Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc

Chương 54



Đột nhiên, trong nháy mắt cậu liền ra tay ——!

Đan dược màu tím đen nhanh chóng đập vào trên đôi cánh khổng lồ của ‘Hỏa Ngân ưng’, một tiếng ‘Ầm—–!’ vang lên, ‘Hỏa Ngân Ưng’ rên rỉ một tiếng, rồi đột nhiên rơi xuống từ trên không trung, tàn nhẫn đập trên mặt đất!

Ngọa tào!

Đây là cảm giác lúc này của tất cả mọi người, mấy thú nhân khiếp sợ không kịp phản ứng quên cả chiến đấu “Tớ, tớ nhìn thấy gì…?” Thất Sân không thể tin được nói. Cho dù trên chiến trường hắn đã thấy có nhiều giống cái mang khí chất của nữ vương nguy nan vẫn không sợ hãi, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy có một giống cái nào có thể gây thương tổn cho dị thú!

Động tác giơ đao của Tây Hán Doanh như bị đông cứng lại, thẳng tắp nhìn Đoạn Ngọc Giác, trong ánh mắt càng là không dám tin tưởng. Tiếu Hồn Chi chỉ ngây ngốc nhìn Đoạn Ngọc Giác, đứt quãng nói: “….Thú thần của ta a….Ta nhìn thấy cái gì?”

“Ta con mẹ nó nhất định là đang nằm mơ!”

Đoạn Ngọc Giác nhìn các thú nhân đang hoàn toàn sợ ngây người, cứng rắn nói: “Các cậu tỉnh táo một chút! ‘Hỏa Ngân Ưng còn sống đâu, không nhanh chóng động thủ chẳng lẽ chờ đến khi nó gọi đồng bạn đến hay sao?!”

Vừa nói, Đoạn Ngọc Giác vừa ném một viên thuốc vào trên cánh của ‘Hỏa Ngân Ưng’, khi mà ‘Hỏa Ngân Ưng’ há mồm kêu to, cậu nhân cơ hội ném thêm một viên vào trong miệng của nó. Nhất thời, ‘Hỏa Ngân Ưng’ trực tiếp lăn trên đất, thế nhưng một chút âm thanh cũng không phát ra được.

Năm người khác cũng biểu thị mình sợ ngây ngừoi! Quả thực sợ choáng váng!

Nếu như những câu nói trong đầu của họ có thể thực thể hóa, như vậy nhất định sẽ đồng loạt nhảy ra la hét.

‘Còn đứng ngây ra đó làm gì? Động thủ a!” Đoạn Ngọc Giác kêu lên, không chút lưu tình ném đan dược qua. Thừa dịp người bệnh đòi mạng người, điểm này Đoạn Ngọc Giác vẫn là rất rõ ràng.

Mấy vị thú nhân bị sợ hãi choáng váng rốt cục cũng phản ứng lại, một con ‘Hỏa Ngân Ưng’ cao lớn nguy hiểm giờ đây đã không còn chút năng lực phản kháng nào, kêu không kêu được, ngay cả bạn bè đều không gọi đến được. Cánh bị thương chạy đều không thể chạy, những tháng ngày này không khỏi quá khổ bức a!.

Chờ cho con ‘Hỏa Ngân Ưng’ này trút hơi thở cuối cùng, hai thú nhân chủ lực chiến đấu mới quay đầu lại, còn dư lại hai thú nhân đồng thời nhìn Đoạn Ngọc Giác bằng con mắt như nhìn quái vật, trong ánh mắt quỷ dị dĩ nhiên có cả mấy tia oan ức.

Đường đường là thú nhân hệ vũ lực, thua cái gì đều có thể tiếp thu, mẹ hắn làm sao lại muốn thua ở việc đối đầu với địch a!

Vẫn là thua một giống cái!

Uất ức trong lòng các thú nhân quả thực là quá nhiều, đặc biệt là khi nhìn thấy xương cánh của ‘Hỏa Ngân Ưng’ cơ hồ là bị bẻ gẫy, mấy người liền càng không muốn nói chuyện, chỉ có thể yên lặng rơi lệ ở trong lòng.

Sự tình mà võ giả cấp hai đỉnh cao cũng không làm được, một vị giống cái này liền dễ dàng làm xong, cuối cùng còn làm một bộ không có gì, dùng đan dược kia tay chân ngay cả một chút thương tổn cũng không có, quả thực đây là một tên quái vật a!

