Ta Nghĩ Một Đằng Nói Một Nẻo

Chương 13



Tuy rằng chuyện tai nạn xe cộ Cù Đông Trần bảo hắn không cần lo lắng, nhưng Lệ Thâm vẫn thông qua quan hệ cho người điều tra băng ghi hình giám sát ngày đó, quả nhiên, chiếc xe kia căn bản không có biển số xe.

Trước một ngày Cù Đông Trần ngay trong đêm khuya bị một cú điện thoại gọi đi, ngày thứ hai liền bị người trả thù, Lệ Thâm biết sự tình sẽ không đơn giản như vậy.

Lệ Thâm suy nghĩ một hồi, đem điện thoại gạt đến tên Dung Cẩm Giác trên di động.

“Có việc?” Dung Cẩm Giác ngược lại cũng trực tiếp, nhận điện thoại liền hỏi.

Hai người đều thích đi thẳng vào chủ đề, Lệ Thâm liền hỏi hắn, “Cù Lăng Ba, người này cậu có quen hay không?”

Dung Cẩm Giác ở bên kia như là nở nụ cười, nói, “Làm sao, bắt đầu quan tâm người? Trước không phải là không kiên nhẫn quản Cù Đông Trần có chuyện gì không à.”

“Tôi chỉ hỏi một chút, cậu biết được bao nhiêu thì nói với tôi bấy nhiêu.”

“Trong điện thoại không tiện nói, ” Dung Cẩm Giác nói cho hắn biết, “Buổi trưa tôi vừa vặn không có chuyện gì, cậu mời tôi ăn cơm đi.”

Lệ Thâm biết hắn cố ý, cười nói, “Được, cậu chọn địa điểm.”

“Một lát nữa tôi sẽ đem địa chỉ nhắn vào.” Dung Cẩm Giác đạt được ý nguyện ở bên kia cười xấu xa.

Hai người hẹn xong nơi ăn cơm, Lệ Thâm tan việc liền lái xe đi, ngồi ở nơi đã đặt chỗ uống ba chén nước Dung Cẩm Giác mới khoan thai đến chậm.

Lệ Thâm cho hắn một vẻ mặt xem thường, “Sĩ diện cũng không phải bày như thế đi Dung Cẩm Giác.”

“Không phải, thực sự là lâm thời có việc, ” Dung Cẩm Giác cười xin lỗi, còn chưa ngồi xuống đã bưng chén nước trên bàn lên uống, “Tôi tự phạt một chén.”

“Phạt cái rắm a, ” Lệ Thâm cũng cười rộ lên, “Cậu thật bệnh thần kinh.”

Dung Cẩm Giác uống xong nước mới ngồi xuống, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ chọn món, “Cùng lắm thì bữa này tôi mời, cậu muốn ăn cái gì cứ tùy tiện chọn.”

Lệ Thâm cười gật đầu, tốt, nửa điểm cũng không khách khí với hắn.

Dung Cẩm Giác lắc đầu lườm hắn một cái.

Lúc chờ món ăn dọn lên hai người liền hàn huyên một ít những chuyện khác, Lệ Thâm mới đem đề tài dẫn tới chuyện chính, hắn kỳ thực cũng không muốn hỏi nhiều về chuyện của Cù Đông Trần, mà bọn họ làm nghề này, ít nhất là rõ ràng chút nội tình, Cù Lăng Ba tuy rằng mấy năm qua yên tĩnh rất nhiều, nhưng sau lưng làm chuyện gì bọn họ là nửa biết nửa hiểu, chỉ là phía trên không lên tiếng, bọn họ cũng liền lựa chọn mở một con mắt nhắm một con mắt.

