Đoạn Ngọc Giác bị bức ép bất đắc dĩ làm giáo sư đến giữ trưa, mấy vị trưởng lão và hội trưởng mới cũng coi như biết thực lực chân chính của người thiếu niên này. Đan dược nhiều lần sắp chết đều ở trong tay của cậu diệu thủ hồi xuân, chỉ là phẩm chất chênh lệch chút.
Khi mà Tam trưởng lão lần đầu tiên nhìn đan dược ở trong tay mình thành hình, quả thực liền muốn mừng đến phát khóc. Lão nhị không khách khí chút nào cho hắn một câu: “Cũng không phải ngươi luyện chế ra, nếu như không có Tiểu Giác, lò luyện đan của ngươi đã sớm xong.”
“Lăn đi ——!” Coi như là sự thực cũng không thể nói ra được, đặc biệt là sự thực bi thôi như thế!
Một buổi sáng, dưới sự công kích của ngôn ngữ sắc bén cùng khí lạnh của Đoạn Ngọc Giác, mọi người lục tục cũng đều có thể luyện chế ra loại đan dược kia, tuy rằng tỷ lệ thành công vẫn là rất thấp, tuy rằng chất lượng vẫn là không ra sao, thế nhưng cũng là luyện chế ra đến a!
Đoạn Ngọc Giác biểu thị chính mình bị thương rất nặng, đối với những đan dược sư trung cấp này cậu thậm chí có một loại cảm giác về với lớp học đan dược sư của hoa yêu kia, đối mặt với những tiểu hoa yêu nghịch ngợm không chịu học tập!
Đoạn Ngọc Giác bưng mặt của mình, đột nhiên cảm giác mình liền ly mục tiêu hòa ái dễ gần xa một bước.
Ta thuần túy là bị buộc ——! Đoạn Ngọc Giác ở trong nội tâm la lên, lệ chảy đầy trong lòng, quả thực không muốn càng thương tâm, lúc trước nói là muốn làm một đan dược sư ôn nhu dễ gần đâu?!
Cậu thật sự rất thân dân có được hay không!
“Tiểu Giác ~” Lan Kỳ Phong cười nói, thần sắc tuy rằng cực lực ngụy trang bình tĩnh, nhưng là không giống lúc trước, mơ hồ có hơi sợ hãi.
Dĩa ăn trong tay Đoạn Ngọc Giác cùng cái đĩa tiếp xúc thân mật, phát ra tiếng ma sát chói tai.
Cậu đúng là một thiếu niên tốt hòa ái dễ gần a! Tại sao không ai tin ta đây?!
Đoạn Ngọc Giác thật sâu lâm vào bi kịch ở bên trong bộ tộc hoa yêu cười một cái là dọa khóc bao nhiêu bọn nhỏ, xoắn xuýt chết rồi, biểu tình trên mặt không tự chủ được càng khó coi hơn, làm cho Lan Kỳ Phong trong lòng chìm xuống.
Ta gọi một tiếng Tiểu Giác mà thôi ta không có nổ lò luyện đan a a qaq!!!
Lan Kỳ Phong bên trong lưu lệ đầy mặt, trong lòng âm thầm nhớ một bút với đám người đẩy mình ra, tí nữa tuyệt đối không tha cho bọn hắn!
Bị độc miệng n lần bị trọng điểm chăm sóc tiếp thu hơi lạnh phả vào mặt trọng điểm chiếu cố Lan Kỳ Phong hội phó, vô cùng phẫn nộ rồi.
“Tiểu Giác, ” nghĩ đến chuyện bị bàn giao còn chưa có làm rốt, Lan Kỳ Phong nỗ lực đè xuống nội tâm bi phẫn, cười nói với Đoạn Ngọc Giác, “Tiểu Giác, kia buổi chiều chúng ta tiếp tục đi.”
“Tất cả mọi người có thể học được rất nhiều việc đâu, trưởng lão thứ nhất và hội trưởng đều biểu thị bình cảnh của bọn họ mơ hồ có điềm báo đột phá, nhìn ra xa hơn, ” Lan Kỳ Phong trầm mặc một chút, nội tâm suy tư một hồi, nói, “Thực sự là cảm tạ Tiểu Giác.”