Có thể để cho thú nhân một đường sống được không qaq?!

“Tiểu Giác…” Tân Kỳ ánh mắt phức tạp, hữu khí vô lực kêu lên.

“Chuyện gì?” Đoạn Ngọc Giác đang vây xem thân thể dài đến mấy mét của ‘Hỏa Ngân Ưng’ quay đầu lại, bộ dáng mờ mịt mà vô hại tàn nhẫn làm bị thương nặng chỉ huy đệ nhất của đế quốc. Chỉ huy đệ nhất của đế quốc trong lòng yên lặng rơi lệ đầy mặt, trên mặt lại ung dung mà khoát tay áo một cái, thế nhưng trong giọng nói vẫn có một chút suy yếu không dễ nhận thấy.

“Không…không có chuyện gì…”

“Tiểu Giác” Tiếu Hồn Chi nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt cơ hồ trợn tròn “Tớ phục cậu rồi, sau này cậu có chuyện gì cần tớ làm, tớ nhất định sẽ đến!”

A? Đoạn Ngọc Giác mê man, chậm rì rì nói: “Ồ…”

Nửa ngày mới bỏ thêm một câu “Tôi không có cái gì muốn cậu làm cả.”

Ngữ khí bình thản, biểu tình chắc chắn làm cho Tiếu Hồn Chi lại một lần nữa dựa vào bên cạnh cây to, yên lặng mà rơi lệ đầy mặt.

Còn có thể lại kích thích người nữa không?! Hắn đường đường là một thú nhân hệ vũ lực, này này! Hệ thể thuật dầu gì cũng là một chi nhánh của hệ vũ lực a! Làm sao lại vô dụng đến như vậy, một chút cũng không giúp được Đoạn Ngọc Giác khó khăn đây?!

Lực sát thương? Nha không, lực sát thương của đan dược Đoạn Ngọc Giác làm quả thực không thể nhẫn nhịn. Đây vẫn chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn dùng lò luyện đan thấp kém ( Kỳ Cảnh Lê:… Ngươi đi ra ta sẽ đánh chết ngươi!) làm ra, phỏng chừng là cho cậu thời gian dài hơn cùng lò luyện đan cường đại hơn; quyên tiền?! Nha không, loại đan dược này vừa ra thị trường tuyệt đối sẽ bị cướp mua không còn cho dù có bị tranh đến giá lên trời; quyền lợi? Đừng nói nữa, giống cái có loại năng lực này tuyệt đối sẽ được đế quốc bảo vệ giống như là bảo bối, không đến mức muốn gió có gió, muốn mưa có mưa nhưng chắc chắn cũng không xê xích gì nhiều…

Ngọa tào! Ta đột nhiên phát hiện ta đúng là không có một chút tác dụng gì với Đoạn Ngọc Giác a!

Tiếu Hồn Chi lại bị kết luận kinh người của mình làm thương tổn, vô lực ngã quắp tại trên cây to, ngay cả ý nghĩ đi thu thập vật phẩm nhiệm vụ cũng không có.

Tây Hán Doanh xoắn xuýt mà nhìn bóng lưng hứng thú của Đoạn Ngọc Giác đang đi tới đi lui vòng quanh ‘Hỏa Ngân Ưng’, làm một trong những thiên tài của hệ vũ lực chân chính, vốn phải là chủ lực chiến đấu, hắn ngày hôm nay dĩ nhiên hoàn toàn trở thành nền của người khác trong chiến đấu.

Người này vẫn là một giống cái! Còn là một giống cái mà mình đang muốn theo đuổi!

Một thú nhân nếu như vẫn không có giá trị vũ lực cường đại hơn giống cái của mình, còn làm thú nhân cái gì a…

Tây Hán Doanh vẻ mặt hốt hoảng mà nhìn rừng cây, cảm giác mình cả người cũng không tốt.

Vào lúc này chỉ có Kỳ Cảnh Lê là vẫn trấn định. Hắn tự nhiên chạy đến trước xác chết của ‘Hỏa Ngân Ưng’, lục lọi một chút xương cốt của nó, trên mặt lộ ra một biểu tình cuồng nhiệt, trong miệng càng là những lời lảm nhảm không nghe được. Những ý nghĩ linh tinh kia chỉ có hắn mới có thể nghe hiểu, Đoạn Ngọc Giác thử nghiệm nghe hai câu, trực tiếp bỏ qua, đây là cái quỷ gì a!