Lệ Thâm không thể tra cho rõ chuyện Cù Lăng Ba, đặc biệt là ở trong cảnh cục hoàn cảnh lớn như vậy, cho nên hắn để Dung Cẩm Giác giúp mình một bận, Cù Lăng Ba làm chuyện gì cũng không quan hệ tới hắn, mà một khi liên lụy đến Cù Đông Trần, Lệ Thâm cũng không muốn lại giả bộ hồ đồ.

Hắn năm đó tận mắt nhìn thấy Cù Đông Trần từng bước một đi tới như thế nào, năm đó Cù Lăng Phong chết thảm, Cù Đông Trần có thể nói là trong một đêm bị ép trưởng thành, một Cù Đông Trần thường ngày ở trường học ngang ngược ngông cuồng không đem bất luận người nào để vào trong mắt, lại ở trong tang lễ Cù Lăng Phong biểu hiện ôn thuần ẩn nhẫn, có người thờ ơ lạnh nhạt, có người muộn thu nợ nần, có người bội bạc, Cù Đông Trần giống như hùng ưng không còn cánh, mất đi cánh chim quan trọng nhất, chỉ có thể cúi đầu tùy theo quần chúng mạnh mẽ hơn mà mổ lên đầu hắn.

Cho nên Lệ Thâm so với ai khác đều hiểu Cù Đông Trần, hắn có một quả tim so với bất luận người nào khác đều hiếu thắng, nhưng có đôi khi quá nóng lòng cầu thành, khó tránh khỏi sẽ bị hữu tâm nhân lợi dụng.

“Cù Lăng Ba mấy năm trước có ý định dựa vào chính đàn (người nhà nước), hắn người này xuất thân hung ác, sau đó bàn thành công mấy chuyện làm ăn, lại càng ngày càng hung hăng, trước đây vào thời điểm thăm hỏi vị kia, phàm là hạng mục chính phủ đều có tên hắn, trong xương không đổi được thái độ càn rỡ, đắc tội bao nhiêu người, mấy năm qua vị kia chậm rãi lui ẩn, hắn xảy ra chuyện chỉ là chuyện sớm hay muộn.” Dung Cẩm Giác vừa uống chén nước thứ hai nhân viên phục vụ thêm vào, vừa chậm rãi cùng Lệ Thâm nói.

“Kỳ thực, ý nghĩ của tôi giống cậu, ” Lệ Thâm liếc mắt nhìn hắn, “Cù Lăng Ba hiện tại rất nhiều chuyện không thể xuất thủ lộ liễu, tôi lo lắng Cù Đông Trần bị hắn lợi dụng.”

“Hai người này không phải là thân chú cháu sao”

“Đứng trước lợi ích, thân chú cháu lại tính là gì, Cù Lăng Ba đa mưu túc trí, Cù Đông Trần lại vô cùng trọng tình cảm, tôi chỉ lo lắng ông ta gặp hắn nói chuyện.”

Dung Cẩm Giác nghiền ngẫm liếc mắt nhìn hắn, có chút giễu cợt nói, “Lệ Thâm, cậu một khuôn mở miệng ngậm miệng đều biểu thị đối Cù Đông Trần quan tâm, cậu chẳng lẽ đối với hắn…”

Hắn cố ý dừng lại không nói, ánh mắt dò xét nhìn Lệ Thâm, Lệ Thâm tự nhiên biết được hắn muốn hỏi cái gì, nhưng chỉ nói, “Chuyện của tôi cậu đừng xía vào.”

Dung Cẩm Giác ngoắc ngoắc khóe miệng, từ trong túi tiền lấy ra một điếu thuốc đánh, lại đưa một cái cho Lệ Thâm.

“Lệ Thâm, đừng trách ca ca không nhắc nhở cậu, có đôi khi chơi là chơi, nhưng phải biết được đúng mực, biết không, đừng quá hãm vào, cậu tìm ai không tìm, đi tìm Cù Đông Trần, tôi khuyên cậu một câu, quên đi thôi, cậu cùng hắn không phải người chung một đường.”

