Ta, Nguyệt Lão! Không Làm Nữa

Chương 7: Xin chữ ký



Lục Việt nhìn mấy sợi tóc ngốc trên đầu tiểu Nguyệt lão, bởi vì căng thẳng quá mà dựng đứng lên, khẽ lặp lại một lần.


"Sở trưởng Lục?"


Tô Quân ôm lấy quyển sổ kia, ngượng ngùng nói:


"Thì... chính là Sở trưởng của các anh ấy."


Sở Giám phạt vốn đã là nơi thần bí nhất trong mấy trăm sở ban nghành của Thiên đình.


Mà nói đến mức độ bí ẩn nhất của người ở Sở Giám phạt, Sở trưởng của bọn họ đương nhiên là thuộc hạng nhất.


Nhóm tiểu tiên chỉ biết người đó họ Lục, nuôi một con rồng thuộc loài tuyệt chủng, cả thế giới chỉ còn sót lại đúng một mình nó mà thôi, vừa rút kiếm ra là toàn bộ Thiên đình đều bị chấn động, đã độc thân hai nghìn năm, là một vị thượng tiên vốn chỉ có trong bối cảnh truyền thuyết và sách cổ nhưng lại còn sống sờ sờ.


Ngoài ra, ngay cả người đó tên là gì, vẻ ngoài ra sao cũng không ai hay biết.


Vị Sở trưởng Lục này chỉ khi nào toàn bộ Thiên đình vui mừng náo nhiệt, tổ chức tiệc bàn đào mới có thể lạnh lùng xuất hiện ngồi xuống bên cạnh người cai quản Thiên đình, cả quá trình đều không nói được một lời.


Vậy cũng xem như là đã lộ mặt, để nhiều tiểu tiên cảm nhận được khí chất của anh ta rồi.


Bữa tiệc vừa kết thúc, sau khi Thiên đình chấp trưởng nói rằng các vị tiên liêu (1) có thể giải tán, Sở trưởng Lục nhất định là người đầu tiên biến mất không tăm hơi.


(1)= người cùng làm tiên với mình.


Tô Quân cảm thấy nếu mình muốn tìm người của Sở Giám phạt, vậy thì cứ ngồi xổm trước cổng của bên đó ba tháng chắc vẫn có hy vọng.


Nhưng nếu muốn tìm Sở trưởng Lục, có ngồi ở đó một nghìn năm cũng chưa chắc đã có có cơ hội đối diện với người ta một lần.


Tô Quân có hơi thất vọng, đầu cậu rũ xuống.


"... Một năm tôi chỉ có thể được nhìn thấy Sở trưởng của anh một lần."


Còn cách mười vạn tám nghìn dặm biển người trong yến tiệc đào tiên nữa.


Cậu nghĩ cho dù một lần nào đó, có thể may mắn chen qua mười vạn tám nghìn dặm biển người tấp nập ngoài kia đi chăng nữa, cũng chỉ sợ rằng không thể dũng cảm mở lời trước cái nhìn hờ hững của anh mà thôi.


Lục Việt cũng là lần đầu tiên được người khác xin chữ ký "trực tiếp" như thế này.


Anh biết có rất nhiều tiểu tiên hâm mộ mình, giống như ở Sở Nguyệt lão, Sở Tụ tài và ngay cả người đứng đầu của Sở Chưởng mệnh v.v... Thậm chí bọn họ còn học theo nhân gian đu idol mà khao khát muốn xin chữ ký của anh.


Nhưng những người "cùng xuất hiện" với Sở Giám phạt, phần lớn đều là mang tội trên người, chúng tiên đối với những hình phạt của bọn họ tránh còn không kịp, làm gì mà còn dám chủ động trêu chọc như thế này.


Lục Việt rũ mắt xuống nhìn quyển sổ bị tiểu Nguyệt lão siết chặt trong lòng, hỏi, "Vì sao?"