“Cho nên, Tiểu Giác, thời gian xế chiều hôm nay hãy lưu lại cho chúng ta đi.”
Lan Kỳ Phong lần đầu dùng ngữ khí nói chuyện chính thứ như thế với Đoạn Ngọc Giác, đợi nửa ngày trời mà vẫn chưa nghe thấy Đoạn Ngọc Giác đáp lại, lúc này mới nhìn về phía Đoạn Ngọc Giác, vừa nhìn liền không nhịn được hơi cong cong môi, tâm tình đột nhiên nới lỏng.
“Cháu đã không trả lời, vậy ta coi như cháu đáp ứng nha.” Lan Kỳ Phong cười cười, quay người đi, hắn còn phải đi về cùng mấy tên gia hỏa khốn kiếp kia tính tính sổ đây!
Đoạn Ngọc Giác xoắn xuýt nhìn cơm trưa của mình mà ngẩn người, nỗi lòng bay loạn căn bản không có chú ý tới Lan Kỳ Phong, hay là đi tìm Liên Phương hỏi một chút làm sao trở thành một người hòa ái dễ gần?
Nhớ tới tại trong tộc, Liên Phương có thể coi là người được hoan nghênh nhất, đặc biệt được các hài tử hoan nghênh.
Đoạn Ngọc Giác có chút buồn bực nhíu nhíu mày, lúc trước mấy hoa yêu nhỏ kia nhìn thấy mình sẽ oa một cái khóc ở trong góc, lúc này Liên Phương tình cờ đi ngang qua, nhất thời tiểu tử kia liền trốn ở phía sau Liên Phương không ra ngoài, buồn bực Đoạn Ngọc Giác quả thực liền muốn đi va vào tường.
Ta rõ ràng là đang cười là đang cười a!
Liên Phương một câu nói chưa nói, chỉ là hả hê nhìn cậu. Nếu như không phải kiêng kỵ đến giá trị vũ lực của song phương chênh lệch quá lớn, cậu thật sự muốn trực tiếp động thủ đánh Liên Phương một phát!
Lan Kỳ Phong đi hai, ba bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn Đoạn Ngọc Giác, nhìn thấy Đoạn Ngọc Giác vẫn là tiểu dáng dấp xoắn xuýt kia, không khỏi nhẹ giọng bật cười.
Thiếu niên này, chung quy vẫn còn con nít a, có sự chân thành giống như là hài tử vậy.
Lan Kỳ Phong sợ hãi Đoạn Ngọc Giác đương nhiên là có nguyên nhân. Bên trong giới đan dược luôn là sắp xếp bối phận theo năng lực, năng lực của ngươi mạnh thì ngươi chính là tiền bối, thực lực ngươi yếu thì ngươi chính là tiểu bối. Đoạn Ngọc Giác lúc đầu ở trong mắt bọn họ bất quá là một tiểu bối có thiên phú, có vận khí, bọn họ mặc dù biết tính quý giá của đan dược có lục sát thương mạnh kia, nhưng là chưa cho rằng cái đan dược kia sẽ luyện chế khó khăn như vậy.
Cái mà một học sinh bộ sơ cấp làm ra, làm gì khó khăn như vậy?
Đây là ý nghĩ đầu tiên của bọn họ, thế nhưng theo tiếp xúc càng ngày càng sâu, trong lòng bọn họ càng hiểu thêm về Đoạn Ngọc Giác, đặc biệt là ngày hôm qua nhìn thấy Đoạn Ngọc Giác dùng vật liệu cấp ba luyện chế ra tới đan dược cấp bốn, nói không dễ nghe một tí, lúc đó Lan Kỳ Phong đều có kích động muốn đi bệnh viện khám mắt!
Vật liệu cấp ba làm sao có khả năng luyện chế ra đan dược cấp bốn?! Hơn nữa những tài liệu kia hắn đều tận mắt nhìn thấy quá trình Đoạn Ngọc Giác lấy chúng, tất cả đều là vật liệu luyện chế đan dược cấp ba ‘Thanh’, thế nhưng dĩ nhiên luyện ra đan dược cấp bốn!
