Tà Ngọc Thần Y

Chương 1: Tiết tử



Sáng sớm ngày hôm sau.

Một chiếc xe ngựa khéo léo tinh xảo đứng ở trước cửa Sở phủ, trời còn sáng tinh mơ, trên đường cơ hồ không có bóng người, nhưng cửa Sở phủ lại đứng rất nhiều người.

Man Tiểu Nhu hai mắt đỏ lên, một đôi tay gắt gao lôi kéo cánh tay của muội muội,“Tiểu Tri, muội nên chiếu cố chính mình thật tốt, không thoải mái nhất định phải thỉnh Nhược Húc hỗ trợ, đừng cứng rắn chịu đựng nha.”

Đây là lần đầu tiên Tiểu Tri rời khỏi nhà, còn không biết thời gian sẽ đi bao lâu.

Man Tiểu Tri cũng khóc đến đỏ ửng đôi mắt, nước mắt đã muốn rơi ra khỏi hốc mắt,“Tỷ, ta sẽ, tỷ cũng nên chăm sóc bản thân cho thật tốt, không cần quá sức, cha mẹ cùng Tiểu Bác, phải nhờ tỷ quan tâm chăm sóc rồi.” Chuyển ánh mắt sang cha mẹ đã sớm khóc hồng đôi mắt, trong lòng thật không muốn rời đi.

Lau đi nước mắt nơi khóe mắt,“Ta sẽ, chúng ta chờ con trở về.”

Gật gật đầu, lại một hàng nước mắt tuôn rơi ,“Ta sẽ.” Chia lìa quá mức đột nhiên, nàng có điểm không thể thích ứng, nếu là có thể, nàng thực không muốn đi! Tức giận nhìn trừng trừng vào tên quỷ chán ghét đang ở trong xe ngựa. Đều là hắn hại nàng không thể không đi!

Man Tiểu Nhu đương nhiên làm sao có thể không nhìn thấy biểu tình của muội muội, nhưng vì thân thể của muội muội, nàng vẫn buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cánh tay của muội muội, ,“Được rồi, muội nhanh lên xe, Nhược Húc đã chờ thật lâu.”

“Tỷ phu, làm phiền huynh, nhất định phải mang tỷ tỷ thường về thăm nhà nha.” Man Tiểu Tri nhìn về phía Sở Hòa Khiêm đang đứng ở bên người tỷ tỷ.

“Ta sẽ đến chỗ của Nhược Húc, chăm sóc bản thân cho khỏe hẳn, ta sẽ phái người đúng giờ đi truyền tin cùng thư, vẫn có thể liên lạc cùng trong nhà mỗi ngày, muội yên tâm đi.” Từ trong lòng lấy ra một gói bạc to, nhét vào bàn tay của Tiểu Tri.

“Tỷ phu?” Nàng nghi hoặc nhìn hắn.

Mỉm cười,“Rời khỏi nhà, tốt nhất nên mang theo chút bạc ở trên người, tuy rằng muội ở cùng một chỗ với Nhược Húc, có lẽ sẽ không cần. Trong túi bạc này có mộc bài của Sở gia, có việc cầm mộc bài bất cứ cửa hàng nào của Sở gia, cửa hàng sẽ đem hết toàn lực giúp muội.”

Man Tiểu Tri vốn dĩ muốn trả lại cho hắn, cảm thấy chính mình không dùng đến thứ này, nhưng trước ánh mắt của tỷ tỷ, cũng đành thu vào trong lòng,“Cám ơn tỷ phu.”

Băng Nhược Húc chờ thật sự không còn kiên nhẫn, nhìn thấy nàng còn nắm chặt lấy cánh tay của ngũ tẩu, cảm thấy có điểm chói mắt, tiến lên từng bước đẩy ra hai tay đang nắm chặt,“ Được rồi! đi nhanh đi, cũng không phải sinh ly tử biệt, khóc khoa trương như vậy làm gì! Ngũ ca, ngũ tẩu chúng ta đi.” Nếu để cho tỷ muội các nàng đưa tiễn như thế này mãi, chỉ e đến tối vẫn chưa được dời chân.

“Tiểu Tri, con nên chăm sóc bản thân thật tốt, cha mẹ chờ con trở về! Con nên khỏe mạnh trở về a!” Man đại nương nức nở nhìn theo nàng rời đi.

“Nhị tỷ, hảo hảo bảo trọng!” Man Tiểu Bác cũng lên tiếng, trên khuôn mặt còn trẻ cũng là tràn ngập ưu thương biệt ly.

“Tỷ biết, các người cũng hảo bảo trọng.” Bị Băng Nhược Húc nắm cánh tay kéo đi, Man Tiểu Tri tức giận trừng hắn liếc mắt một cái,“Ta biết, kéo cái gì mà kéo! Đại tỷ, tỷ nhớ giữ gìn sức khỏe, có rảnh nên thường xuyên về nhà thăm cha và nương nha!” Lưu luyến không rời cứ quay đầu nhìn mãi.

“Ta biết.” Man Tiểu Nhu trả lời.

Băng Nhược Húc mở ra cửa gỗ xe ngựa, thừa dịp Man Tiểu Tri còn chưa hoàn hồn, ôm thắt lưng của nàng nâng lên, liền quăng mạnh vào trong xe ngựa.

“Ai nha!” Tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

“Đi thôi.” Hắn không quay đầu, đi theo ngồi vào trong xe, đóng lại cửa xe.

“Ngươi làm cái gì!” Bên trong xe truyền đến tiếng kêu của Man Tiểu Tri.

Xe ngựa chậm rãi khỏi động, trong tiếng cãi nhau ầm ĩ từ trong xe, chậm rãi rời khỏi tầm mắt mọi người

Man Tiểu Nhu chớp chớp hai mắt đẫm lệ, vốn dĩ nên xoay người vào phủ, nhưng chân không thể nào cất bước nổi.

Một cỗ lo lắng từ sau lưng truyền đến, nàng ngoái đầu nhìn lại vừa thấy, Sở Hòa Khiêm chỉ mỉm cười đứng ở phía sau nàng, một tay mềm nhẹ đặt ở trên vai nàng.

“Muội ấy đi rồi.” Nàng nhẹ giọng.

“Nàng nên cao hứng, đến khi muội ấy trở về, gặp nhau sẽ càng thêm làm nàng vui vẻ.” Nét tức giận nhợt nhạt thoáng hiện lên trong đáy mắt của hắn, giọng điệu mềm nhẹ an ủi, hắn không thích thấy nàng đối với bất cứ người nào biểu lộ lên vẻ mặt ưu thương này.

“Ừm......” Nói cũng đúng, Man Tiểu Nhu đem thở dài nuốt vào trong bụng.

“Nhạc phụ, nhạc mẫu, vào phủ nghỉ ngơi một lát, tối nay ta lại phái người đưa mọi người trở về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.