Tại tập đoàn Lục Thị, thành phố S.
Một phút trước khi buổi thương thảo bắt đầu, trợ lý với khuôn mặt tràn đầy nụ cười lúng túng, vỗ về những lãnh đạo cấp cao của bên đối tác đang phải chờ đợi trong phòng họp.
Mặt khác cũng lo lắng đến phát điên mà liên tục gọi điện cho Lục Việt.
Nửa tiếng trước tổng giám đốc Lục của bọn họ, không phải đã thật sự đến ngôi miếu Nguyệt lão ở cánh rừng hoang vu đó chứ?
Tổng giám đốc Tịch của công ty đối tác, thấy trợ lý sốt ruột đến độ đầu đầy mồ hôi, bèn an ủi anh ta:
"Không phải lo đâu, tôi và tổng giám đốc Lục đã hợp tác nhiều năm rồi, cậu ấy chưa từng đến muộn bao giờ, hôm nay nhất định là vì có chuyện gì gấp thôi."
Tổng giám đốc Tịch vừa dứt lời, tay nắm cửa của phòng họp liền được người vặn ra, ngay sau đó là giọng nói lạnh lùng của Lục Việt vang lên.
"Thật sự xin lỗi đã khiến các vị phải đợi lâu."
Thời điểm Lục Việt bước vào, vừa vặn dừng lại vào đúng thời gian mà hai bên công ty đã hẹn trước, cuối cùng coi như cũng cứu vãn lại được một chút lòng tin và danh dự của bên mình.
Trong lòng trợ lý thầm thở dài một hơi.
Nhưng mà...
Nửa phút trước, bảo vệ đã nói bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng tổng giám đốc bước vào công ty, vậy thì anh ấy từ đâu xông ra nhỉ?
Trợ lý lơ ngơ, âm thầm phỏng đoán có lẽ nào còn có con đường thứ ba để vào công ty chăng?
Sau khi buổi họp kết thúc trước khi rời đi, tổng giám đốc Tịch còn nắm tay Lục Việt thật chặt mà than thở rằng:
"Tổng giám đốc Lục này, công ty lu bu nhiều việc quá nên tôi vẫn chưa tìm được cơ hội nào, để nghiêm túc cảm ơn mối ân tình lần trước cậu đã cứu con gái tôi, cậu xem thế này có được không, nếu gần đây có thời gian rảnh chi bằng đến nhà tôi dùng bữa cơm thì thế nào?"
Rồng con dùng móng vuốt chọt một cái vào gáy Lục Việt, nhắc nhở: "Con gái của ông ta chính là "Người đưa tang" mà lần trước cậu đã cứu đó."
Vẻ mặt của Lục Việt không có bất cứ thay đổi nào, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt ấy.
"Thứ Hai tuần sau có được không?"
Tổng giám đốc Tịch vui mừng khôn xiết, "Được được, vậy đến lúc đó tôi sẽ liên lạc lại với cậu sau."
"Được."
Sau khi ông ta rời đi, Rồng con mới chui ra từ trong quần áo của Lục Việt, duỗi người một cái rồi bĩu môi, nói:
"Tuý ông chi ý bất tại tửu (1), ông lão này ngoài miệng thì nói muốn đền đáp ân tình của cậu, nhưng thực tế là muốn làm mối cho con gái nhà mình."
(1) Hán Việt:
Tuý ông chi ý bất tại tửu,
Nhi tại hồ sơn thuỷ chi gian
Dịch nghĩa:
Ý ông say không ở rượu,
Mà ở trong chốn nước non.
Trích từ Tuý ông đình ký của Âu Dương Tu đời Tống, mang hàm nghĩa trong lời nói còn có dụng ý khác (theo thivien).
"Con gái ông ta tên là gì?"
Rồng nhỏ không chắc chắn lắm mà đáp lại, "Tôi nhớ hình như tên là Tịch Tuyết hay sao ấy?"
Ánh sáng trong con ngươi của Lục Việt bỗng tối sầm lại, "Cậu còn nhớ ban nãy Tần Vô Duyên đã nói gì với tiểu Nguyệt lão kia không?"