Đan dược cấp bốn và đan dược cấp ba không cùng một đẳng cấp, một cái đã là đan dược trung cấp, một cái vẫn là đan dược cấp thấp, lại như một đan dược sư trung cấp cùng một đan dược sư sơ cấp, đó là biến chất không phải biến lượng a!
Vật liệu mà đan dược cấp ba và đan dược cấp bốn sử dụng không giống nhau, cần năng lượng không giống nhau, cần thời gian không giống nhau, cứ như vậy, cái nhiệm vụ mà người ngoài nghe cũng chưa nghe đến, Đoạn Ngọc Giác liền làm được.
Là thật làm được, khi nhìn đến bộ mặt thanh thản không có một tia gợn sóng kia của Đoạn Ngọc Giác, trong lòng Lan Kỳ Phong liền liền rõ ràng đây cũng không phải là cái gì ngẫu nhiên, trong lòng nhất thời liền tuôn ra một luồng hơi lạnh, thiếu niên này, đến cùng có bao nhiêu đồ vật không có biểu diễn ra a?
Cũng cũng là bởi vì như vậy, Lan Kỳ Phong bỏ qua ý nghĩ chờ đến khi cuộc thi đấu đan dược tinh tế kia kết thúc rồi mới đi nghiên cứu đan dược kia, ngược lại buổi tối hôm đó liền luyện chế một chút, đúng như dự đoán, lò luyện đan trực tiếp nổ.
Khi đó Lan Kỳ Phong có kinh hoảng có thất thố có thở dài có thoải mái, trong lòng ngũ vị tạp trần, cuối cùng chỉ có thể sâu kín thở dài.
Thiếu niên này, bàn về thực lực tuyệt sẽ không thấp hơn đan dược sư cấp bảy!
Lan Kỳ Phong là một đan dược sư cấp sáu, lại thêm bên người có hai vị đan dược sư cấp sáu đỉnh cao, trong lòng đối với sự tình mà đan dược sư cấp sáu có thể làm được đều có một ít đánh giá. Thiếu niên kia, thực lực chắc chắn sẽ không hạn chế ở mức đan dược sư trung cấp, như vậy chỉ có một cái khả năng, như vậy cậu đã là một vị đan dược sư cao cấp rồi!
Cấp bảy? Cấp tám? Vẫn là cấp chín? Cái này không biết được, nhưng nhìn đến tuổi của thiếu niên, trong lòng Lan Kỳ Phong ít nhiều gì có chút kiêu ngạo. Bất kể là cấp nào, chỉ bằng thiên phú cùng năng lực này của thiếu niên, sẽ có một ngày, đại lục nhất định sẽ lại thêm một vị đan dược sư cấp tám đỉnh cao, nói không chắc có thể sáng tạo kỳ tích toàn bộ đại lục, xuất hiện đan dược sư cấp chín đầu tiên!
Nghĩ tới đây, trong lòng Lan Kỳ Phong liền không khỏi gia tăng rồi rất nhiều dũng cảm, trong nháy mắt có một loại cảm giác ngông cuồng vô vị, nửa ngày mới bớt đau được, buông xuống lò luyện đan đã bị hủy của mình, liên hệ cùng bạn bè, làm cho bọn họ đều đi thử nghiệm cách làm cái đan dược kia, sau đó ngược lại liên lạc vương cung, nói cho vương hậu, liên bang muốn tham quan vương cung, được vương hậu đáp lại, ngược lại nói cho vương hậu liên bang đặt vấn đề về chuyện đi tham quan vương cung.
Vừa vặn được rảnh rỗi một ngày, Lan Kỳ Phong lục tục nhận được thông báo nổ lò luyện đan từ bạn tốt của mình, yên lặng mà đem quyết định của chính mình nói cho bọn họ, ngày mai sẽ để Đoạn Ngọc Giác dạy bọn họ làm sao luyện chế đan dược này đi.
Lúc này, hạt giống kính trọng liền mọc rễ ở trong lòng Lan Kỳ Phong.
