Quyển Hồng Sát cô bản có tác dụng rất lớn với hắn. Lão béo chết tiệt ở Thanh Di Sơn đã nói cho hắn biết, vật này có thể giúp hắn lợi dụng được thể chất đặc thù, vì vậy sẽ đột phá được. Mặc dù Diệp Sở không ưa gì lão ta nhưng không thể không thừa nhận lão quả thật có bản lãnh thực sự. Lời của lão nói gần như chính xác đến chín phần mười. Kiếp trước Diệp Sở phóng đãng nhàn hạ, tính tình cả đời lười nhác không câu chấp, rất nhiều chuyện không hề để trong long, nhưng duy chỉ trên phương diện tu hành thì hắn lại rất chú ý. Không phải vì mong muốn trở thành cường giả tuyệt thế, mà hắn không thể không làm như vậy. Nhớ lại chuyện năm đó đánh bậy đánh bạ lọt vào cái đám kia, vì thực lực quá yếu nên bị xem như con kiến hôi mà thôi.
Trong cái đám người đó, đám kiến hôi chết đi thì cũng chẳng ai thèm quan tâm. Mặc dù Diệp Sở không câu chấp nhưng với mạng của bản thân thì không muốn cũng không được. Sinh mệnh chỉ có một, nơi phồn hoa còn chưa hưởng thụ sảng khoái, sao có thể bỏ qua hết thảy tìm chết? Chính vì lẽ đó, một Diệp Sở bình thường cứ cà lơ phất phơ nhưng lại tốn hao không biết bao nhiêu tinh lực vào chuyện tu hành. Chỉ ba năm ngắn ngủi, hắn đã đạt đến cấp độ như hiện tại. “Cũng không biết quyển Hồng Sát cô bản này có gì thần kỳ mà khiến lão béo chết tiệt kia cũng phải than thở khôn nguôi, lại càng mạnh miệng tuyên bố có thể trợ giúp mình đột phá tam phẩm!” Diệp Sở khẽ thì thầm, thoát khỏi dòng suy nghĩ rồi nhìn về phủ đệ trước mặt. Nơi đại môn ba chữ thiếp vàng to bự mang đại khí mười phần đập vào mắt, Tướng Quốc Phủ!
“Đi thông báo cho tiểu thư nhà các ngươi một tiếng, nói có Diệp Sở cầu kiến!” Diệp Sở mỉm cười nói chuyện với thủ vệ gác cổng. Hắn đồng ý với kế hoạch của Bàng Thiệu, nguyên nhân thiết yếu là muốn biết được chính xác quyển Hồng Sát cô bản đó ở đâu.
Thủ vệ không nhận ra Diệp Sở, có điều trong Nghiêu Thành này thì ai mà chẳng biết Diệp Sở là kiểu người gì, trong mắt bọn họ lộ ngay ra vẻ ghét cay ghét đắng, đáp giọng nhát gừng: “Ở đây chờ, ta vào báo cho tiểu thư!”
Đám thủ vệ phủ Tướng quốc vẫn vô cùng rộng lượng. Mặc dù chán ghét vô cùng nhưng vẫn vào trong thông báo, đã thế còn nhanh chóng dẫn Diệp Sở đi vào trong.
Không hề chấp nhất thái độ đám thị vệ, Diệp Sở hết sức kinh ngạc khi Tô Dung đáp ứng gặp mình. Lúc tới đây, vốn hắn đã chuẩn bị tinh thần đón nhận cảnh tượng sập cửa vào mặt.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Thị vệ mang theo Diệp Sở vào đại sảnh, Trương Tố Nhi và Tô Dung đã ngồi nghiêm chỉnh ở đó, Diệp Sở vừa tới đã nghe được thanh âm trong trẻo của Tô Dung vang lên.
Nàng mặc bộ quần áo màu tím nhạt tôn lên vóc người thon thả cao ráo, dáng người hoàn mỹ ngạo nhân hiện ra hoàn toàn. Vòng eo mảnh khảnh nhưng dụ người, chỉ thêu đều tăm tắp giúp bộ quần áo ôm khít người, phối hợp với khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ, quả thật là tuyệt phối. Thêm nữa, dáng ngồi của nàng vừa vặn khoe ra những đường cong cong chết người, khiến mọi người nhìn vào không khỏi không động lòng.