Tô Quân vắt hết óc lên để thổi phồng người kia:


"Bởi vì Lục Sở trưởng là người mạnh nhất trong cả Thiên đình, sau khi trường kiếm vừa rút ra khỏi vỏ thì không ai có thể địch được, còn..."


Sở trưởng Lục thực sự quá bí ẩn, diện mạo ra sao tuổi tác thế nào, anh nhà ở đâu, có mấy mẫu ruộng mấy con trâu, tất cả những điều này đều chẳng ai biết gì.


Thế nên ngay cả tư liệu để tâng bốc Tô Quân cũng không có.


Cậu đứng hình ở chữ "còn" này một hồi lâu, mới lẩm bẩm rằng: "... Còn từng cứu mạng tôi."


Đôi con ngươi của cậu buồn bã cụp xuống, "Vì thế tôi vẫn luôn rất sùng bái Sở trưởng Lục, cũng rất muốn thi được vào Sợ Giám phạt, chỉ tiếc là..."


Chỉ tiếc là bên đấy phải đến cả trăm năm nay không tuyển thêm người mới rồi.


Hằng năm cậu đều mong ngóng cơ hội tuyển dụng của Thiên đình, khổ sở chờ đợi năm mươi năm cũng không đợi được đến cái ngày Sở Giám phạt tuyển người mới.


Cuối cùng Tô Quân đã đau đớn thỏa hiệp với cuộc sống không gặp thời, nhấc túi hành lý nhỏ bé của mình lên, đến Sở Nguyệt lão báo danh.


Lục Việt có hơi ngạc nhiên, nhưng lại thực sự không nhớ ra được mình đã từng cứu tiểu Nguyệt lão ngơ ngác trước mặt này khi nào.


Không hợp lý, một đứa ngốc thế này, sau khi anh cứu xong nên có ấn tượng mới phải.


"Thế nên có thể nhờ anh giúp tôi xin chữ ký của Sở trưởng Lục được không, chỉ cần có chữ ký đó thì đời này của tôi không còn gì hối tiếc nữa."


Tô Quân chớp chớp mắt, mấy sợi tóc ngốc nghếc trên đầu cũng khẽ đung đưa, trông vô cùng đáng thương mà dùng hai tay đưa quyển sổ nhỏ kia về phía trước.


Một góc của quyển sổ kia chọc vào eo Lục Việt, anh im lặng nhìn Tô Quân, hai người cùng nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng anh mới đồng ý mà nói một tiếng "được rồi".


Dẫu sao cũng chỉ là chuyện tay trái nhận sổ, tay phải ký tên thôi mà.


Ánh mắt Tô Quân sáng lấp lánh, khóe miệng không thể kiềm nổi mà khẽ giương lên, núm đồng tiền đáng yêu tô điểm trên khuôn mặt khiến người khác cực kỳ muốn chọt vào đó một cái.


Cậu lắp bắp nói: "... Vậy nếu tiện có thể xin anh ấy vẽ luôn một thanh kiếm có được không?"


Quyển sổ kia lại được đẩy về phía trước, Tô Quân còn có ý lấy lòng mà cười thật tươi với Lục Việt, hàng lông mi dài, chớp chớp mắt như chiếc quạt phe phẩy.


Tuy Lục Việt vô cùng muốn hờ hững từ chối cậu, đồng thời cũng muốn nói cho người kia biết một sự thật là "Sở trưởng Lục không biết vẽ đâu." Nhưng khi Tô Quân dùng ánh mắt ước ao đó nhìn mình, anh lại chẳng thể nói nổi một câu "không được".


Lục Việt quay mặt đi, khẽ gật đầu, xem như là đồng ý với lời đề nghị vô lý của tiểu Nguyệt lão rồi.


Cuối cùng Tô Quân còn đỏ mặt, mặt dày hỏi:


"... Vậy nếu có thể anh lại xin Sở trưởng Lục giúp tôi đề là "Tặng Tô Quân" được chứ?"


Góc quyển sổ kia như có như không từ đầu đến cuối đều cứ chọt chọt vào eo của Lục Việt như thế, anh thầm thở dài trong lòng, lại một lần nữa gật nhẹ một cái.