Mà hôm nay gặp được bộ dáng ưu nhã không đổi sắc của thiếu niên, ngay cả Tiểu Ngũ luôn mắt cao hơn đầu cũng phải ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ huy của Đoạn Ngọc Giác, trong lòng của Lan Kỳ Phong càng hiểu rõ Đoạn Ngọc Giác hơn một chút. Trên người thiếu niên này, thật có một loại khí chất kinh sợ, người mà bọn họ đang muốn tìm để tiếp quản Công đoàn đan dược sư Song Tử Tinh tương lai, đang ở trước mắt.
Nếu như nói mấy ngày trước hạt giống kính trọng mọc rễ ở trong lòng Lan Kỳ Phong, như vậy trưa hôm nay cái rễ ấy đã phát triển thành đại thụ mọc trời!
Đoạn Ngọc Giác còn trẻ là một chuyện không sai, thế nhưng khi cậu làm lão sư, bộ dáng nghiêm túc chuyên chú kia cũng không phải là gạt người, chỉ cần nhẹ nhàng liếc mắt một cái, cậu có thể nhìn ra sai lầm mà ngươi mắc phải, có lúc cậu chính là đang chỉ đạo một người khác, trong nháy mắt liền tóm lấy tay của Tiểu Tam nói hắn lúc nào được bỏ cái nào vào.
Lan Kỳ Phong nhìn thấy đã đến giữa trưa, trong lòng nhấc lên không biết bao nhiêu là sóng thần, từng cái từng cái kinh hỉ cơ hồ đem hắn đánh hôn mê, cũng chính vào lúc đó, hắn mới chính thức nhìn ra thực lực của thiếu niên này,
Lan Kỳ Phong từng thấy đan dược sư cấp bảy, hắn thật sự không cho là đan dược sư cấp bảy thông thường có thể làm được như thiếu niên này, thực lực của Đoạn Ngọc Giác rất có thể sắp đến cấp tám!
Cái kết luận này vừa ra liền làm cho Lan Kỳ Phong đột nhiên cả kinh, ngón tay run lên nửa ngày dĩ nhiên trực tiếp cắt vào tay của mình. Thiếu niên phản ứng nhanh chóng băng bó cho mình, khi mà mình tỉnh lại thiếu niên cũng đã quay mặt đi chỉ đạo người khác.
Đan dược sư cấp tám, vẫn là đan dược sư cấp tám nhỏ như vậy. Con mắt của Lan Kỳ Phong từ từ nheo lại, nhờ vào đó che giấu sóng thần trong lòng mình. Đại lục mấy ngàn năm lịch sử, đan dược sư cấp tám có thể đếm được trên đầu ngón tay, người nào không phải bảy mươi, tám mươi? Bây giờ lại có một vị mười bảy mười tám!
Lan Kỳ Phong lặng lẽ nuốt nước miếng, cảm giác buồng tim của mình cũng không tốt.
Đúng rồi, tí nữa hẹn trước ở trên mạng một chút, ngày hôm nay sau khi đan dược kết thúc liền đi gặp bác sĩ đi, mình lớn tuổi, không sánh được lúc còn trẻ, chịu kinh hãi như vậy cần nhất chính là tìm bác sĩ nói chuyện!
Bác sĩ quen biết với Lan Kỳ Phong lại tự động trả lời ở trên weibo: Xin lỗi, bởi vì tim chấn kinh quá độ, tạm thời về nhà nghỉ ngơi, không nhận bất kỳ hẹn trước nào.
Lan Kỳ Phong: “…” Ngọa tào! Ta chỉ muốn đi cái bệnh viên a! Cái lão bất tử ngươi muốn làm trò gì?! Ngươi không phải nhìn một cuộc thi đấu đan dược à có cái gì quá mức! Lão tử mỗi ngày bị kích thích còn không có xin nghỉ đây! Cái tên Chu Kiều chết tiệt này đi ra mau, ta phải đi bệnh viện kiểm tra một chút!
Thiên tính cứu người của thiên sứ áo trắng đâu?! Chu Kiều ngươi có phải là đem nó ăn! Có đúng không?!