Dung Cẩm Giác khi đứng đắn tự có một luồng khí tràng không nói ra được, hắn nhìn chằm chằm Lệ Thâm nói, “Cậu và Cù Đông Trần đoạn quan hệ này quá mạo hiểm, cậu là thân phận gì, hắn lại là thân phận gì, cậu đức cao vọng trọng, tiếp qua mấy năm tiền đồ vô lượng đang chờ cậu, ánh mắt phải buông xa một chút, biết không?”

Dung Cẩm Giác kỳ thực rất ít khi dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Lệ Thâm, hắn lớn hơn Lệ Thâm ba tuổi, thường ngày chưa bao giờ bày ra cái giá huynh trưởng, cùng Lệ Thâm cũng không chơi mấy cái thứ giả tạo đó, mà giờ khắc này đối Lệ Thâm nói ra những lời này, Lệ Thâm biết được, hắn là giấu ở trong lòng rất lâu rồi.

Hắn thấy Lệ Thâm không nói lời nào, biết mình nói có tác dụng, lại tiếp tục nói, “Chuyện Cù Lăng Ba tôi sẽ tiếp tục giúp cậu lưu ý, dù sao tôi cũng không muốn nhìn thấy Cù Đông Trần thật sự có chuyện, mà tính khí của Cù Đông Trần như thế nào cậu so với tôi còn rõ ràng hơn, hắn muốn thật sự làm cái gì, cậu cứu không được hắn.”

“Cứu không được cũng phải cứu, ” Lệ Thâm bỗng nhiên mở miệng, hắn đưa điếu thuốc để bên môi mạnh mẽ hút vài hơi, dập tắt, ngước mắt nhìn Dung Cẩm Giác, “Nếu quả thật đến cái mức kia, tôi sẽ cứu hắn.”

Dung Cẩm Giác nguyên cho rằng mình khuyên được hắn, nhưng là trong mắt Lệ Thâm lộ ra sự kiên định nhất thời khiến cho tất cả lời hắn nói cũng như nghẹn trong cổ họng, Lệ Thâm nói cho hắn biết, “Tôi sẽ không vì chút tình cảm này mà mạo hiểm, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không vì hắn mạo hiểm, tôi vừa động thủ Lệ Vanh liền biết, cho nên chuyện Cù Lăng Ba cậu thay tôi để ý nhiều hơn một chút, kính nhờ.”

Dung Cẩm Giác nghe hắn nói như vậy cũng đem tất cả lời muốn nói sau đó đều nuốt trở vào, chỉ là gật đầu nói, “Được, việc này tôi thay cậu nhọc lòng.”

Ngày hôm sau, Cù Đông Trần tựa hồ rất bận, Lệ Thâm mấy lần điện thoại cho hắn, đều chỉ vội vã nói vài câu đã bị hắn cắt đứt.

Cù Đông Trần tuy rằng tính khí không tốt, thường thường sẽ bày sắc mặt, nhưng trong lòng Lệ Thâm rõ ràng, Cù Đông Trần cho dù nhỏ nhen lòng dạ hẹp hòi ra sao, cũng sẽ không cố ý lạnh nhạt hắn.

Không biết làm sao, hắn nhớ tới thái độ Cù Đông Trần đối với hắn lần hắn đi công tác trở về, nhớ tới đêm đó Cù Đông Trần ôm nam hài kia, nhớ tới tranh chấp giữa hai người.

Lệ Thâm trong lòng có chút loạn.

Hứa Dĩnh như trước thường xuyên liên lạc với hắn, hai người tình cờ cùng nhau ăn cơm xem phim, thời điểm bồi Hứa Dĩnh xem phim tình cảm, hắn sẽ nhớ tới lúc mình và Cù Đông Trần cùng nhau xem bộ phim kia, lúc lái xe tạt qua tiểu khu quen thuộc, hắn sẽ mở kính xe xuống liếc mắt nhìn.