Đây chính là xác chết hoàn chỉnh của ‘Hỏa Ngân Ưng’ a! Tuy rằng trên đường kiếm được một ít kim loại, nhưng là những thứ đồ hư này có ích lợi gì a? Vật liệu tốt nhất để chế tạo đồ vật đương nhiên là xương cốt của dị thú! Đặc biệt là loại dị thú đã đến một cái đỉnh cao như ‘Hỏa Ngân Ưng’ này!

Kỳ Cảnh Lê đụng đụng nơi này đụng đụng nơi kia, cuối cùng vất vả bình tĩnh lại, nói với Đoạn Ngọc Giác: “Xem ở mức xuất lực của cậu, tôi nợ ân tình của cậu, có thể giúp cậu làm một chuyện.”

Đoạn Ngọc Giác đứng dậy xoa xoa cái đùi lớn, nghe được Kỳ Cảnh Lê nói cũng bất quá là chậm rì rì nói: “Ồ.”

Mặt của Kỳ Cảnh Lê trong nháy mắt đó trở nên vặn vẹo, hắn là quái nhân thiên tài được cả hệ vật lý khoa học công nhận có được hay không! Ân tình của hắn đến dễ như vậy sao?! Giống cái này có được dĩ nhiên mang bộ dáng không thèm để ý, thực sự là ——

Tức chết người đi được!

“Tôi có thể giúp cậu làm bất cứ đồ vật gì, chỉ cần tôi có thể làm được, không làm được tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp cậu làm ra…” Kỳ Cảnh Lê mặt tối sầm lại nói.

Đoạn Ngọc Giác lười biếng ngáp một cái, nói: “Cho tôi cái lò luyện đan đi, cái mà cậu vừa mới làm cho ta là được rồi.”

Mặt của Kỳ Cảnh Lê triệt triệt để để đen, mặt hắn vặn vẹo một chút, hừ lạnh nói: “Cái đồ vật thứ phẩm! Cái này không tính, tôi sẽ cho cậu cái khác!”

Nói xong, Kỳ Cảnh Lê cũng không để ý đến Đoạn Ngọc Giác nữa, hừ lạnh đi quan sát thi thể của ‘Hỏa Ngân Ưng’, khuôn mặt nhanh chóng trở nên cuồng nhiệt.

Đoạn Ngọc Giác miễn cưỡng nằm trên mặt đất, sắp đến lúc ăn trưa, cậu bắt đầu đói bụng rồi, làm sao bây giờ?

Lúc này liền đặc biệt hoài niệm Mông Kình Nhận, mỗi ngày vào lúc này Mông Kình Nhận sẽ đưa cho cậu đủ món tráng miệng ngon miệng, về nhà còn thường thường có món canh của Thiên Nịnh —— hiện nay đây là đồ ăn mà Đoạn Ngọc Giác thích nhất, mà hiện tại, Đoạn Ngọc Giác ưu buồn thở dài, chỉ có trái cây.

Chẳng lẽ muốn ăn trái cây trong mười ngày sao? Đoạn Ngọc Giác thật sâu u buồn.

Lúc này Phong Minh cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong chận chém giết kịch liệt kia. Hắn vốn là muốn chạy tới nhưng đáng tiếc là thời gian đứng quá dài, chạy hai bước liền trực tiếp quỳ trên mặt đất. Đoạn Ngọc Giác khá là bất đắc dĩ giúp đỡ hắn một chút. Phong Minh mở to hai mắt sáng long lanh, nói: “Nam thần nam thần nam thần!! Tớ thật sự là sùng bái cậu a a a!!! Nam thần xin gả cho tớ, tớ muốn sinh con cho cậu!! Tớ muốn cùng cậu sinh một đám! Làm cho tất cả bọn họ đều giống như cậu!!”

Đoạn Ngọc Giác: “…”

Tiếu Hồn Chi: “…”

Tây Hán Doanh: “…”

Tân Kỳ: “…”

Chúng ta nhất định là nghe nhầm rồi… x4

Về phần mỗ cá nhân còn đang trầm mê trong thi thể của ‘Hỏa Ngân Ưng”, hoàn toàn không có chú ý tới chuyện xảy ra bên này, còn đang lầm bầm nói gì đó với ‘Hỏa Ngân Ưng’, thỉnh thoảng lấy ra ngón tay chọc chọc một chút, một chút lực chú ý cũng không phân cho bên này.

