Sự tình phát sinh ở vương cung rất nhanh đã lan truyền khắp chốn, dân chúng Nghiêu thành không thể tin nổi mà lạnh cả sống lưng, thầm nhủ khi đó nếu Uy Viễn hầu và Diệp Sở không đứng ra thì Nghiêu thành sẽ phải lâm vào hoàn cảnh ra sao?
Quốc vương Nghiêu quốc bị bắt đi thì Nghiêu quốc của bọn họ có bị thiết kỵ Sa quốc đạp bằng hay không? Sẽ lâm vào cảnh nước mất nhà tan chăng?
Nghĩ tới đó ai cũng đều thầm cảm thấy may mắn. Cho dù nhiều kẻ trước đây chửi mắng Diệp Sở vô số lần nhưng lúc này cũng không thể không cảm kích hắn. Diệp Sở mặc dù có ngàn vạn điều xấu nhưng lúc này hắn đã cứu bọn họ, bọn họ phải cảm tạ chứ!
Đương nhiên, bọn họ vẫn rúng động không thôi đối với thực lực mà Diệp Sở bộc lộ ra. Sao không kinh sợ cho được, người ta có thực lực sánh ngang với Tiên thiên cảnh, đã vượt xa đám thanh niên Nghiêu thành rồi.
Chuyện này khiến cho dân Nghiêu thành cũng không biết đầu đuôi thế nào?! Năm xưa bọn họ mắng hắn là phế vật, xem như cặn bã. Nhưng bây giờ lại biến hóa đến độ bọn họ chỉ có thể ngước nhìn, thế gian chìm nổi quả thật là khó nói trước.
Uy Viễn hầu được phong làm Thân vương khác họ, dân Nghiêu thành cũng đã biết. Có người thậm chí đồn đoán là phủ Uy Viễn hầu lần này chẳng phải đang được hưởng sái từ Diệp Sở sao? Thân vương khác họ cả trăm năm nay cũng chưa được phong tặng. Mặc dù lần này chiến tích của Uy Viễn hầu quả thật phi phàm nhưng vẫn chưa đủ để nhận được sự ban thưởng theo quy cách cao đến như vậy.
Có kẻ còn thầm than thở, tự nhủ nếu năm xưa Uy Viễn hầu không đuổi Diệp Sở khỏi Diệp gia thì lúc này chỉ một phủ Uy Viễn hầu đã có hai nhân vật sánh với Tiên thiên cảnh rồi, ở cái đất Nghiêu thành này tuyệt đối là số một.
"Cũng không biết mấy người phủ Uy Viễn hầu có cảm tưởng gì nhỉ?" Dân chúng Nghiêu thành đồn đoán, thầm nghĩ mấy người phủ Uy Viễn hầu có phải là đang hối hận hay không.
Sau trận chiến ấy, đám thanh niên Nghiêu thành cũng điên lên vì Diệp Sở. Dù đám thanh niên lúc đàu chửi rủa Diệp Sở như mang thù giết cha thì bây giờ cũng đều hy vọng có thể tương giao với hắn. Còn đám con gái Nghiêu thành thì có người còn công khai tỏ tình với hắn.
Chỉ có Tô Dung sau trận chiến ấy trốn biệt trong vương cung, không thấy tăm hơi.
Có mấy cô biết Diệp Sở sắp phải rời khỏi Nghiêu thành đều chạy tới khuyên can Tô Dung, nhưng sau khi không tìm được nàng thì bọn họ bèn nháo nhào chạy tìm loạn cả lên.
Sau lại truyền ra tin đồn, rằng vào đêm đó Tô Dung có mặt trực tiếp tại hiện trường, tận mắt chứng kiến Diệp Sở phế bỏ một tên Tiên thiên cảnh, chứng kiến tận mắt hắn cự tuyệt phong hào Quốc sư, phất tay mà đi. Chuyện đó khiến cho đám nữ nhân đang vội vã tìm Tô Dung hiểu ra chút gì đó, rốt cuộc cũng bỏ qua ý nghĩ tìm nàng khuyên can Diệp Sở nữa.
Lúc bấy giờ, Lương Thiện liền trở thành đối tượng mà mọi người mở tiệc chiêu đãi. Lương Thiện chẳng bao giờ nghĩ tới được mình cũng có một ngày được săn đón đến độ như thế. Đương nhiên là gã biết rõ lý do người ta làm thế, cho nên khi bọn họ hỏi thăm Diệp Sở đang ở đâu, Lương Thiện đều nói là không biết.