"Tiểu Nguyệt lão nói, thân xác người trần này của cậu đã tự cắt đứt tình duyên chín mươi chín lần, Tần Vô Duyên thì nói nhân duyên tiếp theo của cậu chính là Tịch Tuyết."
Lục Việt khẽ than, "Lạ thật, thân phận ở trần gian này của tôi, thường rất hay có dây dưa đến những lần cúng tế của Vị vong nhân, còn cả Người đưa tang nữa."
Rồng con hiếm khi nghiêm túc, nói: "Cậu đang nghi ngờ nội gián của Thiên đình, đã phát hiện ra việc hồn vía của cậu xuống trần rồi sao?"
Lục Việt lắc đầu, bàn tay hơi xoay chuyển cây bút ký trong tay mình một cái rồi im lặng suy nghĩ.
Còn chưa đợi được đến khi anh nghĩ ra kết quả, điện thoại trong tay đã vang lên, là người ở bên trụ sở của Thiên đình dưới trần gọi đến.
"Lục Thịnh, bây giờ anh có bận không?"
"Bận."
Sau khi từ "bận" lạnh như băng được truyền đi, cuộc đối thoại của bọn họ thiếu chút nữa là bị cắt đứt ở đây.
Nhưng người ở đầu dây bên kia lại không để bụng, cười hì hì nói rằng:
"Lục Thịnh, bên trụ sở mới nhận được một cuộc điện thoại báo án, nên cần nhờ đến đại nhân của Sở Giám phạt là anh đi điều tra một chuyến."
"Nói."
"Bên chỗ miếu Nguyệt lão trên núi Lạc Thu, anh biết rồi đó, chính là cái nơi gần đây đã xảy ra rất nhiều vụ tự sát không bình thường ấy."
"Ừ."
"Có một tiểu Nguyệt lão vừa mới xuống trần, cậu ta gọi điện báo cho bọn tôi là mình đã lạc đường cả ngày, bây giờ còn sắp chết đói trong miếu Nguyệt lão nên xin được cứu trợ khẩn cấp..."
"..."
Lục Việt yên lặng một lúc, anh nhận ra bản thân hôm nay đã phạm phải một sai lầm lớn nhất, đó chính là không xách theo cậu tiểu Nguyệt lão ngơ ngác kia bên người mình rồi đưa về.
Người ở đầu dây điện thoại bên kia, lại lầm tưởng rằng Lục Việt yên lặng là nhạc dạo để chuẩn bị cúp điện thoại, tốc độ nói trong nháy mắt cũng tăng nhanh, vội vàng liến thoắng:
"Này này này đừng có vội cúp máy như vậy chứ! Đằng sau còn có liên quan đến Vị vong nhân đó!"
"Tiểu Nguyệt lão kia nói, cậu ta phát hiện ra có một cô gái hình như là bị yêu thao túng muốn dùng mạng sống để đổi lấy nhân duyên, sau đó cậu ta đã vung cây gậy Vấn duyên của mình lên đập đệ của yêu quái một phát—— một con quạ đen bị bị ăn đòn rồi lăn ra ngất đã được trói lại bằng dây tơ hồng."
... Gậy Vấn duyên dùng để hỏi về tình duyên của cả thế gian này cùng với dây tơ hồng để nối nhân duyên, không ngờ lại còn được cái cậu tiểu Nguyệt lão này mở rộng thêm cả công dụng hàng yêu cơ à?
Rồng con nghe chuyện mà ngơ cả ra, tiểu Nguyệt lão kia rõ ràng là có một khuôn mặt trẻ con thanh tú đáng yêu, nhìn rất kiểu yếu đuối dễ bắt nạt, không ngờ được là cậu ta còn thuộc phái hành động mà có sức bắt yêu như thế.
Lục Việt trầm giọng nói, "Quạ đen cùng Người đưa tang."
