Tối hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện. Mông Kình Nhận đột nhiên không ở, Đoạn Ngọc Giác đã quen có một người ở bên cạnh nay lại phải ở một mình liền cảm thấy không quen. Nhíu nhíu mày lơ đi sự không thoải mái ở trong lòng, vốn vô cùng khốn đốn vì thiếu ngủ hai ngày, Đoạn Ngọc Giác đột nhiên lại cảm thấy không buồn ngủ nữa, liền từ trên giường đứng lên, xoa xoa tóc, tiến vào buồng tắm tắm rửa sạch sẽ.
—— Cậu không biết bày tỏ lo lắng cùng bất an trong lòng mình với bất kỳ ai.
Đoạn Ngọc Giác tiếp tục xem thông tin có liên quan ở trên quang não, bởi vì trong lòng luôn hơi có chút bất an, cậu quyết định tìm một ít Linh Hoa để làm một ít đan dược hệ chữa trị. Thế nhưng cơ hồ lật tung cả cửa hàng cậu cũng không tìm thấy Linh Hoa mình cần tìm!
Làm sao lại không có? Đoạn Ngọc Giác nhíu mày thật sâu, đó rõ ràng là nhữnh Linh Hoa khá là thường gặp a! Linh lực ở trong cơ thể chúng cao hơn ‘Hoa Lily’ một chút, nghiêm khắc vẫn được tính là Linh Hoa cấp hai.
Tại sao tất cả các cửa hàng giao dịch ở trên giả lập đều không tìm thấy?
Đoạn Ngọc Giác nhíu mày, cuối cùng đi tới thị trường treo giải thưởng. Cái thị trường này không giống với các sàn giao dịch khác, mà là nhiệm vụ có tuyên bố treo thưởng có dong binh đoàn đi làm, phần lớn đều là tìm kiếm vật khó khăn hiếm thấy.
—— Chẳng lẽ những Linh Hoa kia ở nơi này lại thành những Linh Hoa hiếm thấy?
Nhìn qua những nhiệm vụ treo thưởng ở đây một chút, Đoạn Ngọc Giác cũng không có phát hiện có treo giải thưởng ‘Kim Ti Hoa Thảo’, điều này là bởi vì loại Linh Hoa này quá mức thông thường mà đăng nhưng không có ai nhận hay là bởi vì nó quá nguy hiểm nên không có ai làm đâu?
Đoạn Ngọc Giác suy nghĩ một chút, vẫn là ban bố một cái nhiệm vụ treo thưởng như thế này, “Cần một phần ‘Kim Ti Hoa Thảo’, tiền thưởng một triệu.”
Một triệu đủ để mua một nhánh Linh Hoa cấp ba rất tốt, ‘Kim Ti Hoa Thảo’ nói chuẩn xác cũng chỉ là là Linh Hoa cấp hai, theo lý thuyết là có thể mua lại.
Thôi, nếu như cái giá này quá cao, sẽ có người điên cuồng cướp nhiệm vụ này, nếu như cái giá này quá thấp, nhiệm vụ này sẽ không có người làm, tất cả chờ ngày mai lại nói.
Tiếp tục như vậy, Đoạn Ngọc Giác lại trở về sàn giao dịch đi xem xem Linh Hoa mà mình yêu cầu. Chủng loại Linh Hoa rất nhiều, phần lớn cũng là cấp một, cho dù có vài loại Linh Hoa cấp hai nhưng phẩm chất cũng không tốt lắm, cho nên giá tiền phổ biến cũng không cao. Đoạn Ngọc Giác mua rất nhiều Linh Hoa cấp hai, có hai mươi, ba mươi chậu đi, bởi vì mua nhiều còn được chủ quán tặng thêm hai chậu.