Hắn biết rõ chỉ cần bọn họ biết Diệp Sở ở nơi đâu thì mình tuyệt đối sẽ không có sự đãi ngộ ấy nữa.
...
Diệp Sở vẫn ở nhà Bạch Huyên, dắt Dao Dao đùa nghịch trong sân nhưng trong đầu luôn suy nghĩ về câu 'Linh sát nhất thể, khả hóa âm dương' kia. Đánh một trận với Tiên thiên cảnh, phối hợp với sát khí tuôn vào trong thể nội, Diệp Sở đã mơ hồ hiểu ra một số chuyện.
Nhưng Diệp Sở vẫn chưa thể xác định được, chỉ có thể từ từ thử nghiệm.
Đây là một cơ hội tiến vào Tiên thiên cảnh, chỉ cần có thể hiểu rõ những thứ này, thì với thực lực Hóa ý cảnh đỉnh phong của hắn, việc đột phá bình cảnh bước vào Tiên thiên cảnh cũng là chuyện đương nhiên.
Khi nào đạt tới Tiên thiên cảnh thì Diệp Sở mới được coi là lột xác chân chính, nếu không hắn cũng xấu hổ khi trở về Thanh Di Sơn. Xuống núi thực lực như vậy, về núi thực lực cũng như vậy, không bị lão mập chết bầm cười nhạo mới là lạ.
"Ngươi thật sự không trở về phủ Uy Viễn hầu sao? " Bạch Huyên không biết đã đứng trước mặt Diệp Sở tự bao giờ, nhìn Diệp Sở đang ngằm trên xích đu, chân gác lên thành ghế nằm tắm nắng vô cùng thoải mái mà xem cô bản. Nàng thầm nghĩ khí chất của hắn quả thật là đã vượt ra khỏi lớp thiếu niên cùng tuổi rồi.
Diệp Sở quay đầu nhìn sang Bạch Huyên, hôm nay nàng mặc một chiếc áo in nhiều ô vuông, nhưng thân thể đẫy đà chín mọng của nàng vẫn không thể bị che lấp, dù nhìn không thấy được bên trong nhưng nhìn bên ngoài chiếc áo phồng lên cao vút, ngắm gương mặt hồng hào kiều mỵ kia của nàng thì không ai khỏi thầm khen nàng ta thật mỹ miều. Diệp Sở mấy năm nay diện kiến cũng không ít mỹ nhân, nhưng lúc này hắn nhìn thấy Bạch Huyên tim vẫn đập rộn lên thình thịch như lần đầu tiên.
Bạch Huyên thấy Diệp Sở ngó mình chằm chằm bằng ánh mắt nóng bỏng mà trong suốt, đến nổi nàng lườm nguýt mà cũng không tránh được nên nàng chỉ có thể dùng đôi bàn tay trắng nõn của nàng để che đi ánh nhìn của hắn, thốt: "Với thực lực của ngươi hiện giờ, nếu trở về phủ Uy Viễn hầu thì chắc chắn bọn họ sẽ vui mừng hoan nghênh lắm đấy!"
Bạch Huyên lúc đầu nghe tin Diệp Sở phế một tên Tiên thiên cảnh thì cũng nghi ngờ mình đã nghe lầm. Sau này tin đó càng lúc càng nóng thì lúc này nàng mới tin là thật sự. Nhìn gã thiếu niêu lười nhác nằm trên xích đu kia, Bạch Huyên cũng cảm thấy không thể hiểu nổi.
Cái tên dâm dê, lại có thêm một chút vô lại này lại có thực lực kinh người như vậy. Khó trách phụ thân mình bảo những bí mật mà Diệp Sở ẩn hàm khác rất xa những thứ hắn biểu hiện ra nhiều lắm.
"Ta không thích hợp để trở về nữa!" Diệp Sở lắc đầu đáp. Lúc trước Uy Viễn hầu ở trước mặt bài vị tổ tông đã đuổi hắn ra Diệp gia, Diệp Sở lúc này trở về thì chẳng khác gì tát vào mặt Uy Viễn hầu. Chả quản người ta nghĩ như thế nào, cho dù mọi người thật sự muốn mình trở về thì Diệp Sở cũng không thể nào tùy tiện đi vào đó nữa.