Không sao cả.


Chỉ là chuyện mất thêm vài giây thôi.


Tô Quân do dự, hỏi thêm, "Lúc Sở trưởng Lục ký tên không biết có cảm thấy tôi rất phiền không nhỉ?"


"Không đâu."


Dù sao anh ta trong lúc đồng ý làm mấy chuyện này cho cậu cũng thấy phiền rồi.


"Thật sao?!"


"Thật."


Mấy sợi tóc ngốc của Tô Quân vì quá kích động mà bỗng nhiên dựng đứng, còn cậu thì lại giống như mừng đến phát khóc vậy.


"Vậy thì tốt rồi! Cảm ơn anh nhé, Lục Việt!"


Anh thậm chí còn cảm thấy tiểu Nguyệt lão như muốn mất đi lý trí mà bổ nhào đến, bám lấy trên người mình rồi thơm vài cái, nhưng Tô Quân chỉ rất kiềm chế... mà chạy như điên trong phòng những ba vòng.


Rồng nhỏ bị ép phải giữ yên lặng, đến lúc này rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà phải hé miệng, nó để lộ ra cái răng nanh sắc bén ngược sáng, cắn Lục Việt một cái thật mạnh.


Nó chất vấn Lục Việt trong đáy lòng, "Lục Việt, cậu còn nhớ lúc nào thì mới nói tên của cậu cho tôi biết không?"


Lục Việt nhấc con Rồng nhỏ đang làm loạn trong quần áo anh ra, đáp lại trong lòng: "Lúc nào?


"Cậu cỡ phải gần một trăm năm sau mới nhớ ra mà nói với tôi cậu họ Lục tên Việt, nhưng cái cậu tiểu Nguyệt lão này mới quen được bao lâu đâu mà đã nói ra tên mình thế hả."


Rồng nhỏ tức giận, quơ móng vuốt của mình loạn cả lên trên tay Lục Việt, nhưng đến khi anh định buông tay ra thì lại oa oa gào lên tóm chặt lấy ngón tay mình.


"Lục Việt thả ông ra! Hôm nay ông đây nhất định phải bỏ nhà ra đi, nuôi con cún khác thôi! ... Này này, khoan đã! Lục Việt cậu thả tay ra thật đấy à, tôi sai rồi tôi sai rồi huhuhu..."


Tô Quân chỉ nhìn thấy Lục Việt lôi từ trong áo ra một con vật nhỏ bé "hoạt bát", nhưng lại không nghe thấy nó nói gì.


Cậu trông thấy Rồng nhỏ đầu tiên là ở giữa không trung giương nanh múa vuốt ra oai với Lục Việt, nhưng khi anh buông tay ra thì lại run lẩy bẩy bám chặt lấy ngón tay của người kia, sợ bị vứt vào trong góc.


Tô Quân tò mò quan sát Rồng nhỏ từ xa xa, chỉ thấy trên đầu nó mọc ra một đôi sừng tinh xảo sắc bén tựa như điêu khắc, còn thỉnh thoảng vì mang tính trả thù mà đâm đôi sừng của mình vào người Lục Việt.


Bốn cái móng vuốt vừa nhìn là đã thấy bén rồi, lực bám cũng rất mạnh, đung đưa trên đầu ngón tay Lục Việt hồi lâu mà cũng không rơi xuống.


Tô Quân lục lọi cái kho sinh vật kỳ dị hiếm thấy trong đầu mình mãi một lúc, nhưng cũng không tìm ra được con vật nào có hình dáng tương tự, cuối cùng lại cho ra một kết luận khiến người khiếp sợ——


Đó là một con thằn lằn biến dị.


Tô Quân thật sự không dám nghĩ đến rồng. Bởi bây giờ ngoại trừ chỗ Sở trưởng Lục là có nuôi một con rồng còn sống nhăn răng lại còn biết phun lửa ra, thì những nơi khác ngay cả trứng rồng hóa thạch cũng không thấy được.


