Trương Tố Nhi che miệng, đôi mắt vốn tràn đầy sự tuyệt vọng bỗng trợn tròn, hai dòng lệ ngừng chảy, trong đầu nàng giờ hỗn độn vô cùng. Dù nàng có trí tưởng tượng phong phú đến mức nào thì cũng không nghĩ được tên cặn bã này lại đứng ra. Nàng vẫn đứng đó ngơ ngơ ngác ngác, nhìn chằm chằm vào thiếu niên xuất hiện với bộ dạng cà lơ phất phơ, tay đút túi quần rất ư là nhàn nhã.
Tô Dung loáng thoáng bắt được dị trạng của Trương Tố Nhi liền quay sang nhìn với ánh mắt đầy nghi hoặc. Khi nàng thấy cảnh diễn ra trước mắt không tránh khỏi bị thất thần, đôi mắt lung linh trước đó còn lộ vẻ xem thường thiếu niên này thì giờ đây đang cực kì chăm chú, dõi theo những bước chân chậm rãi của hắn. Từng bước từng bước đều đều nhìn bình thường nhưng lại khiến Tô Dung chấn động trong lòng.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không có ai chú ý đến biến hóa ở bên này. Bàng Thiệu khiển trách làm bọn họ không ai dám mở miệng, thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, ai nấy đều ngậm chặt miệng, bị đè nén không thể nào đỡ được.
Thiếu niên bước đi không hề nhanh. Ánh mắt Trương Tố Nhi và Tô Dung không hẹn mà gặp đều tập trung trên người hắn. Theo từng bước chân nện xuống, lòng họ sinh ra từng cơn chấn động. Không khí vốn đang bị đè nặng nhờ vậy xuất hiện chút sinh cơ.
"Bàng béo! Gây chuyện ở Vân Long thành đủ rồi, giờ chuyển qua Nghiêu Thành hả? Cẩn thận vật kia của ngươi không cánh mà bay nhá!"
Nhưng trong lúc mọi người hô hấp khó khăn, không gian tĩnh mịch, trời đất mù mịt thì một câu cợt nhả vang lên. Thanh âm không lớn nhưng trong hoàn cảnh như thế này hệt như sét đánh ngang tai. Ai nấy đều cứng người, vô cùng sững sốt. "Người nào muốn tìm chết..." Bàng Thiệu nổi giận, hắn ghét nhất ai gọi mình là béo. Trước kia đã có người không biết trời cao đất rộng dám gọi hắn là thằng mập, lập tức bị hắn cắt bỏ đầu lưỡi. Nhưng hiện tại, câu nói chưa ra hết cửa miệng thì khi quay đầu thấy bóng dáng quen thuộc kia, đột nhiên Bàng Thiệu nuốt ngay những từ định nói. Bàng Thiệu nhìn chằm chằm vào Diệp Sở đang ở trước mặt, hắn không thể nào tưởng tượng ra lại gặp thằng tai họa này ở Nghiêu Thành nhỏ bé.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Diệp Sở giống như Trương Tố Nhi. Họ cũng giống như nàng không thể nghĩ ra Diệp Sở có thể ra mặt vì mỹ nhân, đầu óc ai nấy như muốn ngừng hoạt động. Nhưng chỉ được trầm mặc trong chốc lát thì sau đó cả đám đều phản ứng ra mặt, không khỏi thầm chê cười tên cặn bã kia.
"Đúng là không biết sống chết! Hắn lại dám đứng ra!" "Ha ha, tên cặn bã lại đổi tính rồi, còn dám làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa cơ đấy!" "Sắc tâm làm mù mắt rồi! Chọc tới thiếu niên béo kia, thật không biết chữ chết viết thế nào đây mà!" "..." Những người này hết sức châm chọc, nhưng họ lại quên mất rằng mình mới vừa bị uy thế của Bàng Thiệu chấn nhiếp, ngay cả hô hấp cũng phải áp chế thế mà giờ lại cợt nhả người khác.
Lương Thiện nhìn Diệp Sở đang từ từ tiến tới, vẫn đang há to mồm, khuôn mặt anh tuấn hoàn toàn trắng bệch. Hắn không thể ngờ được Diệp Sở lại đứng ra ngăn cản thiếu niên béo. Thân phận của gã béo kia, muốn thu thập Diệp Sở thì chỉ cần cái phất tay mà thổi, đủ phân thây Diệp Sở thành tám mảnh.
"Xong!" Trong đầu Lương Thiện xuất hiện mỗi chữ này. Hắn nhìn về đám người Phương Tâm Viễn, quả nhiên ai nấy mặt mày hớn hởn, bộ dạng đang trông chờ xem kịch vui. Phương Tâm Hổ lại càng kích động, Diệp Sở xuất thủ ngăn cản Bàng Thiệu thì sẽ thu hút được sự chú ý của hắn. Nhờ vậy Trương Tố Nhi sẽ được an toàn, đồng thời cũng chỉnh được tên tiểu tử đáng ghét kia.
Tất cả mọi người mong đợi Diệp Sở bị Bàng Thiệu một tát chụp chết, nhưng cảnh hay này lại không xuất hiện. Cả đám Phương Tâm Viễn trợn tròn trước cảnh tượng xảy ra, người khiến bọn họ tim đập chân run lại như tiểu tức phụ gặp tình lang e lệ khép nép. Hiện tại ai nấy đếu thấy khiếp sợ trong lòng.
Diệp Sở đi tới trong sân một cước trực tiếp sút vào cặp mông màu mỡ của Bàng Thiệu: “Ngươi thử mắng ta một câu xem!”