Huống chi ai có thể đảm bảo lửa giận năm xưa của Diệp gia ở đế đô đã mất? Một nhà có hai Tiên thiên, nghe cũng ghê đấy. Nhưng bất quá chỉ có thể diễu võ dương oai ở cái vương quốc nhỏ như Nghiêu quốc này mà thôi. Một thế gia lớn như Diệp gia ở đế quốc thì căn bản chẳng xem ra gì.
"Haizzz…" Bạch Huyên thở dài một hơi than thở, đối với chuyện Uy Viễn hầu nổi giận đánh Diệp Sở, ném gã ra khỏi thành thì nàng có nghe thấy. Nhưng Bạch Huyên không phải là loại người nhiều chuyện nên nàng không có biết nhiều lắm. Lúc này thấy Diệp Sở như vậy thì nàng cũng biết tình hình còn phức tạp hơn xa suy nghĩ của nàng.
"Ai bảo người lúc trước không chịu làm người đàng hoàng chứ!" Bạch Huyên nguýt Diệp Sở một cái đáp: "Khiến cho Lão hầu gia, người vẫn sủng ái ngươi cũng phải nổi giận lôi đình đến độ mặc kệ ngươi tự sinh tự diệt, thì ngươi phải gây nên tội ác tày đình đến cỡ nào thế hả?"
Diệp Sở cười lặng lẽ, cũng không có nói ra mưu đồ bất chính lúc trước. Nếu mà thành công thì nói ra cũng được, nhưng vấn đề là hắn ‘thịt’ không được lại mang vạ vào thân, chuyện này là mất thể diện lắm nha!
“Lúc trước có một nữ nhân yêu ta, có ý đồ đen tối với ta nhưng không thành, ta lại không phải người tùy tiện nên ta đã kiên quyết cự tuyệt. Cho nên cái gia tộc kia gây áp lực cho phủ Uy Viễn hầu, ta thấy chết vẫn không sờn nên trong cơn tức giận ta bị Uy Viễn hầu đánh một trận rồi ném ra ngoài phủ." Diệp Sở thở dài một hơi thườn thượt rồi nói tiếp: "Sau ta mới biết nữ nhân kia rất xinh đẹp, nếu sớm biết thì ta đã trao cho người ta rồi!"
"Xéo!" Bạch Huyên liếc Diệp Sở một cái nói, không thèm nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ thêm nữa nên nói: "Là ngươi có ý đồ đen tối với người ta, ngươi lúc đó thật là hư hỏng!"
Diệp Sở vểnh mặt nghiêm trang, cũng chả thèm để ý câu nói của Bạch Huyên mà nhìn thẳng vào mặt hoa của nàng: "Cho dù có ý đồ bất chính thì ta cũng có với Bạch Huyên tỷ mà thôi nha!"
"Ngươi thật lớn gan!" Bạch Huyên đỏ mặt, trợn mắt nhìn Diệp Sở. Tên này càng lúc càng lớn mật mà.
Diệp Sở vỗ vỗ đầu, ảo não thở dài than: "Ba năm trước sao ta không tìm được Bạch Huyên tỷ cơ chứ? Khi đó ta mà gặp được tỷ thì làm sao còn nữ nhân nào lọt vào mắt nữa! Cho dù phải lừa đảo gạ gẫm hay là cứng rắn cướp đoạt cũng phải bắt trói Bạch Huyên tỷ lại."
Bạch Huyên nghe Diệp Sở nói càng lúc càng ghê, nàng bèn lấy tay cốc đầu hắn một cái: "Cái tên nhà ngươi nghĩ cái gì thế!"
Diệp Sở liền tóm được cánh tay mềm mại trắng nõn của Bạch Huyên. Nàng liền đỏ mặt, bối rối giằng tay ra nhưng lại không muốn mắng gã nên nàng chỉ có thể lấy một cái cớ rồi sấp ngữa chuồn đi mất.
"Ha ha ha..." Diệp Sở cười rộ.
Nghe được tràng cười đằng sau lưng của Diệp Sở, Bạch Huyên dở khóc dở cười, cảm thấy thật là xấu hổ. Mình thế mà lại bị một gã trai choai choai khiến phải lên bờ xuống ruộng như vậy.