Trương Tố Nhi cũng là một mỹ nhân, nhưng trước mặt Tô Dung thì chỉ đóng vai trò làm nền mà thôi.
“Hai mỹ nữ ngồi nghiêm chỉnh nghênh đón ta, thật khiến tại hạ thụ sủng nhược kinh!” Diệp Sở tiến tới dần, tiện tay cầm lấy cái ghế sau đó ngồi xuống. Hắn ngồi rất gần với hai nàng, nên với nhãn lực của hắn có thể nhìn thấy nước da trắng nõn mịn màng của Tô Dung, điều này làm hắn không khỏi cố nhìn thêm mấy lần nữa.
Ánh mắt không chút nể nang của Diệp Sở khiến Tô Dung phải nhíu mày, khẽ nghiêng người để tránh né hắn: “Rốt cuộc ngươi tới đây có chuyện gì?”
Vốn Tô Dung không muốn gặp hắn, có điều nghĩ lại gần đây Diệp Sở đã thay đổi nhiều nên nàng vẫn quyết định gặp một lần, hai nàng muốn xem rốt cuộc Diệp Sở có chuyện gì cần tìm?
“Tối hôm qua tại hạ không thể nào ngủ được, trằn trọc suốt đêm, trong tâm tưởng luôn xuất hiện hai bóng người mĩ miều, khổ không thể tả!” Diệp Sở khẽ thở dài, giọng buồn rầu: “Cho nên hôm nay tới nhờ hai nàng chữa bệnh.”
“Có bệnh thì đi tìm đan sư đi.” Trương Tố Nhi nhìn Diệp Sở hừ lạnh: “Có điều ta đoán chắc tìm đan sư cũng vô dụng, ngươi muốn gái tới mức điên loạn rồi.”
Trương Tố Nhi rất bất mãn với bộ dạng phóng đãng không hề kiềm chế của Diệp Sở. Nếu như không phải hắn đã giúp nàng thì chỉ với câu nói kia đã đủ để nàng sai người thưởng cho hắn một trận loạn côn.
“Tố Nhi tiểu thư thật thông minh!” Diệp Sở gật đầu khích lệ nàng nhưng ngay lập tức lại trưng ra bộ mặt đau khổ không nói nên lời: “Nhưng mà điều này cũng không phải tại ta! Đã mắc phải bệnh tương tư thì sao tự chủ được, vì vậy mới đến tìm hai người để chữa bệnh.”
“Chúng ta không biết trị bệnh, cút ngay!” Trương Tố Nhi chịu không nổi hắn nữa, nghĩ thầm cho hắn vào thật là sai lầm. Sớm biết hắn không phải dạng tốt lành gì, chỉ muốn tìm các nàng để tiêu khiển.
“Bệnh này người khác không thể trị, chỉ có hai người mới được thôi.” Hắn thở dài thểu não: “Mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành trong giấc mộng của ta chính là hai người mà!”
Một câu nói làm cho không chỉ Tô Dung mặt đỏ tới mang tai, mà ngay cả Trương Tố Nhi cũng mặt mũi đỏ bừng, rồi đột nhiên hai người không hẹn mà gặp cùng đứng, chỉ vào khuôn mặt Diệp Sở, thân hình run run: “Ngươi…ngươi….?!” “Khục... khục! Ta biết nói ra những lời nói thật lòng này sẽ làm hai vị tiểu thư chán ghét vô cùng. Nhưng nếu như không làm vậy thì cả đời ta không thể vui vẻ được. Có đôi khi thích chính là như vậy, quấn quấn quýt quýt, biết rõ chỉ nói không thể làm nhưng lại cứ muốn lao đầu vào lửa. Ta tình nguyện mình đầy thương tích nhưng không thể bị tê liệt, vì ta không thể nào kháng cự con tim mình!” Diệp Sở liếc nhìn hai nàng, cố gắng mở to hai mắt, nặn ra hai giọt nướcđục ngầu, nhưng lại ngay lập tức phát hiện cố gắng mấy cũng không rặn nổi. Tới đây hắn đã hơi hối hận, nghĩ thầm biết vậy trước khi đến bôi ít nước lên mắt là tốt rồi.