**********
May mà, Đoạn Ngọc Giác buổi chiều cũng không có nơi nào muốn đi, tiến bộ của mấy người này rất là rõ ràng, cậu phải làm xong mới có cảm giác yên tâm.
Đoạn Ngọc Giác hơi hơi có chủ nghĩa hoàn mỹ, đây cũng không phải là đại sự gì, vì vậy cơm nước xong hơi hơi nghỉ ngơi một chút, liền tiếp tục giảng bài cho mấy người kia.
Nói chuẩn xác, là bọn hắn luyện chế đan dược, cậu nhìn thôi.
Xuất phát từ tiêu chí ‘mình phải biến đổi đến mức hòa ái dễ gần không thể đem người doạ khóc’, sau khi lo lắng cân nhắc Đoạn Ngọc Giác bỏ qua hình thức công kích lãnh khốc cùng công kích độc miệng, lại nhìn tới Ngũ trưởng lão đã bỏ qua thời điểm tốt nhất bỏ nguyên liệu vào liền quyết đoán ngăn cản tay của hắn, tận lực ôn hòa nhã nhặn nói: “Ngài đã bỏ qua thời cơ này, ngài xem, phải bỏ vào khi mà cái bọt nước đầu tiên nổi lên, động tác phải nhanh và vững vàng, lúc này ngài nên để lửa nhỏ hơn một chút, để cho bọt khí từ từ biến mất cho đến khi không còn nữa, khi lửa đã đến mức to nhất, khi bọt nước nổi ra thì lại bỏ vào.”
Dừng một chút, suy nghĩ đến hình dáng của Liên Phương sau khi tận tình khuyên bảo mình, tận lực đem khóe miệng của mình điều đến góc độ của Liên Phương, nói: “Làm được có tiến bộ, tiếp tục cố lên.”
Gan bàn chân của Ngũ trưởng lão mất cân bằng, thân thể lệch đi, tay run một cái, cái đống kia trực tiếp rơi vào trong lò luyện đan, ‘Ầm’ một tiếng, lò luyện đan nổ.
Đoạn Ngọc Giác: “…”
Các trưởng lão: “…”
Hội trưởng cùng Phó hội trưởng: “…”
Ngũ trưởng lão sắc mặt trắng bệch la hét trong lòng: “Gào gào ngao ta biết ta sai rồi Tiểu Giác ngươi bỏ qua cho ta đi không nên làm ta sợ qaq trái tim của ta không xong qaq van cầu ngươi dùng cách xử phạt về thể xác đi, dùng cách xử phạt về thể xác đi tấn công bằng tinh thần thật là đáng sợ cầu buông tha cầu buông tha!”
Đoạn Ngọc Giác: “…”
Các trưởng lão tràn đầy cảm xúc gật gật đầu.
Ngũ trưởng lão nước mắt tứ giàn giụa nói: “Ta sợ hơi sợ sợ cái cái cái dáng vẻ kia của cháu a a a ——!”
Đoạn Ngọc Giác: “…”
Các trưởng lão lại một lần nữa tràn đầy cảm xúc gật gật đầu.
Ngũ trưởng lão còn thiếu đường lăn lộn dưới đất, “Tiểu Giác cháu không nên độc ác như vậy a ——! Phá hủy thân thể của ta thì không có gì nhưng không thể phá hủy tinh thần của ta a! Linh hồn của ta chỉ thuộc loại thú thần thú thần!”
Đoạn Ngọc Giác: “… Cút!”
Ngũ trưởng lão lau mặt một phát, trên mặt rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Đoạn Ngọc Giác đè thấp thanh tuyến tao nhã nói: “Ngũ trưởng não không nên biểu diễn màn tự hạ thấp trí thông minh ở trước mặt mọi người, ngài phạm sai lầm mà hầu tử cũng sẽ không tái phạm, thứ n+1 lần ngài sẽ không xấu hổ sao?!”
Lần này, tất cả trưởng lão đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngũ trưởng lão vỗ vỗ lồng ngực của mình, thở dài nói: “Đây mới là Tiểu Giác bình thường a, Tiểu Giác cháu rốt cục khôi phục bình thường.”