Bởi vì mang theo mặt nạ, cũng không có ai biết đây là Đoạn Ngọc Giác. Thương hại cùng hưng phấn trong mắt chủ quán Đoạn Ngọc Giác đương nhiên thấy rõ ràng, hai mươi, ba mươi chậu Linh Hoa phẩm chất tồi không lớn được này là hắn dùng giá rẻ mua được từ trong tay của một vị đan dược sư, bây giờ bán đi mình còn kiếm lời không ít, làm sao có thể không cao hứng? Chỉ là trong lòng lén lút nói thầm, quả nhiên là con nhà giàu a, tùy tùy tiện tiện tiêu mấy vạn cũng không thấy chớp mắt một cái, dê béo như vậy không làm thịt thì phí!
Thế nhưng ai giết ai cũng thật là cái vấn đề, trong lòng Đoạn Ngọc Giác biết mấy chậu Linh Hoa này chẳng qua là bởi vì dưỡng dục không tốt tạo thành, ở trong tay cậu chậm thì ba ngày nhiều thì một tuần tuyệt đối tại chỗ đầy huyết phục sinh, huống chi giá tiền còn thấp như vậy. Đoạn Ngọc Giác kỳ thực đối với mấy chậu hoa này rất hài lòng.
Ngược lại qua mấy ngày chúng nó cũng đều sẽ thay đổi thành Linh Hoa nở rộ khỏe mạnh, khi đó chính mình còn có thể bán đi, giá tiền có thể tăng gấp mấy lần; nếu như dùng những Linh Hoa đó chế ra đan dược bán đi, liền không biết giá như thế nào.
Cho nên khi Đoạn Ngọc Giác rõ ràng nhìn thấy được sự thương hại trong mắt hắn, một chút cảm giác cậu cũng không có, ngược lại thua thiệt không phải cậu.
Quan trọng nhất là, những Linh Hoa này vừa vặn dùng để quan sát Ty Tu một chút.
Đem hai mươi, ba mươi chậu Linh Hoa kia đặt cẩn thận lên ban công phòng ngủ mình, đem một viên thuốc tạo thành phấn rồi lấy nước quấy vào, lại một chút vào những Linh Hoa này, màu sắc của Linh Hoa trong nháy mắt trở nên tốt hơn không ít, lay động thân thể thân thể làm nũng với Đoạn Ngọc Giác. Đoạn Ngọc Giác thoáng trấn an bọn họ một chút, quay người vào nhà lên giường.
Ngày mai còn phải dậy sớm ứng phó với sứ giả liên bang, vẫn là sớm chút ngủ đi, Đoạn Ngọc Giác nghĩ nghĩ, sau đó nằm ở trên giường nhắm chặt mắt lại. Khoảng chừng mười phút sau, Đoạn Ngọc Giác đột nhiên ngồi dậy, buồn bực níu chặt chăn trong tay, trong lòng có một sự phiền muộn không nói ra được.
Biểu tình trên mặt cũng không dễ nhìn, Đoạn Ngọc Giác thậm chí muốn bò lên làm đan dược để bình tĩnh một chút, thế nhưng buổi tối đó nhất định không phải là một buổi tối an bình, quang não của Đoạn Ngọc Giác vang lên một âm thanh nhắc nhở.
“Chủ nhân, có nhân sĩ nặc danh sĩ thân thỉnh ngài trò chuyện, xin hỏi ngài có đồng ý hay không?”
Nhân sĩ nặc danh? Đoạn Ngọc Giác nhíu mày, “Từ chối.”
Nằm ở trên giường tiếp tục lăn qua lộn lại, thói quen hai người cùng ngủ, bên người đột nhiên thiếu mất một người, không khỏi cảm thấy được cái giường này trống không rất nhiều.
Rõ ràng muốn quay về ngủ bù, kết quả lại ngủ không được. Đoạn Ngọc Giác có chút ưu buồn thở dài, đột nhiên hoài niệm Nam Khanh Hoa.