Khi mà mấy người kia đang thôi miên đó chỉ là ảo giác, fan não tàn đã ném tam quan của mình uy dị thú Phong Minh kích động nói: “Mỗi một hài tử phải giống như nam thần! Ngẫm lại tớ đều kích động đến muốn chết!”

Trời ạ (⊙o⊙)… x3

Giống cái nếu như tăng mạnh độ thiện cảm đối với một người, như vậy câu nói ‘Ta muốn sinh con cho ngươi’ chính là biểu đạt tốt nhất cho thứ tình cảm này. Thế nhưng đây là lần thứ nhất một á giống cái nói như vậy với một giống cái. Lần, thứ, nhất!

Lễ nào lực hấp dẫn của bọn họ với một á giống cái không sánh nổi với một giống cái hay sao?

Ngẫm lại như vậy cũng thật là thắt tâm.

Á giống cái trong lúc vô tình đã đả kích ba vị thú nhân nhìn Đoạn Ngọc Giác bằng con mắt sáng lấp lánh, sau lưng còn có một cái đuôi to không ngừng quét a quét a, vô cùng mong đợi, thật giống như đang nói ‘Đáp ứng ta đi đáp ứng ta đi đáp ứng ta đi!”

Đoạn Ngọc Giác có chút thắt tâm nhàn nhạt, vì thế lập tức quay đầu đổi chủ đề, sau đó liền nhìn thấy…

Tiếu Hồn Chi nằm ở trên cây khô một mặt không muốn yêu nữa, Tây Hán Doanh mặt đầy hoảng hốt và bi phẫn, Đoạn Ngọc Giác nhìn sang Thất Sân có vẻ vẫn còn bình thường, nói: “Bọn họ làm sao vậy?”

‘Tớ nghĩ…” Thất Sân từ từ nói rằng: “Bọn họ cầm tâm lý phụ đạo.”

A? Tại sao? Đoạn Ngọc Giác nghi hoặc mà nhìn Thất Sân, Thất Sân hoàn toàn không có mong muốn giải thích.

Hay là, hắn cũng cần một cái hoàn mỹ tâm lý phụ đạo _(:3ゝ∠)_ đùa gì thế a ngã!

Hắn cũng là nhân tài thông qua chương trình học tâm lý với số điểm tối đa có được hay không! Hiện tại cần phụ đạo tâm lý liền bị người cười chết cười chết!

Đoạn Ngọc Giác không làm rõ được lòng các thú nhân đang nghĩ gì liền mang theo Phong Minh đã bị nam thần thành công dời đi lực chú ý đi đến trước mặt thi thể ‘Hỏa Ngân Ưng’. Phong Minh nhìn Kỳ Cảnh Lê hiện nay đã thành công tiến vào trạng thái si mê, khóe miệng kéo một cái, nói với Đoạn Ngọc Giác: “Đan hạt của vật này lấy kiểu gì vậy?”

Đoạn Ngọc Giác trầm mặc một chút, nói: “Tôi cũng không biết.”

Ồ ồ? Nam thần còn có đồ vật không biết? Phong Minh sửng sốt một chút, bất quá, nam thần quyết đoán thừa nhận như thế cũng thật là manh a ~(≧▽≦)/~

Con ngươi của Phong Minh sáng lên, hỏa lạt lạt mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, mà vốn là có công việc, nhân viên tình báo Thất Sân đồng học, bởi vì đả kích khổng lồ —— sức chiến đấu của mình còn không có mạnh bằng một giống cái, bị đả kích quá nghiêm trọng có phải là cần thiết một cái tâm lý phụ đạo? —— cho nên đã sớm quên mất Mông Kình Nhận căn dặn, cho nên các loại sự tình mập mờ ngày hôm nay cũng chưa truyền cho Mông Kình Nhận, cho nên khi câu ‘Nam thần tớ muốn sinh con cho cậu’ truyền khắp toàn trường, Mông Kình Nhận thực sự thực sự thực sự rất muốn đánh chết nhân viên tình báo này.