“Vừa nãy Tiểu Giác ôn nhu nói chuyện với ta quả thực doạ khóc ta!”
“Tiểu Giác tấn công bằng tinh thần lợi hại hơn, quả thực doạ khóc ta. Ta tuyệt đối sẽ không lại mắc phải sai lầm này. Cháu hãy tin tưởng ta a Tiểu Giác!”
“Lăn ——!” Đoạn Ngọc Giác tương đối dứt khoát trả lời, Ngũ trưởng lão quyết đoán cầm cái lò luyện đan mới bắt đầu luyện chế đan dược.
Đoạn Ngọc Giác thật sâu thật sâu u buồn, cậu không phải chỉ là độc miệng một tí, ngữ khí kém một chút, tâm tình không tốt chút, sắc mặt lạnh một chút, hơi lạnh bên ngoài một chút thôi sao?
Tại sao đám người kia liền thành đẩu M qaq?!
Cậu bây giờ nói sáng sớm hôm nay tâm tình không tốt thiếu ngủ mới có thể như vậy vẫn kịp sao?
Kỳ thực cậu đúng là một người con ngoan hòa ái dễ gần nha! Thật sự!
Đoạn Ngọc Giác âm u âm u u buồn, trên mặt mang theo vẻ ưu lo nhìn bọn họ một vòng, thở dài một hơi.
Trưởng lão và hội trưởng của Công đoàn đan dược sư Song Tử Tinh tất cả đều là M, cái hội đan dược sư này thực sự là đáng thương a,
Đoạn Ngọc Giác lần đầu lo lắng về tiền đồ của Công đoàn đan dược sư.
Các vị trưởng lão nhìn sắc mặt của Đoạn Ngọc Giác, đồng loạt hai mặt nhìn nhau, trong con ngươi đều truyền đạt một ý tứ giống nhau: Đoạn Ngọc Giác đã nghĩ đến cái biện pháp tốt nào để dằn vặt người vậy?
Tuyệt đối không nên sai lầm ——!
********
Đã xong một ngày luyện tập đan dược, tỉ lệ thành công của mấy người đều tăng lên không ít, phẩm chất đan dược chế ra cũng không tồi, trong đó trưởng lão thứ nhất là tốt nhất, có một lần luyện chế ra được đan dược có lực sát thương có thể so với đan dược của Đoạn Ngọc Giác!
Sau khi xong việc, Đoạn Ngọc Giác cự tuyệt lời mời ăn cơm của Lan Kỳ Phong. Cậu cảm giác mình về nhà gặp gỡ Ty Tu tốt hơn.
Lan Kỳ Phong tiếc nuối lắc lắc đầu, Đoạn Ngọc Giác tìm phi hành khí đem mình đưa trở về.
Lúc về đến nhà, trong nhà cũng không có mở đèn, cực kỳ an tĩnh, Đoạn Ngọc Giác gọi quản gia một tiếng, quản gia mới ra ngoài mở đèn, Đoạn Ngọc Giác lại hỏi: “Mẫu phụ đâu?”
Quản gia người máy trí năng khom người một cái, nói: “Chủ nhân ở trong phòng.”
“Một ngày đều không có xuống dưới?” Đoạn Ngọc Giác hỏi.
“Đúng, ” quản gia người máy trí năng khom người lại, nói.
“Không ăn thứ gì sao?” Lông mày của Đoạn Ngọc Giác đều nhăn vào, trong nhà đến cùng xảy ra chuyện gì, làm cho Ty Tu luôn mang bộ dáng bình tĩnh lại thành bộ dáng này, quan trọng nhất là, phụ thân đâu?
Phụ thân ở nơi nào? Phụ thân làm sao sẽ để cho mẫu phụ sa sút như vậy?
“Đúng thế.”
“Phụ thân đâu? Hai ngày nay đều chưa có trở về? Ca ca đâu?Tại sao không ai trở về cả?”
“Chủ nhân cùng tiểu chủ nhân đều chưa có trở về.”
“Tại sao?”