Lệ Thâm phát hiện mình càng ngày càng nhớ Cù Đông Trần, mỗi giờ mỗi khắc, là loại nhớ nhung không cách nào nói kia.

Nhưng mà Cù Đông Trần như trước không liên hệ hắn.

Lệ Thâm gửi tin nhắn hỏi hắn có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, Cù Đông Trần cũng nhàn nhạt đáp lại một câu, không có chuyện gì, chỉ là bận.

Thái độ lạnh nhạt lại xa lánh, trong lòng Lệ Thâm có chút đau buồn.

Hắn cho là sau tràng tình ái kia xem như đã hòa giải, nhưng tựa hồ, cũng không phải.

Dung Cẩm Giác nói qua bảo hắn đưa ánh mắt trông xa hơn, không cần thiết vì một đoạn tình cảm không đáng trả giá hết thảy, Lệ Thâm biết ý tứ của hắn, Dung Cẩm Giác hiểu rõ hắn mới có thể nói nếu như vậy, hắn biết Lệ Thâm là người sẽ không vì tình cảm mà mạo hiểm, không lo là tình cảm, Lệ Thâm sinh ra đã là công tử ca, từ nhỏ áo cơm không lo, biết mục tiêu tương lai cùng phương hướng của mình là cái gì, là một người tuyệt đối tự do nhưng thật ra lại không tự do, cho nên hắn sẽ không vì bất cứ chuyện gì mạo hiểm, cũng không cần thiết đi mạo hiểm.

Hắn từ nhỏ đã nhận được chất lượng sinh hoạt tốt nhất, tình cờ lệch khỏi quỹ đạo thể nghiệm một chút thể chế vui sướng ở ngoài, chỉ đến thế mà thôi.

Để Cù Đông Trần tiến vào sinh hoạt của hắn, là một ngoại lệ.

Vốn chỉ là chút quan hệ đến lúc thì ngưng, nhưng Lệ Thâm phát hiện thời gian dài, rất nhiều thứ đã bắt đầu biến chất, sự tồn tại của Cù Đông Trần đối với hắn mà nói không chỉ đơn giản là một cái pháo hữu, trong lòng hắn đương nhiên rõ ràng, nhưng càng rõ ràng, lại càng không biết nên làm gì.

Mãi đến tận ngày đó sau khi tan tầm về nhà, Lệ Thâm nhìn thấy Cù Đông Trần cùng một nam hài đi ra từ trong quán bar, hai người lên chiếc Lincoln của hắn, nghênh ngang rời đi.

Cù Đông Trần nói bận, lại có thời gian cùng những người khác đi khách sạn thuê phòng, Lệ Thâm tức giận đến huyệt thái dương nhảy đau, từng chút, lôi kéo tim, hắn tàn nhẫn mà đập phá vô-lăng.

Thời điểm cửa phòng từng cái bị đập vang, Cù Đông Trần cau mày hỏi, “Mẹ kiếp ai vậy?”

Hắn vừa mới ngủ, lại bị từng trận thanh âm phá cửa đánh thức.

Nhưng không nghĩ tới sẽ là Lệ Thâm.

Cù Đông Trần kinh ngạc một chút, nhìn hắn, “Sao lại là cậu?”

Lệ Thâm mặt lạnh đi tới, hắn trực tiếp đi vào phòng ngủ, nhìn lướt qua, không có ai, Cù Đông Trần cùng theo vào, thần sắc khó phân biệt, “Cậu làm cái gì, buổi tối rồi còn động tĩnh lớn như vậy.”

Lệ Thâm xoay người nhìn hắn, “Người kia là ai?”

“Cái gì?”

“Nam nhân ngày hôm nay cùng cậu đi ra từ Hilton, là ai?” Lệ Thâm từng chữ từng câu hỏi hắn.

Cù Đông Trần nhất thời xạm mặt lại, ngưng mi nói, “Cậu theo dõi tôi?”

