# Cầu viện: mình đưa cái gì đó mà giống cái không thích ăn nhưng vẫn cố gắng ăn làm cho tâm hồn mong manh của mình đều bị phá hỏng thì phải làm như thế nào?! #
Đáp: Tú ân ái sẽ bị chết sớm! Thiêu chết thôi!
Mông Kình Nhận sờ sờ cằm, nghĩ thầm, là bởi vì mình đưa cho nên tiểu giống cái cho dù không thích ăn vẫn là cố gắng ăn sao? Mỗi một quả này đều biểu hiện sự thâm tình của tiểu giống cái a!
Một giống cái tốt như vậy không nhanh chóng lấy về nhà chẳng lẽ đợi người khác đến cướp sao? Mông Kình Nhận quyết định tối hôm nay phải đi cầu hôn!
Nhìn thấy mình đi cầu hôn, tiểu giống cái có thể hay không thật cao hứng? Mông Kình Nhận nhìn tiểu giống cái có mái tóc đen, hai cái tay cầm lấy quả Tuyết Phương, cái miệng nhỏ nhắn mở ra ăn từng miếng rồi từng miếng một bên cạnh, đau lòng mở miệng nói: “Tiểu Giác, không thích ăn cũng không cần ăn, đừng bởi vì ta mà làm oan chính mình…”
Đoạn Ngọc Giác hai tay ôm quả Tuyết Phương, động tác ăn liền ngừng lại một chút, đưa đi gì đó dĩ nhiên còn muốn lấy về? Nằm mơ!
“Anh nói cái gì?” Đoạn Ngọc Giác ngẩng đầu lên một đôi mắt đen như mực chặt chẽ nhìn Mông Kình Nhận, đầu quả tim của Mông Kình Nhận tê rần, vừa nghe đến mình khuyên cậu không cần ăn, tiểu giống cái đều có chút không quá cao hứng, là sợ chính mình lấy về sao? Bởi vì là mình đưa, cho nên mới quý trọng như thế sao?
Tiểu giống cái này đối với mình quả là một tấm lòng son a! Mình tuyệt đối sẽ không phụ lòng cậu!
Mông Kình Nhận chỉ cảm thấy tâm tình thật tốt, mỉm cười với Đoạn Ngọc Giác, nỗ lực biểu đạt chính mình hiền lành, “Không thích ăn cũng không cần ăn, Tiểu Giác, ta không hy vọng nhìn thấy em bởi vì ta mà làm oan chính mình, như vậy ta sẽ đau lòng…”
Đoạn Ngọc Giác đầy đầu câu hỏi, tên thú nhân này chuyện gì xảy ra? Tại sao mình nghe không hiểu? Quả nhiên là sai biệt về văn hóa giữa các chủng tộc sao?
Đoạn Ngọc Giác vẫn là nghe hiểu câu thứ nhất, cắn một cái quả Tuyết Phương, nói: “Ta rất thích ăn.”
Sủng nịch cùng đau lòng trong mắt Mông Kình Nhận gần như sắp tràn ra, Tiểu Giác quá tốt rồi! Một chút cũng không có bộ dáng kiêu căng của người được sủng từ nhỏ đến lớn! Ngoại trừ Tiểu Giác nơi nào còn có thể có một giống cái khả ái biết điều như thế a, ngoại trừ Tiểu Giác làm sao sẽ có giống cái vì thú nhân mà để cho bản thân mình bị ủy khuất a?!
Một khắc đều không kịp, hiện tại rất muốn đem Tiểu Giác lấy về nhà!
Bất quá, Mông Kình Nhận giống cái đang vô cùng nghiêm túc nhìn mình, thôi, không thể quá gấp, sẽ hù đến tiểu giống cái.
Mông Kình Nhận hoàn toàn tiếc nuối than thở, dự định trở về thì tìm kiếm ngày hoàng đạo, lương thần cát nhật liền đem tiểu giống cái lấy về nhà!
Tiểu giống cái đối với mình mối tình thắm thiết, trong lòng đều là mình, vì mình cam tâm tình nguyện chịu oan ức, còn an ủi mình cậu thích ăn quả Tuyết Phương, thâm tình đến cỡ nào a! Mình đạt được một phần tình cảm quý giá như vậy, quả thực là được thú thần quan tâm mà!
Mông Kình Nhận tâm tình khuấy động, cưng chiều mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, nói: “Được được được, em thích ăn, thích ăn, ” Mông Kình Nhận lại từ trong không gian lấy ra một trái cây khác, dụ dỗ: “Chỗ này của ta còn có trái cây khác, có muốn thử một chút hay không?”
Có trái cây khác, sẽ buông xuống trái cây mà mình không thích ăn đi? Mông Kình Nhận đau lòng nhìn Đoạn Ngọc Giác, ý đồ dùng trái cây khác hấp dẫn lực chú ý của Đoạn Ngọc Giác,để cho cậu không phải ăn loại trái cây kia nữa.
Giống cái của mình, đương nhiên không thể chịu một chút oan ức nào!
Mông Kình Nhận kiên định nghĩ, trong nháy mắt liền từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra ba loại trái cây bất đồng, cộng với loại trái cây vừa nãy, tổng cộng là bốn loại, quả nào quả ấy đều trong veo như nước, Đoạn Ngọc Giác trong lòng vui vẻ, những quả đó liệu có linh lực không nhỉ?