Hai người nghe thấy những lời bộc bạch của Diệp Sở không khỏi sửng sốt, mặt đỏ tía như gà chọi tay chân thì luống cuống, trước giờ các nàng chưa bao giờ bị cưỡng dâm tinh thần trần trụi đến như vậy.
Nhưng rất nhanh Trương Tố Nhi đã tỉnh táo phản ứng lại: “Ngươi lừa gạt quỷ à, tưởng hai chúng ta ngây thơ dễ lừa hay sao?!”
Diệp Sở lắc lắc đầu nói: “Chưa từng nghĩ chuyện lừa gạt hai người, cuộc sống của ta vốn dĩ đã sớm quen thuộc với đêm dài vô vọng, cũng không có hy vọng xa vời rằng các nàng có thể trị lành được. Vì ta biết các ngươi ưu tú, ta không xứng đáng. Đã như vậy, ta đây nguyên ý một mình bị thương, ở phía xa lặng lẽ bảo vệ cuộc sống tươi đẹp của các nàng. Chẳng qua trước khi đưa ra quyết định thối lui, ta muốn nói rõ cho hai người biết. Sau này ta tiếp tục cuộc đời lãng tử gió trăng, chuột chạy qua đường. Nếu không chiếm được vậy thì cứ tiếp tục sống mơ mơ màng màng thôi.”
Diệp Sở rập khuôn theo mớ từ ngữ trong đống tiểu thuyết ngôn tình ở kiếp trước, vừa nói xong phải cố nhịn nước dịch dạ dày muốn sôi trào, chính hắn cũng cảm giác mấy lời nói quá cmn chua rồi.
Tô Dung mặt đỏ lựng, len lén liếc nhìn Diệp Sở đang u ám thảm đạm mà khẽ nhíu đôi mày, đôi môi đỏ mọng khẽ nhấp nháy: “Ngươi có cuộc sống thuộc về mình, cần gì phải vì người khác mà sống mơ màng!”
“Nàng không hiểu...” Diệp Sở lắc lắc đầu nói: “Đời người vốn chỉ có một đường sống, cũng vì vậy ta thà tình nguyện sống trong ý cảnh phồn hoa duy nhất đời ta.”
Nếu Bàng Thiệu ở chỗ này sẽ không khỏi phải phun máu, Diệp Sở mà có thể nói ra hai từ này thiệt không còn thiên lý gì nữa. Lúc ở Hoàng thành, Diệp Sở du tẩu khắp các đại danh viện, mập mờ với cả đám người, thế mà giờ có mặt mũi nói ra câu nói này?
“Diệp Sở…” Tô Dung cảm giác mình muốn nói gì đó!
Nhưng Tô Dung còn chưa nói hết thì Diệp Sở đã phất phất tay nói tiếp: “Nàng đừng nói là nếu thích nàng vậy thì ta phải dâng hiến cho nàng tất cả sự tốt đẹp của đời người, sau đó rút lui để giữ lại hình ảnh đẹp đẽ trong mắt nàng nhé! Có điều trước khi thối lui, ta muốn hỏi một vấn đề cuối cùng, hy vọng nàng sẽ thành thật trả lời ta! Nàng sẽ không cự tuyệt nguyện vọng nhỏ nhoi này chứ?”
Tô Dung khẽ mím môi, sau đó gật đầu đáp: “Ngươi nói?”
“Ta nghĩ muốn biết quyển Hồng Sát cô bản nàng để chỗ nào? Vì ta muốn có thể chung một bí mật với nàng, như vậy thì lòng ta có được sự an ủi, cam tâm mà bỏ đi...” Diệp Sở nhìn chằm chằm Tô Dung, ánh mắt hết sức chân thành.
Câu nói ày khiến cả không gian vốn đang yên tĩnh, sắc mặt Tô Dung và Trương Tố Nhi còn đang nặng nề, thì trong nháy mắt trợn tròn mắt, hai mắt tóe lửa.
“Diệp Sở!” Trương Tố Nhi gần như nghiến chặt răng, hét toáng lên.