“Ty Tu chủ nhân không cho ta nói cho ngài biết, Tiểu Giác tiểu chủ nhân.”
Đoạn Ngọc Giác trầm mặc một chút, “Nói cho ta biết.”
“Xin lỗi tiểu chủ nhân, quyền hạn của Ty Tu chủ nhân cao hơn ngài một chút.”
Đoạn Ngọc Giác nhíu nhíu mày, biết Ty Tu nhất định nhập một chương trình nào đó cho quản gia, mình cho dù có ép hỏi đến thế nào đi chăng nữa cũng chẳng được gì, chỉ có thể nói: “Làm chút cháo, có dinh dưỡng, làm xong bưng lên cho mẫu phụ.”
“Vâng.”
Đoạn Ngọc Giác lên lầu, gõ cửa phòng ngủ của Ty Tu, đợi mấy phút cũng không có ai mở ra cánh cửa, vì vậy Đoạn Ngọc Giác lại gõ cửa, tiếp tục không ngừng gõ, rốt cục truyền đến âm thanh ủ rũ mệt mỏi của Ty Tu, “Tiểu Giác?”
“Là con, mẫu phụ.” Đoạn Ngọc Giác trả lời, Ty Tu không có nói thêm gì nữa. Đoạn Ngọc Giác trong lòng biết hắn là ra mở cửa, vì vậy ở bên ngoài chờ. Lúc này quản gia cũng bưng lên cháo, Đoạn Ngọc Giác nhận lấy, nói, “Ta làm là tốt rồi, ngươi đi xuống đi.”
Quản gia cong khom người, chào một cái, đi xuống.
Ty Tu mở cửa, Đoạn Ngọc Giác nhìn thấy trong phòng ngủ không có một chút ánh sáng nào, sắc mặt của Ty Tu cũng không dễ nhìn, nguyên bản khuôn mặt vốn hồng hào nay lại có một màu trắng bệnh, khóe môi đều là nứt. Đoạn Ngọc Giác sầm mặt lại, thế nhưng ngữ khí lại mềm nhẹ hơn một chút, nói: “Mẫu phụ, ăn một chút gì đi.”
Ty Tu cười nói: “Tiểu Giác hiểu chuyện, nghĩ đến mẫu phụ, ” Ty Tu sờ sờ đầu Đoạn Ngọc Giác, nói, “Cảm tạ Tiểu Giác, mẫu phụ thật cao hứng.”
Đoạn Ngọc Giác nghiêm túc nói: “Mẫu phụ ngài biết con quan tâm ngài, thì không nên mang bộ dáng này, con sẽ lo lắng.”
Ty Tu sững sờ, trong lòng sóng lớn mãnh liệt, chóp mũi đau xót, suýt nữa rơi lệ.
Đúng vậy, Tiểu Giác còn nhỏ, còn chưa có kết hôn, bạn lữ vẫn không có định ra, nếu như mình cứ ra đi như vậy, Tiểu Giác làm sao bây giờ? Còn có Tiểu Lăng, bên cạnh hắn ngay cả người yêu cũng không có, phỏng chừng hắn ngay cả làm sao để theo đuổi giống cái cũng sẽ không biết, mình nếu không nhìn kĩ bọn nhỏ, bọn nhỏ nhất định sẽ chịu thiệt a!
Ty Tu nhắm chặt mắt lại, nói: “Ân, mẫu phụ biết, Tiểu Giác ngoan ngoãn.”
Đoạn Ngọc Giác chỉ có thể cắn vào môi dưới, nói: “Kia mẫu phụ ăn đi, sau đó nghỉ ngơi thật tốt.”
Nhìn con nhỏ thần tình nghiêm túc, con mắt chặt chẽ nhìn hắn, thật giống đang chờ hắn gật đầu vậy, Ty Tu đành phải cười cười, bảo đảm nói: “Ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt, Tiểu Giác mệt mỏi một ngày, cũng nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Nói xong, giống như không còn gì để nói nữa, Ty Tu đóng cửa.