—— Ít nhất đó cũng là đối tượng mỗi người chọc cười a, mỗi lần nhìn thấy biểu tình thiên biến vạn hóa cùng tinh thần lực bất động kia của Nam Khanh Hoa, Đoạn Ngọc Giác còn cảm thấy được rất thú vị.
Đả kích mấy người liên bang còn rất vui, Đoạn Ngọc Giác nghiêng đầu nghĩ.
“Chủ nhân, có nhân sĩ nặc danh phát ra thân thỉnh trò chuyện với ngài, xin hỏi ngài có đồng ý hay không?”
Lại tới một lần? Đoạn Ngọc Giác nhướng mày, “Từ chối.”
“Chủ nhân, có nhân sĩ nặc danh phát ra thân thỉnh trò chuyện với nài, xin hỏi ngài có đồng ý hay không?”
“Từ chối.”
…
…
Không biết tiến hành rồi thứ bao nhiêu lần, Đoạn Ngọc Giác cũng than thở kiên trì của người này, “Đồng ý.”
“Hệ thống trò chuyện ngữ âm đang mở ra, keng, hệ thống trò chuyện ngữ âm đã mở ra, hệ thống quang não tận lực đưa cho chủ nhân một trải nghiệm tuyệt vời.”
“Ngài cần ‘Kim Ti Hoa Thảo’?” Một thanh âm nho nhã vang lên, giống như cao sơn lưu thủy, thanh tân đạm nhã.
“Vâng.” Đoạn Ngọc Giác không hề có một chút nào ẩn giấu điểm này, quyết đoán thừa nhận.
“Một triệu cũng không đủ để mua được loại trân bảo hiếm thế này a, ” Trong thanh âm người kia mang theo ý cười, “Chỗ này của ta vừa vặn có một đóa, thế nhưng, ta không cần tiền.”
“Ta thích sưu tập đồ vật li kì, nếu như các hạ có thể lấy chuyện gì ngạc nhiên đánh động ta, ta nguyện ý cùng ngươi trao đổi.” Thanh âm của người kia trầm xuống.
“Ồ.” Đoạn Ngọc Giác tìm kiếm ở trong đầu của mình, không nhớ rõ mình từng nghe qua một thanh âm như thế.
“Vậy ý các hạ là?” Thanh âm người kia hơi giương lên, có sự êm tai không nói ra được.
“Ta từ bỏ.” Đoạn Ngọc Giác tùy ý nói, mạn bất kinh tâm ngáp một cái, tiếp tục nói, “Ta đã đến giờ ngủ, xin hỏi ngươi còn có việc sao?”
Người kia trầm mặc một hồi lâu, tựa hồ là không nghĩ tới Đoạn Ngọc Giác dĩ nhiên có thái độ không thèm để ý như thế. Nếu như không thèm để ý, tại sao trực tiếp lấy cái nhiệm vụ treo thưởng, hại mình cho rằng cậu vô cùng cần ‘Kim Ti Hoa Thảo’!
Thực sự là, người đế quốc giaỏ hoạt! Chán ghét người đế quốc!
“Các hạ, ngươi vẫn là suy nghĩ thật kỹ một chút đề nghị của ta đi, ta dám nói, toàn bộ đế quốc này người nắm giữ ‘Kim Ti Hoa Thảo’ không quá mười người, mà cũng chỉ có ta đem nó ra bán thôi.”
“Há, ” Đoạn Ngọc Giác không nặng không nhẹ.
Người kia quả thực muốn chặt Đoạn Ngọc Giác, chưa từng thấy gia hỏa giảo hoạt chọc giận người như thế! Nhiều lời vài chữ sẽ chết sao sẽ chết sao sẽ chết sao?