Tô Quân đắn đo mãi rồi mới lên tiếng: "Lục Việt, đây là con thằn lằn mà anh nuôi sao?"


Động tác giãy dụa của chú Rồng con bám trên đầu ngón tay Lục Việt ngừng lại trong nháy mắt, móng vuốt cũng buông ra chỉ bởi vì vô cùng kinh ngạc cùng phẫn nộ.


Nó rơi bộp một cái xuống đất, bày ra cái dáng chữ Đại như thi thể nằm yên một hồi lâu.


... Thằn thằn thằn thằn lằn sao?!


Nó là con rồng còn tồn tại duy nhất trên Thiên đình cũng như cả thế giới này, là giống loài vô cùng quý hiếm cao cấp cần được bảo vệ nhất, vậy mà lại bị ngộ nhận là thằn lằn sao?!


Lần đầu tiên được Lục Việt nhặt về, anh cũng nghĩ nó là một con thằn lằn có màu vàng của cớt thì cũng thôi đi, thế tại sao ngay cả cái cậu tiểu Nguyệt lão này lại cũng định bôi nhọ xuất thân cao quý của nó như thế hả?!


Rồng nhỏ bị tức đến sắp bất tỉnh đến nơi, chóp đuôi đã tóe ra vài tia lửa, thiếu chút nữa là thiêu rụi luôn cả thảm trải sàn.


Khóe mắt Lục Việt ánh lên vài phần ý cười khó nhận ra, anh khom lưng xuống, nắm vào móng vuốt bên trái của Rồng con rồi nhấc nó lên.


Nó nghĩ một lúc rồi lập tức như xác chết vùng dậy, gầm gừ một tiếng lộ ra răng rồng bén nhọn, không ngừng phun cầu lửa chẳng có tý uy hiếp nào về phía Tô Quân.


Phù một tiếng, một quả cầu tròn tròn to gần bằng hạt mưa từ trong miệng rồng phun ra chậm rãi bay về hướng của tiểu Nguyệt lão.


Bàn tay của Tô Quân theo bản năng nhẹ phẩy một cái, một ngón gió nhẹ lướt qua khiến quả cầu lửa kia vô cùng hợp với tình hình mà... dập tắt.


Rồng con trợn mắt ngoác cả miệng ra: "..."


Không đúng, lúc nó còn nguyên dáng vẻ như trước đây, chỉ cần thổi một cái là quả cầu lửa có thể cháy lan ra cả nghìn dặm đồng cỏ cơ mà!


Nó giận đến mức toàn thân đều bốc hoả, điên cuồng thổi phì phì ra những quả cầu khác nhằm vào cậu chàng kia.


Tô Quân vừa dùng tay quạt, vừa nghi hoặc hỏi:


"Con thằn lằn này có vẻ nóng nhỉ, Lục Việt, anh mang theo nó không sợ bỏng tay sao?"


Lục Việt cảm thấy cũng đã đến lúc đặt con rồng nóng nảy kia vào tủ lạnh, để nó bình tĩnh lại một chút rồi.


"Không nóng."


Tô Quân chăm chú nhìn vào Rồng con sắp  cháy rực thành một cái bật lửa, nói tiếp:


"Ê con thằn lằn này có thể tự điều chỉnh độ lửa không? Có khi chúng ta có thể dùng nó để ăn lẩu đó."


Rồng con đánh vào cái tay Lục Việt vừa đưa tới kêu bốp một cái, gầm gừ gào lên:


"Các người muốn làm gì tôi hả? Buông móng vuốt chó của các người ra ngay, rồng thì không có quyền của rồng chắc?!"


Đáng tiếc Tô Quân lại hoàn toàn nghe không hiểu tiếng của nó, chỉ có thể thấy được cái miệng của Rồng con cứ há ra rồi lại ngậm vào, không biết là muốn nói cái gì.


Rồng con thì lại cảm thấy nguy hiểm, bởi ánh mắt chăm chú nhìn nó của tiểu Nguyệt lão càng lúc càng trở nên điên cuồng nóng bỏng.


