Edit: Hanna
Thấy người trước mắt này la hét nhất định phải cùng hắn đấu kỳ, Bùi Sơ rất bất đắc dĩ nói: "Cho dù thực sự muốn chơi cờ thì cũng phải có bàn cờ và quân cờ mới chơi được."
Liêu Dục thấy đối phương hơi hơi đồng ý, nhanh chóng vung tay lên: "Này cậu không cần phải lo, tự nhiên có người đưa cờ tới."
Không bao lâu sau hạ nhân nhà Liêu Dục liền mang bộ quân bàn cờ vào trong y quán, sắp xếp hết tất cả trong phòng khách nhỏ ở Hồi Xuân đường xong xuôi đâu đấy luôn, cùng tới với hạ nhân nhà ông lão còn có Tôn lão tiên sinh. Tôn lão tiên sinh vừa nhìn thấy Bùi Sơ liền bày ra vẻ mặt áy náy, "Thực không ngờ ông già này thế mà nháo muốn đến đánh cờ với cậu, muốn ngăn cũng ngăn không nổi a!"
Tôn lão tiên sinh hôm qua trở về vẫn luôn nhớ thương mấy ván kỳ cùng Bùi Sơ kia, cho nên lão hữu Liêu Dục đến chơi cờ đều có chút thất thần, nhất thời không cẩn thận bại dưới tay Liêu Dục. Lần này làm Liêu Dục vạn năm đứng thứ hai vui muốn chết luôn.
Liêu Dục cũng là người chơi cờ giỏi, chơi cờ với Tôn lão tiên sinh bảy tám năm rồi, xưa nay chưa từng thắng ván nào. Số lần ông thua dưới tay Tôn lão so với số tóc còn lại trên đầu ông còn nhiều hơn gấp mười lần. Mỗi lần Tôn lão thắng sẽ bày ra bộ dáng khiêm tốn thiếu đánh với ông, làm Liêu Dục tức giận đến đau gan. Nguyện vọng lớn nhất những năm gần đây của ông chính là có thể thắng Tôn lão tiên sinh kia một lần.
Liêu Dục cố gắng dưỡng sinh, kiêng rượu kiêng thuốc, sợ mình còn chưa thắng nổi Tôn lão đã đi đời nhà ma tiến vào quan tài trước thì hỏng.
Song cố tình ông cố gắng thế nào đi nữa, đều chỉ có một chữ 'thua', có bữa thua thảm đến mức nản lòng thoái chí.
Ông thậm chí còn lưu lại di ngôn cho con cháu trực hệ trong nhà đại loại kiểu: "Sẽ có một ngày thắng Tôn lão, gia tế không quên công đức cha." (gia tế là điện thờ tổ tiên trong nhà, bình thường người ta ghi công đức nghiêm trang các kiểu, ông này thì lấy chơi cờ thắng làm danh dự lắm)
Kết quả... vào một ngày không thể ngờ được, ông không hiểu ra sao mà thắng rồi!
Ha ha!
"Lão Tôn, hôm nay ta cuối cùng cũng phá được huyền thoại bất khả chiến bại của ông rồi nha!" Tâm nguyện bấy lâu nay trở thành hiện thực, Liêu Dục kích động thiếu chút nữa nước mắt ròng ròng, toàn thân đều tỏa ra vẻ đắc ý và tự hào.
Trên mặt Tôn lão tiên sinh có chút nhịn không nổi nữa, ông bại bởi ai cũng được nhưng không thể tiếp thu mình bại dưới tay xú lão Liêu da mặt dày táo tợn này. Tôn lão cười nhạo một tiếng, "Ông đừng cao hứng quá sớm, hôm nay ta sớm bị bại bởi một người trẻ tuổi khác. Nếu không phải suy nghĩ ván cờ của cậu ta, ông cho rằng ta có sẽ thất thần mà thua ông à?"
"Này! Ông thua thì thua đi, đừng có mà già mồm nhé!"
"Ta thua cậu ta, không phải thua ông."
"Cậu ta? Ông nói ông thua một người trẻ tuổi mới hơn hai mươi? Ông cho rằng ta là kẻ ngu không hiểu tiếng người nói láo à? Thời đại này thực sự có kỳ thủ trẻ tuổi như vậy có thể đánh hạ được ông sao? Còn khiến ông thua tâm phục khẩu phục?"