Vì vậy Đoạn Ngọc Giác không chút do dự nhận lấy bốn loại trái cây, hành động này trong con mắt của Mông Kình Nhận thì lại thành Đoạn Ngọc Giác đặc biết quý trọng những thứ mình đưa cho cậu, mình đưa cái gì cậu đều không chút nghi ngờ mà cầm lấy ăn, đây là tuyệt đối tín nhiệm mình, nhất thời trong lòng lại mềm mại vô cùng.
Quả Tuyết Phương ở trong tay của Đoạn Ngọc Giác mới ăn được một nửa nhưng cậu thực sự yêu thích một loại trong bốn loại trái cây kia, hồng kiều diễm, đẹp đến không thể nói ra được. Vì vậy, cậu liền đem ba cái khác bỏ vào trong không gian, cắn một cái vào quả Chu Đan màu hồng kia, con mắt sáng ngời, trái cây kia cũng ẩn chứa rất nhiều linh lực!
Mông Kình Nhận nhìn biểu tình trên mặt tiểu giống cái, trong lòng mạnh mẽ cho mình một cái tát. Tiểu giống cái không thích ăn trái cây, mình lại đưa trái cây cho cậu, không phải là muốn cậu càng khó xử hay sao?!
Chết tiệt! Là ai nói giống cái yêu thích ăn những loại trái cây này? Trở về tất cả đều đi đến sân huấn luyện tiếp mấy chiêu của ta!
Mông Kình Nhận lôi kéo Đoạn Ngọc Giác tiếp tục đi, trong lúc vô tình hai người bọn họ đã đi qua mấy con đường nhỏ. Mông Kình Nhận lôi kéo Đoạn Ngọc Giác tiến vào một cửa tiệm, mặc dù có chút cũ nát những dọn dẹp lại vô cùng cẩn thận, thoạt nhìn rất sạch sẽ. Đoạn Ngọc Giác cắn trái cây bất tri bất giác có chút mong đợi, những câu nói trước của Mông Kình Nhận đều bị cậu quên sạch sành sanh.
Mông Kình Nhận đem thực đơn đưa cho Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác đem thực đơn đưa trở lại. Từ lần trước cậu chọn món ăn cũng không có biện pháp ăn, cậu liền không muốn gọi món ăn, lúc này nghe Mông Kình Nhận thì tốt hơn, hắn dù sao đều quen thuộc nơi này hơn mình.
Quan trọng nhất là, ăn không ngon cũng không phải là mình sai!
Đoạn Ngọc Giác nghĩ như vậy, liền đem thực đơn đưa cho Mông Kình Nhận. Mông Kình Nhận tâm mềm mại khó mà tin nổi, tiểu giống cái để cho mình gọi món ăn! Tiểu giống cái để cho mình chọn những món mà mình thích a! thực sự là nhu thuận! Mông Kình Nhận cảm động tột đỉnh, thuần thục chọn thật nhiều món ăn, phần lớn đều là những món ăn mà những người khác bảo là giống cái sẽ thích, trái lại lại quên gọi những món mình thích ăn.
Đoạn Ngọc Giác nhìn hắn gọi món ăn, tiếp tục ăn quả Chu Đan cùng quả Tuyết Phương trong tay, quả Chu Đan sàn sạt,chua chua; quả Tuyết Phương quả rất giòn lại ngọt, hai trái cây đồng thời ăn ngược lại là vô cùng tốt, mà thú nhân gọi xong mấy món ăn nhìn thấy cảnh tượng này lại đau lòng.
Mông Kình Nhận nhu tình như nước nhìn Đoạn Ngọc Giác, nói: “Tiểu Giác, nơi này có rất nhiều món ăn đặc sắc, không nên ăn quá nhiều trái cây, tí nữa không ăn được, ngoan a.”
Chỉ cần là mình gọi thì sẽ ăn sao? Hoàn toàn hiểu sai ý tứ của giống cái, thú nhân mang ánh mắt nhu hòa nhìn bạn lữ tương lai của mình, nói: “Tiểu Giác, em thích ăn cái gì ta cũng cho em cái đó, em không nên miễn cưỡng mình, như vậy ta thật sự sẽ đau lòng…”
Đoạn Ngọc Giác: “…” Có thể nói tiếng người hay không?!
Thấy giống cái dĩ nhiên còn tại ăn những trái cây kia, thú nhân ngữ khí càng thêm nhu hòa, “Ngoan a, Tiểu Giác, nơi này nhất định có thể tìm tới đồ vật mà em thích ăn, không biết rõ khẩu vị của em là ta không đúng a, ngoan, đừng có giận dỗi ta…”
Đoạn Ngọc Giác: “…” Từ khi đến cái đại lục này, ta phát hiện ta ít có thể nghe hiểu lời của bọn họ, làm sao bây giờ, ta cần một cái máy phiên dịch a!
Lúc này, quang não loại nhỏ của Đoạn Ngọc Giác vang lên một tiếng, nhắc nhở có video trò chuyện, Đoạn Ngọc Giác thả xuống hoa quả nhấn chuyển tiếp, chỉ nhìn thấy ca ca của mình lo lắng khuôn mặt giận dữ hét: “Tiểu Giác, em đi đâu?!”
Mông Kình Nhận trong đầu chỉ còn lại mấy cái chữ lớn “Xong đời…!”
Một đám rác rưởi, đã nói là phải lưu Đoạn Ngự Lăng cả một buổi trưa rồi mà? !