"Đúng, đúng! Nhưng mà tiểu Nguyệt lão kia nói sau khi mình bắt yêu xong đã bị mất đi rất nhiều linh lực, nên mới mong chúng ta nhanh chóng cho người qua giúp đỡ đưa cậu ta và quạ đen trở về đây, nếu không cậu ta mà đói hoa cả mắt ra thì có thể sẽ thật sự vặt lông sạch sẽ con quạ kia ăn mất luôn đấy..."
Rồng con trợn to mắt lên, "... Ăn ăn ăn ăn sao?!"
Quạ đen cũng không yếu, nó xuất quỷ nhập thần (2), mà trên người còn mang theo lời nguyền rủa cực kỳ ghê gớm.
(2)= biến hóa tài tình không lường trước được.
Nếu như không phải một gậy trúng đích, thì người cùng đấu với nó, phần lớn ngày sau cũng sẽ bị lời nguyền rủa trên người nó cắn ngược trở lại.
Vì thế thần tiên bình thường nếu không thuộc hệ chiến đấu trên Thiên đình, cũng không dám liều lĩnh đụng vào nó.
Tiểu Long chậc chậc (3) vài tiếng lấy làm kỳ lạ, nó vẫn luôn cho rằng cái chuyện ăn uống dũng cảm như thế chỉ có Sở trưởng Lục của bọn họ mới làm được thôi, ai dè đâu một tiểu Nguyệt lão mà cũng làm ra được.
(3)= tiếng tặc lưỡi.
Là một nhân tài đấy.
Lục Việt đứng dậy, "Được, bây giờ tôi sẽ đi luôn."
"Ơ, Lục Thịnh đây là lần đầu tiên anh nhanh chóng nhận một vụ án như vậy đó, có phải là anh cuối cùng cũng đã nhận ra được, trên vai mình thật ra là phải gánh vác trọng trách giải cứu thế giới phải không?"
Nhưng mà khi người kia còn chưa nói hết, thì đã cảm thấy điện thoại bên tai mình khẽ rung lên.
Màn hình điện thoại vốn còn đang sáng giờ đã tối lại, hiện lên thông báo "cuộc gọi đã kết thúc."
Người kia: "..."
Sau khi Tô Quân hùng dũng oai vệ, bừng bừng khí thế mà đạp con quạ kia ở dưới chân mình, thì lúc này lại cảm thấy run hết cả chân rồi, mới bước về phía trước một bước thôi mà thiếu chút nữa đã ngã xấp mặt.
Cậu quay cuồng trong mơ hồ, thậm chí còn bắt đầu nảy sinh ra ảo giác như có vô số linh thạch đang nắm lấy tay nhau xoay vòng vòng quanh đầu mình.
Không ổn rồi, Tô Quân đau đớn mà nghĩ rằng, tỏ ra ngầu lòi mà làm chi, để giờ đây linh lực bị tổn hao nghiêm trọng ngay cả tác dụng phụ cũng bắt đầu xuất hiện rồi.
Vì thế cậu bèn siết chặt lấy sợi dây tơ hồng đang trói con quạ đen kia trong tay, chậm rãi bước từng bước một đến trước mặt cô gái kia, làm ra vẻ bình thản mà ngồi xuống.
Xong sau đó lại giả vờ rất bình tĩnh, mà lấy ra từ trong túi hành lý một cái bình đựng chất lỏng màu trắng giống như sữa, uống từng ngụm từng ngụm.
Tất cả đều chỉ giống như vị dũng sĩ này chẳng qua là gặp chuyện bất bình nên rút đao tương trợ, sau khi cứu được người thì lại tựa như mây gió điềm nhiên uống chút nước giải cơn khát mà thôi.
... Nhưng thực tế là linh lực của Tô Quân bởi vì đã bị hao tổn quá nhiều, cho nên cần phải bổ sung mấy bình linh dịch để hồi phụ thể lực một chút.
Nếu còn không đập mấy bình này vào người, hẳn là cậu sẽ đột nhiên ngã quỵ xuống đất, hôn mê tại chỗ trước mặt cô gái kia mất thôi.