"Đúng vậy."
"Không phải hôm nay ông thua mất mặt quá mới lung tung xảo biện ra một người như thế nhé?"
"Người này hiện tại đang ở thành Lâm An."
"Được lắm, vậy ta liền đi gặp cậu ta, đợi tôi đánh thắng cậu ta, ông nhất định sẽ tâm phục khẩu phục chịu thua ta!"
"Một lời đã định."
"Người kia ở đâu? Tên họ là gì?"
"Họ Bùi tên Sơ, là đại phu Hồi Xuân đường."
"Đại phu? ? ? ? ?"
...
Hạ nhân nhà Liêu Dục đã bày xong bàn cờ, Liêu Dục cũng đã sớm không thể chờ đợi nổi nữa mà ngồi xuống bàn cờ trước, trong tay cầm một quân cờ, nhanh chóng giục Bùi Sơ qua đây, mau mau bắt đầu chơi một ván.
"Tiểu đại phu họ Bùi, mau đến đây!"
"Hôm nay nhất định phải thắng cậu, làm họ Tôn kia tâm phục khẩu phục."
...
Tôn lão tiên sinh nhìn Bùi Sơ lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ mà áy náy.
Bùi Sơ nhìn Tôn lão tiên sinh bộ dạng nom có vẻ hiền lành trước mặt, cảm thấy lão già này rất là hư nhé, miệng nói cái gì mà không cản được, thực tế lại là giật dây Liêu Dục đến đây gây sự chứ còn gì nữa.
Tôn lão tiên sinh bỏ lơ ánh mắt Bùi Sơ, vuốt chòm râu mình bình chân như vại.
Ông chính là không ưa vẻ đắc ý của Liêu Dục, lừa ông bạn già của mình đến tìm Tiểu Bùi đại phu tiếp nhận cuồng phong bão tố. Tiểu đại phu họ Bùi này mới tí tuổi đầu mà khi chơi cờ một thân sát khí tâm ngoan thủ lạt, bị quân cờ thế như chẻ tre của đối phương đánh cho tơi bời phải chật vật lẩn trốn, thực đúng là một loại trải nghiệm không tốt đẹp tí nào.
Bản thân từng trải qua ba lần, Tôn lão tuyệt đối có thể lĩnh hội được cảm giác bất lực khi phải miễn cưỡng chống lại kia...
Một mình thảm không bằng nhiều mình thảm mà.
Liền để Liêu Dục cũng tới trải nghiệm một hồi.
Tôn lão tiên sinh cũng ngồi xuống bên cạnh bàn, đợi xem trận đấu giữa hai người. Lần này ông định dùng góc độ người đứng xem quan sát phong cách chơi cờ của Bùi Sơ, nói không chừng có thể tìm ra khuyết điểm mà ông có thể dùng được.
Bùi Sơ nhìn hai lão đầu tuổi tác gộp lại cũng gấp sáu lần tuổi hắn, trong lòng thực bất đắc dĩ lắm, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống phía đối diện của bàn cờ.
Liêu Dục giành nói: "Cậu quân trắng, ta quân đen."
Bùi Sơ: "..." Hắn cũng đâu quan tâm lắm.
Ván cờ giữa hai người bắt đầu.
Không giống với Liêu Dục tràn đầy phấn khởi, Bùi Sơ chơi cờ không mấy hăng hái, hắn chỉ cầm một quân lên rồi lại hạ nó xuống, giống như trước đây chơi cờ với sư huynh sư đệ trong Vạn Hoa cốc, không nhanh không chậm, thậm chí còn rất nhàn nhã có tâm trạng bày ra một thế cục lớn.
Liêu Dục thì ngược lại, sốt ruột muốn thắng, vừa bắt đầu đã đuổi đánh ác liệt, tư thế bắt buộc phải dùng tốc độ nhanh nhất đánh bại đối phương.
Bùi Sơ thì lại xảo diệu hóa giải mọi thế tiến công của ông, tiếp tục thế cục phân tán rã rời của mình.
Tôn lão: "..."