“Chúng ta không phải là nên lấy đan hạt?” Đoạn Ngọc Giác hỏi mấy thú nhân ở bên kia, ba thú nhân sững sờ, hai mặt nhìn nhau, nói: “Cậu không biết thu đan hạt kiểu gì sao?”

“Không biết a, ” Đoạn Ngọc Giác thản nhiên nói.

Còn có đồ vật mà giống cái này không biết? Ba thú nhân không khỏi bỗng cảm thấy phấn chấn, mà nghĩ lại, giống cái chưa bao giờ cần săn giết dị thú, trên giả lập cũng không mô tả trận chiến chân thực, tự nhiên không hiểu này đó, mà vì vậy mà đắc chí bọn họ

—— Đến tột cùng là có bao nhiêu hạ giá a!

Tâm tình của mấy người đồng thời nặng nề một chút, vẫn là đi tới trước người của ‘Hỏa Ngân Ưng’. Tây Hán Doanh cầm lấy trường đao đã được làm nhỏ đi một chút chuẩn bị lấy đan hạt, còn không có động thủ đã bị Kỳ Cảnh Lê lạnh lùng nói: “Đừng nhúc nhích!”

Tây Hán Doanh: “…”

Kỳ Cảnh Lê: “… Tôi chỉ huy cậu động thủ! Nếu phá hủy vật liệu của tôi, tôi liền coi cậu là vật liệu để dùng!”

Tây Hán Doanh: “…”

Kỳ Cảnh Lê: “Nơi này nơi này, cắt từ nơi này ra.” Kỳ Cảnh Lê lấy cành cây đơn giản tìm một chút, chỉ huy Tây Hán Doanh.

Tây Hán Doanh không nhúc nhích.

Kỳ Cảnh Lê cau mày nói: “Ngươi lề mề cái gì chứ?! Không thể dứt khoát giống thú nhân một chút hay sao?!”

Tây Hán Doanh phẫn nộ, ta chỗ nào không giống thú nhân? Còn chưa mở miệng liền nghe thấy Đoạn Ngọc Giác nói: “Nhanh một chút đi, đừng đưa tới những con dị thú khác.”

Các thú nhân đột nhiên ý thức được nơi này là rừng rậm mà bọn họ đã lãng phí mấy phút rồi. Mấy người rùng mình, Tây Hán Doanh ra tay dứt khoát làm theo yêu cầu của Kỳ Cảnh Lê. Hai thú nhân khác chuyển động xung quanh, trong nháy mắt trở nên cảnh giác, lòng cảnh giác do đả kích khổng lồ cũng đã trở về.

Ngược lại, tam quan dọc theo đường đi đều được Đoạn Ngọc Giác quét mới không sai biệt lắm, hắn đang nghĩ quét mới một chút cũng không có gì _(:3ゝ∠)_

*******

Mà buổi sáng hôm nay, Mông Kình Nhận đã một ngày không được liên lạc với bạn lữ bảo bối của mình đang điều tra thông tin trên quang não.

Mà sau khi Mông Kình Nhận nhìn thấy tin tức Tân Kỳ phát tới, cả người hắn trở nên không tốt!

Mình có một bạn lữ ưu tú, đây tự nhiên là một chuyện đáng để kiêu ngạo, nhưng là bạn lữ của mình quá mức ưu tú để cho mọi người thời khắc đều chú ý quả thực là một chuyện không tốt rồi!

Mình phải hao hết tâm lực mới có thể đem Tân Kỳ tiến vào tiểu tổ của Tiểu Giác, cũng không phải là tên cáo gì ngàn năm kia lập trí muốn tìm một tên á giống cái sao? Kết quả lão hồ ly này lại muốn cùng mình cướp người!

Mị lực của bạn lữ quá lớn quả thực không thể nhẫn nhịn!

Con ngươi của Mông Kình Nhận đã hoàn toàn tối sầm xuống, lấy ra kế hoạch huấn luyện mà mình đã chuẩn bị tốt, viết một chữ ‘x2’ to tướng vào trên mặt giấy ghi chữ Tân Kỳ, phỏng chừng trong một khoảng thời gian sắp tới Tân Kỳ sẽ rất vui vẻ.

Vui vẻ đến mức hoàn toàn không có thời gian cướp người với mình. Khóe miệng của Mông Kình Nhận ngoắc ngoắc, tắt quang não, quyết định cầm thứ mà Ty Tu thích ăn nhất đến Đoạn gia thăm hỏi.