Cơn gió to trong ngôi miếu cũng chậm rãi dừng lại, Tô Quân không xác định được cô gái trước mặt mình đã nhìn thấy được bao nhiêu những điều "kỳ dị", cậu bèn đưa bình sứ nhỏ đựng thuốc trị thương cho cô ấy.
"Xin chào, tên tôi là Tô Quân, cô có thể nói cho tôi biết tại sao lại muốn dùng máu để viết lên "tờ giấy trắng" kia được không?"
Cô ấy không trực tiếp trả lời, chán chường lặng im trong chốc lát rồi mới xoa nhẹ vào những vết rạch ngang chiếm gần nửa cổ tay của mình, hỏi ngược lại: "Tên tôi là Tịch Tuyết, cậu... có tin trên đời này có thần tiên không?"
Hiếm thấy Tô Quân nhăn mày lại, cậu khẽ ngước lên nghiêm túc tự hỏi.
Người phụ nữ trước mặt tên là Tịch Tuyết?
Cô ấy không phải chính là đối tượng nhân duyên lần này của Lục Thịnh sao?
Tô Quân gật đầu, đáp lại, "Tôi tin."
Chẳng phải cậu chính là một vị thần tiên đang sống sờ sờ ở trước mặt cô ấy sao?
Tịch Tuyết có chút ngạc nhiên mà liếc nhìn Tô Quân một cái, rồi lại cười khổ mà nói sang một chủ đề khác.
"Lúc nãy cậu xông tới có phải vì nghĩ rằng tôi muốn tự sát không?"
Bên ngoài Tô Quân gật đầu hùa theo ý của Tịch Tuyết, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, nếu như cô ấy dùng máu đen viết linh tinh gì đó lên quyển sổ sinh mệnh kia thì đúng thật là tự sát rồi chứ còn gì nữa.
"Thật ra tôi chỉ muốn dùng máu viết một tờ giấy chứng nhận kết hôn, rồi dùng lửa thiêu rụi gửi cho Nguyệt lão đại mà thôi."
Tô Quân xém chút nữa đã không thể khống chế được nỗi khiếp sợ trong lòng mình, một câu "Cô bị điên à" gần như là muốn bật thốt lên.
Dùng máu viết giấy chứng nhận kết hôn, rồi lại đốt thành tro bụi, kết âm hôn (2) à má.
(2)= Minh hôn hay còn được biết với cái tên Âm hôn (đám cưới ma) là một hủ tục ghê rợn của người Trung Quốc. Đám cưới này là sự kết duyên giữa hai người đã mất hoặc 1 người vừa mất và một người... còn sống.
Làm như vậy cũng tương đương với việc, dùng tuổi thọ còn lại đổi lấy nhân duyên cõi âm một đời.
Hơn nữa, Sở trưởng Tần Vô Duyên của bọn họ cho rằng người cõi dương kết hôn với người cõi âm là vi phạm luân lý, vì thế từ tám trăm năm trước đã hoàn toàn gạch bỏ âm hôn ra khỏi quyển sổ nhân duyên rồi.
Tịch Tuyết lẩm bẩm nói, "Mười ngày trước, khi tôi tới ngôi miếu này cầu duyên đã tận mắt nhìn thấy... Nguyệt lão."
"Thế Nguyệt lão trông ra làm sao?"
"Ông ấy đội mũ, mặc một bộ trường bào (3) màu trắng, khuôn mặt an lành..."
(3)= là trang phục của dân tộc Mãn Thanh, áo cổ tròn, ống tay cửa hẹp, xẻ hai bên, được cài bằng nút thắt, ống tay áo hình chữ U.
Khi Tịch Tuyết còn đang cố gắng nhớ lại mặt mày của "Nguyệt lão" trông như thế nào, Tô Quân đã phủ nhận như đinh đóng cột rằng: "Đó không phải là Nguyệt lão thật đâu."
Bởi vì Tần Vô Duyên có gu thẩm mỹ đặc biệt lại không thể nào mà tưởng tượng nổi, cho nên mỗi người ở Sở Nguyệt lão đều phải ăn mặc như một đống những ngọn lửa biết đi.