“Tôi chỉ hỏi cậu cùng hắn có quan hệ như thế nào, cậu nói với tôi lúc này bận, rốt cuộc là bận làm người khác hay là bận làm cái gì thì trong lòng mình rõ ràng nhất!”

Thời gian gần một tháng không liên hệ, Cù Đông Trần lo lắng chuyện của mình sẽ ảnh hưởng đến hắn, lo lắng đối phương lại giống như trước sẽ trả thù, cho nên trước khi sự tình chưa xử lý tốt, hắn vẫn luôn không dám liên hệ Lệ Thâm.

Nhưng hắn không nghĩ tới, Lệ Thâm vừa xuất hiện chính là chất vấn hắn có hay không trốn hắn làm người khác, ở trong mắt Lệ Thâm, nguyên lai Cù Đông Trần hắn chính là người như vậy.

Trong lòng rùng mình, Cù Đông Trần ở trong màn đêm nhắm mắt lại, một hồi lâu sau, hắn mới nghe thấy thanh âm của mình nói, “Cậu có tư cách gì tới hỏi tôi, Lệ Thâm, cậu là gì đối với tôi a.”

Không khí ngưng trệ vài giây, bóng đêm yên tĩnh bao phủ hai người đứng trong phòng khách.

“Cù Đông Trần, cậu quên mất trước đây đã đáp ứng tôi cái gì…”

“Mẹ nó đừng nói với tôi những thứ này, ” Cù Đông Trần thiếu kiên nhẫn đánh gãy lời hắn, như là cảm xúc ẩn nhẫn hồi lâu đã bạo phát, hắn cười lạnh nói, “Tôi cho dù thật sự cùng nam nhân kia có cái gì cũng không quan hệ gì đến cậu, Lệ Thâm, cậu quản tốt chính mình đi.”

Lệ Thâm tức giận đến sắc mặt chợt biến, “Cù Đông Trần, cậu có ý gì?”

Cù Đông Trần từ bên trong túi áo ngoài sờ soạng một điếu thuốc, nhen lửa, mạnh mẽ hút vài hơi, đôi mắt cũng không nhấc mà nói, “Ý trên mặt chữ, ” nói đến đây hắn không biết nghĩ tới điều gì, tự giễu nói, “Lệ Thâm, Cù Đông Trần tôi tuy rằng chẳng ra gì, nhưng cũng không đến nỗi ăn trong bát nhìn trong nồi.”

Cù Đông Trần tiếp tục nói, “Cậu hôm nay tới tìm tôi, đơn giản là nhìn thấy tôi và người khác đi ra từ quán bar, nhưng vậy thì thế nào, Lệ Thâm, cậu ở bên ngoài ăn vụng, cũng không cho tôi cũng nếm thử chút vị sao?”

Một luồng lãnh ý từ lòng bàn chân kéo tới, Lệ Thâm bị một câu của Cù Đông Trần chặn đến á khẩu không trả lời được, hắn nhìn Cù Đông Trần, hắn muốn nói, tôi không có, nhưng mà câu nói này vào trong miệng lại làm thế nào cũng phun không ra, hắn nhìn về phía Cù Đông Trần, trong bóng tối, trong mắt hắn là hết thảy lãnh ý đã hiểu rõ, Lệ Thâm đột nhiên liền hiểu, nguyên lai Cù Đông Trần biết tất cả mọi chuyện.

“Cậu gạt tôi những việc này, tôi không nói với cậu, nhưng cũng không có nghĩa tôi là người ngu, ” Cù Đông Trần cười lạnh nhìn hắn, “Đơn giản chính là mạnh ai nấy chơi, không phải sao.”

Hắn bật cười một tiếng, cũng không biết là cười Lệ Thâm hay là cười chính mình, hắn đi tới xoay mở cửa phòng, nhìn Lệ Thâm nói, “Cậu đi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.