“Xem ra các hạ còn chưa hiểu rõ sự quý giá của ‘Kim Ti Hoa Thảo’, ”
” ‘Kim Ti Hoa Thảo’ là một trong những loài Linh Hoa quý giá nhất ở lục địa, nơi sản sinh chủ yếu ở rừng rậm mê huyễn ‘Thiên Yết tinh’ của liên bang, số lượng cực kỳ ít ỏi cùng hiếm thấy, giá cả từ lúc mấy chục năm trước liền lên tới 390 triệu, đương nhiên, nếu như các hạ cầm được 390 triệu, ta cũng sẽ không đem ‘Kim Ti Hoa Thảo tặng cho ngài, ta cần vật giá trị ngang với nó, mà không phải một đống tiền mặt không có ý nghĩa.”
“Ham mê sưu tầm các thứ kì lạ của lão nhân gia, các hạ lẽ ra có thể lý giải đi?”
“Há, ” Đoạn Ngọc Giác lại một lần cường điệu nói, “Ta muốn ngủ, ”
Đây đã là lệnh trục khách rõ ràng, hô hấp người kia ồ ồ mấy phần, trong lòng nghĩ vài loại phương pháp đem Đoạn Ngọc Giác chém thành muôn mảnh, lúc này mới thoáng dễ chịu một chút, tiếp tục cùng Đoạn Ngọc Giác đánh thái cực nói: “Các hạ, qua thôn này nhưng là không có tiệm nào nha, ta không phải là mỗi ngày đều tốt bụng như vậy.”
“Há, ” Đoạn Ngọc Giác chậm rãi nói, “Vậy ta đi ngủ.”
Trong nháy mắt đó, người kia phát thệ hắn muốn đánh nổ đầu Đoạn Ngọc Giác!
“Thuận tiện nói thêm, ” Đoạn Ngọc Giác từ từ nói, “Có việc cầu người cũng không cần lớn lối như vậy, ít nhất cũng phải báo lên tên của chính mình, ”
“Các hạ, hiện tại có việc cầu người chính là ngươi đi!” Người kia hít vào một hơi thật dài, lãnh đạm nói.
“Nếu như là ta muốn cầu cạnh ngươi, ngươi bây giờ nên đem ngữ âm trò chuyện đóng, ” Đoạn Ngọc Giác mạn bất kinh tâm nói, “Vừa vặn để ta đi ngủ một giấc.”
—— Chết tiệt người đế quốc!
Cùng với, ta hiện tại đóng ngữ âm trò chuyện vẫn kịp sao?
Tên giảo hoạt kia đang chờ ta đóng ngữ âm trò chuyện đây!
“Vẫn luôn cường điệu để ta đem đồ vật tới đổi, ý đồ của ngươi quá rõ ràng, ” Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt nói, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, vẫn là ngủ không được.
“Thoạt nhìn ngươi biết ta là ai a, mới vẫn luôn làm cho ta lấy đồ vật đi trao đổi, chỗ này của ta có cái gì khiến ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm sao?” Đoạn Ngọc Giác cầm lên chén nước ở trên tủ đầu giường, ngón tay từ từ từ lướt qua phía trên, chờ người kia đáp lại.
“Ta chỉ là không nghĩ bán đi, chỉ là muốn trao đổi mà thôi!” Người kia hít một hơi thật sâu, “Người có thể treo lên treo giải thưởng đều sẽ có vài món bảo bối trong tay, ”
“Ta chính là mấy người không có bảo bối, ” Đoạn Ngọc Giác nói, “Cho nên ngài tìm lộn người.”
Trong thanh âm của Đoạn Ngọc Giác có một sự chân thành không nói ra được, người kia chỉ cảm thấy một búng máu nghẹn tại cổ họng, suýt chút nữa phun ra ngoài.
“Như vậy ta đi ngủ, ngủ ngon, ” cuối cùng, Đoạn Ngọc Giác còn không quên lễ phép nói một tiếng ngủ ngon.
Người kia còn chưa kịp nói chuyện, chỉ nghe đến “Chủ nhân, trò chuyện của ngài đã kết thúc.”
Đoạn Ngọc Giác chính là ma quỷ tức chết người không đền mạng ——!