Như là đang trông chừng một cái bếp gas miễn phí vậy.


Nó dựa vào một chút sức lực cuối cùng, vút một tiếng bật đến trước mắt cậu.


"Mở to đôi mắt của cậu ra mà nhìn đi! Nhìn một thân vảy vàng rực rỡ sáng chói này của tôi xem! Cả đôi sừng khiến người khác khiếp sợ này nữa..."


Tô Quân đã nhìn thấy Rồng con rõ hơn, nhưng cậu vẫn đắn đo nói: "Một con thằn có màu vàng cớt hả? Nhưng hai cái sừng này hình như mọc lệch hay sao ấy? Cứ thấy không cân xứng nhỉ?"


Bộp một tiếng, Rồng con không còn gì luyến tiếc để sống trên đời này nữa.


Nó hoàn toàn bất tỉnh rồi.


Tạm biệt, thế giới này, nó cần phải đến một nơi có thể nhận được sự tôn trọng mà sống thôi.


Tô Quân mông lung hỏi: "Nó làm sao thế này? Sao đột nhiên lại không động đậy nữa rồi?"


Lục Việt nhấc chú Rồng con đã hôn mê vì tức quá kia lên, nhét nó vào trong túi rồi mới nói, "Vui quá ấy mà."


Tô Quân cắn vào môi dưới, tựa như rốt cuộc cũng hạ được quyết tâm mà quay người lại, lấy một bình sứ trắng nhỏ từ trong túi hành lý ra.


"Đúng rồi, Lục Việt, nếu như Sở trưởng Lục bằng lòng nhận thuốc trị thương thì... Nhờ anh chuyển chai thuốc này cho anh ấy."


Vì căng thẳng nên cậu nói vội nói vàng, tiếng nói cũng càng lúc càng yếu,


"... Tôi nghe nói vào trận đại chiến trăm năm trước khi cả Thiên đình truy giết "thái tử", anh ấy không cẩn thận nên bị trọng thương, đến nay thương thế vẫn chưa chữa khỏi nên cũng bắt đầu lưu ý xem có loại thuốc trị thương nào tốt hay không rồi."


"Tuy tôi cũng tự khẳng định được rằng Sở trưởng Lục sẽ không thiếu thuốc quý, chỉ có điều loại thuốc này là do mẹ tôi đã nghiên cứu qua rất nhiều thời gian, chữa trị vết thương rất nhanh hơn nữa còn không để lại sẹo... Tôi cũng phải xin bà bao nhiêu ngày tháng mới có được đấy."


Cậu nâng niu chiếc bình nhỏ, đưa qua bằng hai tay: "Chỉ hy vọng loại thuốc này có chút hiệu quả đối với vết thương của anh ấy thôi."


Lục Việt lặng yên nhìn tiểu Nguyệt lão hồi lâu, rốt cuộc mới khẽ nói: "


"Cảm ơn, cậu có lòng rồi."


Sắc trời đã chuyển sang tối, Lục Việt cũng phải biến trở lại thân phận người thường của mình quay về công ty tăng ca, để mà giải quyết những việc mình còn chưa làm xong khi nghỉ đột xuất nữa.


Trợ lý đã điên cuồng gọi cho anh không biết bao nhiêu cú điện thoại, nhưng đều nhận được tin nhắn trả lời tự động của tổng đài: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng."


Tổng giám đốc Lục của anh ta đã biến mất khỏi thế gian đến mấy tiếng đồng hồ, trợ lý thiếu chút nữa là đã cho rằng ông chủ của mình bị bắt cóc đến một nơi núi rừng hoang vu chim không thèm ị, còn muốn báo cảnh sát đến nơi.


Lục Việt không một tiếng động, liếc tin nhắn "Tổng giám đốc Lục, anh vẫn ổn chứ?" của trợ lý gửi đến một cái, sau đó mới ngẩng đầu lên nói với tiểu Nguyệt lão rằng:



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.