Thú nhân ngu xuẩn a, bắt giống cái trọng yếu nhất là bắt mẫu phụ của bọn họ. Mông Kình Nhận trào phúng cười trí thông minh của bọn Tân Kỳ, quyết định chờ khi nào Tân Kỳ trở về thi cho hắn tăng mạnh huấn luyện trí lực một chút, đương nhiên những cái khác cũng không thể kéo xuống, liền dứt khoát luyện tập đánh con ruồi đi.

Đánh ruồi vừa cần trí tuệ rèn luyện năng lực động thủ, vừa thử thách sức quan sát rèn luyện năng lực nắm lấy thời gian, còn có thể trợ giúp Tân Kỳ chăm sóc đôi tay của mình, quả thực là phương thức huấn luyện khỏe mạnh nhất trong lịch sử, không có một trong!

Điều này trực tiếp đưa tới việc sau này cứ mỗi khi nhìn thấy Đoạn Ngọc Giác, Tân Kỳ lại chạy trốn. Hết cách rồi, từ sau khi trở về, hắn bị Mông Kình Nhận hành hạ gần một tháng, cho nên sau đó chỉ cần nghĩ tới tên của Đoạn Ngọc Giác liền thấy toàn thân đau nhức, không tự chủ nhớ đến khoảng thời gian mà mình phải không ngừng đánh ruồi ở trong giả lập. Thắt tâm đến mức không thể lại thắt được nữa.

Một ngày không gặp, Mông Kình Nhận cảm giác là mình quả thực quá tưởng niệm tiểu giống cái, nhìn đồng hồ một chút, lúc này Đoạn Ngự Lăng còn đang ở trường chưa về, động tác của hắn càng lưu loát, vội vàng đến Đoạn gia. Ty Tu ở đây, mình còn có thể ở trong phòng Tiểu Giác chờ một chút, vận khí tốt, Ty Tu còn sẽ giữ mình lại giảng cho mình nghe quá khưa của tiểu giống cái, còn có thể thấy vô số bức ảnh lúc đó của tiểu giống cái.

Tốt đến mức quả thực không thể tốt hơn nữa!

Thuận tiện còn có thể cùng Ty Tu thảo luận một chút về ngày kết hôn, ngày mùng 1 tháng 1 là một là một ngày hoàn mỹ, thích hợp nhất để cử hành hôn lễ a!

Chờ đến khi định ra ngày kết hôn, một đám thú nhân kia cũng chỉ có thể khóc! ╭(╯^╰)╮ Vào lúc này, định ra ngày kết hôn là thông minh nhất, như vậy giống cái đã gần như là bước chân vào cửa lớn của mình rồi. Một đám thú nhân ngu si các ngươi cũng chỉ có thể ước ao ghen tị mà thôi. Đến lúc đó các ngươi cũng chỉ có phần nhìn!

Về phần Đoạn Ngự Lăng có ngăn cản hay không, đương nhiên có!

Cho nên mới chọn lúc Đoạn Ngự Lăng không có ở đây mà đi a, đệ khống vân vân cùng với tất cả những thú nhân quấn quýt dòm ngó lấy giống cái nhà mình quả thực là đáng ghét giống nhau!

Không không không, rõ ràng còn đáng ghét hơn bọn họ!

Mông Kình Nhận lấy ra một sợi dây chuyền từ trong túi áo của mình, có một trang sức hình ngân lang màu xanh da trời. Mông Kình Nhận nhấn vào một chỗ lồi lên trên đó, trang sức kia đột nhiên mở ra, hắn lấy ra một bức ảnh nho nhỏ từ bên trong, đặt ở trong lòng bàn tay mà tinh tế ma sát, trong con ngươi phản chiếu ra ánh sáng ấm áp nhu hòa.

Hắn đem bức ảnh kia kề sát môi của mình, động tác mềm nhẹ, tham lam giống như hôn người thật vậy.

Trong căn phòng yên tĩnh kia, dương quang xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên người hắn, chiếu sáng cả đôi mắt màu bạc kia. Cả người hắn đều giống như một tầng dương quang, môi của hắn còn dán ở trên tấm hình nho nhỏ kia, ngữ khí mềm nhẹ mà tối tăm:”Bảo bối, buổi sáng tốt lành.”

Nói xong, hắn thành kính hôn lên tấm hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.