Lúc này Lương Thiện cảm thấy trời đất như quay cuồng rồi, siết tay chặt lại cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, phải chống tay vào cái bàn ở bên canh để không bị ngã xuống. Đôi mắt liên tục chớp chớp xác định chuyện xảy ra trước mặt hoàn toàn là sự thật. Hắn như dại ra, trong đầu chỉ còn lại mỗi ý niệm: "Diệp Sở điên rồi!"
Mọi người bao gồm cả Tô Dung đều tập trung vào dấu chân trên phần mông của Bàng Thiệu và họ cũng có cùng ý nghĩ này. Đây là nhân vật ngay cả vương thượng cũng phải kính lễ mấy phần, ở Nghiêu Thành thì người nào chẳng phải cung kính. Thế mà lại có người dám cho hắn một đá, như vậy cho dù không phải Bàng Thiệu không ra tay thì những người có quan hệ nhờ vả hắn cũng sẽ xuất thủ.
Đừng bảo Diệp Sở đã bị khu trừ ra Diệp gia, dù lúc này hắn là Diệp gia đệ tử thì cũng không ai cứu được hắn.
Cả đám Phương Tâm Viễn vừa mới im thin thít không dám hó hé gì thì lúc này giống như tìm được mục tiêu để phát tiết, ai nấy đều chỉ tay về phía Diệp Sở hét lớn: “Lớn mật! Phương Tâm Hổ, bắt hắn lại đây!”
Phương Tâm Hổ hưng phấn, chạy lên chuẩn bị bắt lấy Diệp Sở nhưng vừa ra tay thì ngay lập tức động tác đã bị khựng lại.
Bàng Thiệu sau khi bị ăn đá của Diệp Sở thì liền xoay người lại, ngạc nhiên là hắn không để ý tới dấu chân trên mông mà lại hung hăng vỗ vai Diệp Sở: "Đệch! Tên tai họa này sao xuất hiện ở đây thế?”
Cử chỉ thân mật của Bàng Thiệu với Diệp Sở khiến cả bọn Phương Tâm Viễn cứng cả người. Thế công không đánh tự bại, thời gian cũng dường như đứng lại.
Diệp Sở lúc nhìn thấy Bàng Thiệu cũng hết sức kinh ngạc, nào biết sẽ đụng cố nhân ở nơi này. Một năm trước du lịch đại lục, làm quen Bàng Thiệu ở đế đô, hơn nữa còn mang hắn đi khuấy đảo giang hồ. Không ngờ đến hôm nay, sau một năm lại có thể gặp lại hắn ở Nghiêu Thành một lần nữa.
"Biết ngươi muốn làm chuyện xấu, cho nên ta tới ngăn cản!" Diệp Sở nhún nhún vai. "Dù sao thì ta cũng là người có lương tri!" Lương Thiện nghe được câu này không khỏi phải chửi đổng. Hắn còn đang e ngại câu nói kinh thiên động địa kia thì ngay lập tức bị tức sặc máu. Danh tiếng của Diệp Sở ở Nghiêu Thành mà dám vỗ ngực xưng là có lương tri thì khác gì heo biết leo cây.
Bàng Thiệu đã sớm được chứng kiến sự vô sỉ của người này, đây không phải lần đầu hắn dìm người khác nâng bi minh, cho nên Diệp Sở nói ra những lời này hắn tuyệt nhiên không kỳ quái: “Sớm biết ngươi xuất hiện ở đây, có đánh chết bản thiếu gia cũng không tới! Mỗi lần gặp ngươi là mỗi lần khiến người ta ác tâm!"
Bàng Thiệu một mực cho rằng hôm nay ra cửa chưa thắp nhang chứ làm sao lại có thể gặp thằng tai họa này ở một tiểu vương quốc như Nghiêu quốc. Lục lại trong trí nhớ thì mỗi lần đụng độ, hắn đều bị Diệp Sở liên tiếp gài bẫy. Hết lần này tới lần khác, có khổ cũng không nói nên lời. Một năm trước ở đế đô Vân Long thành quen biết hắn, cứ tưởng kẻ khù khờ nên cho rằng dễ xơi. Nhưng không nghĩ tới, thân là bá chủ một phương Vân Long thành như hắn thì bị củ hành đến khổ, muốn chết đi sống lại. Đã vậy còn làm hắn không thể hé răng phản bác được một chữ, hận đến mức nghiến răng trẹo mồm.
Có điều, mặc dù hành hạ bọn họ đến chết nhưng hắn lại cho bọn họ trải qua những cuộc phiêu lưu cuồng nhiệt, khiến cho ai nấy đồng thời vừa hận vừa không kiềm chế được cảm giác muốn thân cận với hắn.
"Diệp Sở quen biết với Bàng Thiệu!" Tất cả mọi người hiểu được, nhìn Diệp Sở đầy cổ quái, trong lòng ai nấy đều dấy lên sự tò mò. Từ lúc nào tên bại hoại của Nghiêu Thanh lại có thể nhận biết đại nhân vật đến từ đế đô này.
Trải qua ba năm này rốt cuộc Diệp Sở đã gặp những chuyện gì? Thậm chí còn quen biết với cả nhân vật như Bàng Thiệu? Đây được xem như thế tử thế gia cổ xưa của Đế quốc! Từng thế gia cổ xưa đều vô cùng thần bí, thế tử bọn họ tự nhiên không cần phải nói, người bình thường sao có thể với tới được? Nhìn Diệp Sở có thể đạp đối phương mà không hề kiêng nể gì, hiển nhiên hai người quen biết đến một trình độ thân mật nhất định. Nhóm người Phương Tâm Viễn cũng trở nên ngu si hẳn, cho dù là ai trong bọn họ cũng không nghĩ tới kết quả như vậy, ánh mắt đều dừng lại trên người Diệp Sở và Bàng Thiệu. Trong lòng tràn đầy nghi ngờ mối quan hệ của hai người thân mật đến mức nào?!