Không khí vui mừng náo nhiệt, giống như mỗi ngày đều đang tất tả chuẩn bị việc cưới xin vậy.
Tịch Tuyết kinh ngạc nói, "Sao cậu biết?"
Tô Quân lôi ra một quyển sách cổ rách nát ố vàng, nói có sách mách có chứng (4) rằng:
"Cô xem đi, trong quyển sách này đã ghi chép lại là Nguyệt lão đều khoác áo màu đỏ bên ngoài lớp áo trong màu trắng, tay phải cầm gậy Vấn duyên còn dây tơ hồng được quấn thành một vòng trên cổ tay trái, cái người mà cô nhìn thấy kia rõ ràng là giả mạo."
(4)= nói điều gì đó xác thực, có chứng cứ rõ ràng, có thể kiểm chứng được.
Dáng vẻ Nguyệt lão được ghi ghép trong quyển sách kia, chính là dáng dấp của Sở trường Tần Vô Duyên lần đầu tiên xuống trần.
Tịch Tuyết có chút ngơ ngác nhìn vào quyển sách cổ đó, bàn tay của cô ấy run lên ngay cả đến trang sách cũng khó mà lật qua được.
"Ông ấy buộc một đoạn dây tơ hồng vào giữa ngón tay của tôi, nói rằng bản thân đã cảm động vì tấm lòng thành này, chỉ cần tôi..."
Lời nói của cô ấy ngắc ngứ đúng vào thời khắc mấu chốt, con quạ đen bị sợi dây tơ hồng trói chặt kia đột nhiên như bị kích động không thể không làm trái mệnh lệnh mà tỉnh lại.
Nó vẫn giữ nguyên hình hài của loài quạ nhưng lại có thể phát ra tiếng người, cười lạnh khà khà, nói: "Ta nguyền rủa ngươi..."
Nhưng mà khi con quạ đen kia, khi còn chưa nói xong lời nguyền rủa thì đã bị Tô Quân nhanh tay lẹ mắt nhét một đống rơm rạ tanh hôi vào trong miệng rồi.
Cậu còn cướp lời của nó nhanh chóng nói một lèo: "... Nguyền rủa tôi thân thể khỏe mạnh, ăn gì cũng thấy ngon, một đường thăng chức tăng lương cưới vợ đẹp trai giàu có, mỗi ngày đều buồn phiền vì phải nghĩ cách tiêu tiền, đã nguyền rủa xong."
Con quạ đen trợn trừng đôi mắt nhỏ của nó lên, cái miệng bị chặn kín cũng chỉ có thể cố gắng phát ra những tiếng a a, rồi lại vì tức quá mà lăn đùng ra hôn mê bất tỉnh.
Tô Quân làm xong tất cả những chuyện này thì cũng đã lấm tấm mồ hôi lạnh trên trán, Tịch Tuyết hoảng hốt, lo lắng nhìn cậu.
Cậu mất hết cả sức lực mà dựa vào tường nghỉ ngơi, trên khuôn mặt lại giả vờ không để ý đến mà ung dung cười một cái.
"Mấy con tiểu yêu này ấy hả, đến một con thì tôi đánh một con, đến một đám thì đánh một đám, chẳng tốn một hơi."
Trong lòng Tô Quân thầm nghĩ nếu cậu có thể biến ra một chòm râu dài thì tốt rồi, dáng vẻ vân vê chòm râu khi nói chuyện sẽ càng mang phong độ của cao nhân hơn nữa.
Nhưng thực tế là, đã mạnh miệng thì đừng nói to quá, nếu để trời cao nghe thấy thì ngay giây kế tiếp vô cùng có khả năng phải gặp ngay báo ứng.
Tịch Tuyết cho là Tô Quân thật sự không có chuyện gì, mới thấy hơi yên tâm rồi nói tiếp:
"... Nguyệt lão kia nói chỉ cần tôi dùng máu của mình viết ra ngày sinh tháng đẻ của bản thân và người tôi yêu lên tờ giấy kia,