Đoạn Ngọc Giác đứng ở bên ngoài, lông mày nhăn chặt lại, cậu ngửi thấy được mùi thuốc trên người Ty Tu, vẫn là mùi thuốc rất nặng;
Tại đế quốc, rất nhiều chứng bệnh cũng có thể thông qua giải phẫu giải quyết, dù cho cụt tay gãy chân cũng có thể thông qua nhân tạo tách rời để chữa, tuy rằng giá cả cực kỳ đắt đỏ. Chỉ có số ít chứng bệnh không chữa được, mới có thể dùng thuốc. Mẫu phụ là ngã bệnh sao?
Đoạn Ngọc Giác căng thẳng trong lòng, có một loại cảm xúc bất an lan tràn trong lòng, cậu lắc đầu một cái. Xem ra là ‘Kim Ti Hoa Thảo’ là bắt buộc phải có.
Trở lại phòng ngủ mở ra quang não, nhiệm vụ treo giải thưởng của mình quả nhiên không ai tiếp, Đoạn Ngọc Giác rút nhiệm vụ của mình, hệ thống thu năm ngàn làm phí dụng, cái nhiệm vụ kia trong nháy mắt biến mất ở trên bảng.
Sinh sống ở trong sâm lâm gì đó ở liên bang sao? Đoạn Ngọc Giác suy nghĩ sâu xa, thoạt nhìn mình cần đi rừng rậm một chuyến sao?
“Leng keng, trò chuyện có hay không chuyển tiếp?”
“Chuyển.” Đoạn Ngọc Giác nghĩ đến người hôm qua, trong con ngươi lộ ra một tia ý tứ sâu xa.
“Được, chúng ta không muốn đi vòng vèo, thời gian của ta rất quý giá, hài tử thân ái, ngươi có thực sự cần cây ‘Kim Ti Hoa Thảo’ kia không?”
“Đương nhiên!” Đoạn Ngọc Giác như đinh chém sắt nói.
“Như vậy lấy thứ trọng yếu nhất của ngươi đến trao đổi, ” thanh âm kia khá là lãnh khốc, “Lấy phương thuốc đan dược có lực sát thương cực lớn kia của ngươi đến trao đổi.”
“Nếu các hạ là ý này, vậy ta liền không cần ‘Kim Ti Hoa Thảo’, ” Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt nói, “So với ‘Kim Ti Hoa Thảo’, cái phương thuốc đan dược kia rõ ràng quan trọng hơn.”
Người đối diện lại một lần trầm mặc, Đoạn Ngọc Giác nâng lên lông mày đóng lại rèm cửa sổ, thoạt nhìn, vị này ngược lại là tra được mình là ai. Bất quá không liên quan, ngươi ở chỗ tối ta ở ngoài sáng thì có làm sao?
Chiếm thượng phong là ta.
“Hai cây.” Thanh âm của người kia giống như là toát ra từ trong kẽ răng.
Đoạn Ngọc Giác bật cười một tiếng, trào phúng cùng xem thường trong thanh âm đặc biệt rõ ràng, ngay sau đó ở bên kia vang lên một thanh âm’Leng keng, ‘đối tượng trò chuyện muốn mạnh mẽ đóng thông đạo trò chuyện, xin chủ nhân chuẩn bị sẵn sàng.’
“Hai cây ‘Kim Ti Hoa Thảo’, một cây ‘Ngân Ti Hoa Thảo’!”
“A…”
“Hai cây ‘Kim Ti Hoa Thảo’, một cây ‘Ngân Ti Hoa Thảo’!” Đây là toàn bộ những gì mà hắn có thể bỏ ra, chết tiệt người đế quốc! Giả dối giống cái!
“Được.” Đoạn Ngọc Giác nói, như vậy mở ra trao đổi đi.
“Keng, thông đạo trao đổi đã mở ra, xin để vật phẩn vào.”
“Xin ấn xác nhận.”
“Keng, vật phẩm trao đổi thành công.”
Đoạn Ngọc Giác nhìn Linh Hoa trong tay mình, khẽ mỉm cười, chuyển trên người Tiểu chuyển đến weibo, phát ra một tin tức như thế này:
# đan dược có lực sát thương to lớn, ngươi —— đáng giá nắm giữ #