Tôn lão tiên sinh ngồi bên cạnh nhìn cảm thấy cực kỳ phiền muộn, hình ảnh trong ván cờ này sao lại ngược lại hoàn toàn so với ngày hôm qua thế?
Sát khí cùng khẩn trương của cậu ta ngày hôm qua đâu?
Tại sao lúc cùng ông chơi cờ thì tàn phá như thể cuồng phong vũ bão, còn cùng Liêu lão đầu này thì lại nhẹ nhàng như mưa thuận gió hòa vậy?
"Bùi công tử, hôm nay cậu chơi cờ... sao không vội nữa vậy?"
Bùi Sơ dù bận ung dung hạ cờ, nghe thấy câu hỏi này của Tôn lão, nghĩ thầm cái này mà còn phải hỏi à? "Hôm qua vãn bối đi cầu thân."
Tôn lão tiên sinh: "..."
Phá nhân duyên người ta, đáng bị thiên lôi đánh. phihan.wordpress
"Thì ra là như vậy... Bùi công tử hóa ra là người hành động theo tình cảm a."
Tôn lão buồn bực, đồng thời cảm thấy đau lòng cực kỳ.
"Không được! Đợi lát nữa cậu cũng phải cùng ta chơi một ván nữa."
Tôn lão tiên sinh biểu thị bản thân cũng muốn cảm thụ loại ván cờ ôn nhu mưa thuận gió hòa này.
Bùi Sơ: ...Chỗ chúng ta là y quán, ta là đại phu, không thích hợp chơi cờ."
Tôn lão: "Hiện giờ đúng lúc không có bệnh nhân mà... Thêm nữa, bên kia không phải còn một đại phu nữa sao, cậu đến đánh cờ một lát thôi, chẳng lẽ còn sợ chưởng quỹ y quán đuổi cậu đi à?"
"Hắn ta dám đuổi cậu đi sao?"
"Đúng rồi... Chưởng quỹ y quán các cậu đâu? Sao không thấy đâu?"
Bùi Sơ giơ tay che trán: "Chủ nhân y quán là Tiết gia tiểu công tử, đây là y quán Hồi Xuân đường của Tiết gia."
"Ồ." Tôn lão vừa kinh hãi vừa nghi ngờ, "Y quán tổ truyền của Tiết gia không phải tên là Tể Nhân đường sao, lúc nào lại biến thành Hồi Xuân đường rồi?"
Bùi Sơ: "..."
"Gần đây đổi tên, có lẽ sau này sẽ đổi lại."
"Đợi đã..." Tôn lão hình như phát hiện ra được chuyện kỳ diệu nào đó rồi. "Đây nếu như là y quán của Tiết gia tiểu công tử, vậy cậu sợ cái gì? Đến đến đến, đợi tí nữa làm tiếp một ván."
Liêu Dục không biết họ đang nói cái gì, nghe vậy lên tiếng hỏi: "Y quán của Tiết gia tiểu công tử thì làm sao?"
"Ông không hiểu, hôm qua cậu ta chính là tới Tiết gia cầu thân, Tiết gia Tam công tử chính là phu lang tương lai của người ta."
Liêu Dục: "Thì ra là như vậy, đây chẳng phải quá tốt sao, yên tâm yên tâm, cậu cứ lười biếng chơi cờ, phu lang nhà cậu chắc chắn không đuổi cậu đi đâu. Nếu như cậu bị đuổi đi thì tới nhà ta là được."
"Ta thấy cậu chơi cờ hình như có chút thú vị đó."
Bùi Sơ cười, đáp rằng. "Liêu lão chơi cờ cũng cực kỳ thú vị."
Liêu Dục thập phần đắc ý, cảm thấy đứa nhỏ trẻ tuổi trước mắt này đặc biệt thảo hỉ, "Nếu cậu còn chưa thành thân, ta sẽ gả cháu gái ta cho cậu."
Bùi Sơ: "... Vãn bối đã đính hôn rồi."
Liêu Dục thở dài một tiếng.
Mà Tôn lão ngồi bên cạnh lại không hài lòng lắm, "Vậy còn ta, cậu chơi cờ cùng ta cảm giác thế nào?"
Liêu Dục nhìn hắn với một ánh mắt cảnh cáo.
