa ngốc, Phương lão gia từng dắt hắn đến nhà ta một lần.

 

Hôm ấy Lâm Phù theo biểu ca ra ngoài chơi, ta ở lại trong vườn, say mê đọc y thư. 

 

Đang đọc đến đoạn hấp dẫn, bỗng cảm thấy sau lưng như có kim châm, toàn thân không được thoải mái.

 

Ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc… mắt chạm mắt với một cái đầu lấp ló sau hòn giả sơn.

 

Tiểu nha hoàn chạy tới bên ta, khẽ nói:

 

“Lão gia sai nô tỳ dẫn Phương công tử qua vườn ngắm hoa. Công tử thấy tiểu thư ở đây thì… trốn luôn sau hòn giả sơn, dỗ mãi cũng không chịu ra.”

 

Ta nhìn về phía đó — hắn giấu mình gần như kín mít sau hòn giả sơn, chỉ còn lại đôi mắt lén lút thò ra, ánh nhìn rụt rè như tiểu hài tử trộm kẹo.

 

Ta bưng lấy một khay bánh ngọt, từ tốn đi về phía hắn. Hắn thấy ta đến gần, liền chớp mắt liên tục.

 

“Nè, ngon lắm đó.”

 

Phương Vi An nhìn bánh, lại nhìn ta, l.i.ế.m nhẹ môi, rồi chậm rãi cầm lấy một miếng bỏ vào miệng.

 

Ánh mắt hắn lập tức sáng bừng lên.

 

Dung mạo vốn đã tuấn tú, nay mất đi vẻ xa cách lãnh đạm, trái lại lại thêm phần dễ mến.

 

Ta đặt luôn cả khay bánh vào tay hắn. Hắn cúi đầu, ôm lấy khay, lặng lẽ nhìn ta, chẳng mang chút phòng bị nào, như một chú chó nhỏ vừa sưởi nắng xong, thấy ai cũng ngoan ngoãn thân thiện.

 

“Cảm ơn… tỷ tỷ.”

 

Câu cảm ơn ngoan ngoãn ấy khiến ta sững người một lúc.

 

Hắn lớn hơn ta hai tuổi, nhưng sau khi ngốc rồi, trí óc chẳng khác nào hài tử bảy tám tuổi, gọi ta là tỷ tỷ cũng không có gì sai.

 

Ta cong mắt cười nhẹ:

 

“Ngoan.”

 

06

 

“Ngốc một chút cũng tốt, không có lắm tâm tư vặn vẹo như người khác.”  

“Về sau hắn sẽ nghe lời tỷ, tỷ cũng chẳng phải chịu ấm ức gì, khác hẳn biểu ca, suốt ngày chọc giận muội.”

 

Đây là lời mà Lâm Phù thường thì thầm bên tai ta sau khi ta đã đính hôn.

 

Dù nhà họ Phương địa vị cao hơn nhà ta làm thương gia một bậc, phụ mẫu họ Phương cũng rất ôn hòa dễ gần, nhưng vì Phương Vi An bị ngốc, nên Lâm Phù lúc nào cũng thấy mình cao hơn ta một cái đầu.

 

Từ nhỏ nàng đã thích đem ta ra so sánh, còn ta thì phần lớn chẳng thèm để tâm, cứ để mặc nàng nhảy nhót như khỉ.

 

Nàng khinh ta ít lời, nói ta là thứ “gỗ mục vô vị”.

 

Vậy mà từ sau khi nàng rơi xuống nước, tính tình liền thay đổi hẳn: tỏ ra thân thiết lạ thường, suốt ngày chăm sóc ta, ngay cả lời mời của Biểu ca Lạc Chiêu Minh cũng từ chối — như thể cố ý muốn cắt đứt quan hệ.


Ta từng ngờ nàng bị tà vật nhập thân, nhưng vì nàng lúc ấy còn có vẻ đáng yêu hơn trước, nên cũng chẳng bảo cha mẹ mời đạo sĩ trừ tà.

 

Thế nhưng, tiếng thì thầm oán giận bên tai ta cứ lải nhải không ngừng, đến mức đau cả đầu.

 

Cha ta đã giam Lâm Phù vào phòng ngủ của nàng, ta đứng ngoài cửa xoa xoa vành tai, rồi không kìm được liền đưa ra một đề nghị:

 

“Cha, cha không thấy sao? Từ sau khi Lâm Phù ngã xuống ao, con bé hoàn toàn như biến thành người khác.”

 

Cha gật đầu đồng tình:

 

“Ta cứ tưởng nó nếm trải sống chếc, cuối cùng cũng hiểu chuyện… ai ngờ càng ngày càng không ra thể thống gì!”

 

Ta mím môi, ngập ngừng như có điều khó nói.

 

Cha liếc nhìn ta:

 

“Con muốn nói gì?”

 

Ta hạ thấp giọng:

 

“Cha, con nghe nói… trước khi chúng ta chuyển đến sống trong căn phủ này, hồ sen sau vườn từng có người chếc đuối. Giờ Lâm Phù ngã xuống đó rồi trở thành như vậy… cha nói xem, có phải… là bị… nhập rồi không?”

 

Mày cha nhíu lại, giọng trầm xuống:

 

“Ý con là… Lâm Phù bị ma nhập? Giống như tên Phương Vi An đó sao?”

 

Ta gật đầu, nét mặt nghiêm trọng.

 

Ngay lúc ấy, từ trong phòng vang lên tiếng Lâm Phù gào to:

 

“Lâm Nhược! Chính ngươi mới bị ma nhập ấy! Ngỡ ngàng thật đấy, bề ngoài thì hiền lành, ai ngờ bụng dạ đầy mưu mô! Mau thả ta ra! Cha! Mẹ! Đừng nghe lời ả!”

 

Ta lập tức nắm lấy cơ hội, nói với vẻ nghiêm trang:

 

“Cha xem đấy! Sáng nay còn đến nhà họ Phương bảo là vì con, giờ quay ra nói con không đáng tin… trước sau bất nhất, chắc chắn là bị quỷ hồn điều khiển. Nếu không trừ sớm, chẳng biết sau này còn ra nông nỗi gì nữa.”

 

Mẫu thân ta cũng lo lắng tiếp lời:

 

“Phải đó! Trước đây Phù nhi thích biểu ca nó nhất mà, sáng nay đột nhiên lại đòi đoạn tuyệt, chẳng phải là bị cái gì kích thích ghê gớm lắm sao?”

 

Cha ta trầm ngâm gật đầu:

 

“Được rồi, ta đi mời đạo trưởng đến xem. Hai mẹ con ở nhà trông kỹ nó, đừng để nó gây chuyện nữa.”

 

Lúc này, giọng của Lâm Phù đột ngột yếu đi rõ rệt.

 

Cha ta vội vã rời đi, mẫu thân đứng ngoài cửa nhẹ nhàng khuyên nhủ nàng.

 

Chỉ thấy nàng sốt ruột nói vọng ra:

 

“Đám đạo sĩ kia… liệu có nhìn ra được ta là người trọng sinh không nhỉ!?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.