Bùi Sơ: "..."
Hắn cảm giác hai người ngồi bên cạnh mình không phải người a!
"... Cũng cực kỳ thú vị."
Tôn lão khẽ hừ một tiếng, tiếp bỏ ra một câu: "Nói cũng vô ích, ta không có cháu gái gả cho cậu."
Bùi Sơ: "Tôn lão tiền bối không ngăn cản vãn bối cầu thân thành công đã là đại ân đại đức."
Liêu Dục nhanh chóng phất tay lên, giục Bùi Sơ mau mau hạ cờ, "Còn tán gẫu cái gì, nhanh lên nhanh lên, mau hạ cờ đi, làm ta sốt ruột muốn chết rồi."
Bùi Sơ tiện tay cầm một quân hạ xuống bàn cờ.
Không bao lâu sau, dưới thế cục phân tán rã rời mà Bùi Sơ bố trí, trận cờ của hắn rốt cục cũng bày xong.
Liêu Dục lúc này cầm quân cờ, đột nhiên trong lòng bắt đầu phân vân.
"Cái này..."
Tựa hồ như hạ chỗ nào cũng lâm vào đường chết.
Tôn lão tiên sinh ngồi bên cạnh nói: "Khỏi phải nghĩ nữa, ông thua rồi."
"Sao có thể?"
"Ông đâu còn đường nào để đi nữa đâu."
"Ta không tin."
"Được thôi, vậy ông thử xem phá giải ván cờ thế nào."
"Thử thì thử..."
...
Khóe miệng Bùi Sơ nở nụ cười, làm người tốt giấu danh, đứng lên từ chỗ ngồi, đi ra ngoài chăm sóc đám dược liệu của mình, để hai vị lão đầu này chậm rãi phát sầu vì ván cờ này đi.
Kết quả hắn mới ra ngoài chưa bao lâu, Tôn lão liền tìm hắn chơi cờ tiếp, Bùi Sơ nghi ngờ hỏi: "Liêu lão phá được cờ rồi?"
"Không, lão ta đập phá bàn cờ luôn rồi." Nhưng trước khi đập bàn cờ, hai người bọn họ rất cơ trí vẽ lại ván cờ lên giấy trắng, đợi sau khi về nhà nghiên cứu lại.
Hiện giờ nghiên cứu không ra, không có nghĩa sau này không tìm ra giải pháp.
"Đừng để ý đến lão ta, con người này á không nhận thua đâu."
"Bùi công tử, tới chơi cùng ta một ván."
"Tôn lão, ta còn phải trị liệu cho bệnh nhân..."
"Vậy cậu cần bao lâu? Hai bệnh nhân hử? Cậu nhanh chân lên."
Bùi Sơ: "..."
Bùi Sơ luôn chẩn bệnh cho bệnh nhân rất nhanh lúc này không muốn nhanh chút nào.
Không còn cách nào cả, hai lão tiền bối người ta đang chờ, hắn không thể không biết lễ phép. Sau khi chữa bệnh cho bệnh nhân xong, Bùi Sơ lại bắt đầu trở lại thay phiên chơi cờ với hai người. Lúc có bệnh nhân tới, hắn liền rời chỗ trước, ra ngoài hỏi chẩn cho người ta; lúc không có bệnh nhân thì lại trở về ngồi trước bàn cờ, tiếp tục cầm quân đánh trận.
Quân cờ cứ thế hạ lại hạ, Bùi Sơ quả thực cũng bị nổi cơn nghiện kỳ. Sau khi xem chẩn cho bệnh nhân xong cũng không lừng chừng nữa mà chủ động về đánh tiếp một ván.
Song lúc Bùi Sơ chủ động, Liêu Dục tính tình kỳ lạ lại bắt đầu không hài lòng với hắn.
Bắt hắn quay trở về chính sảnh y quán.
"Cậu đi xem thêm mấy bệnh nhân khác đi, để ta suy nghĩ thêm đã, ta đây còn chưa biết đi thế nào đây này."
Bùi Sơ bất đắc dĩ: "Được rồi..."
Đáng tiếc bệnh nhân tới y quán không phải hắn muốn có là có luôn được.
Hết chương 84