Như Tiểu Lam kinh hãi đánh giá tay mình, tại sao lại biến thành móng vuốt mèo?
Không đúng!
Nhìn lại trên người, y phục của nàng rơi trên mặt đất, quanh thân là da lông tỏa sáng.
Như Tiểu Lam ngây người.
Tại sao bỗng nhiên nàng lại biến trở về với hình dạng mèo hương?
Nhắm hai mắt lại, thúc giục nguồn nhiệt lưu trong cơ thể... Nàng muốn biến trở lại hình dạng con người.
Nhưng mà, nàng kinh hoảng phát hiện ra, nàng không thể tụ hợp được nguồn nhiệt lưu trong cơ thể.
Trời ạ, không phải đâu, nàng không biến thành người được!
Cách đó không xa vang lên tiếng nói chuyện của hạ nhân trong viện: "Di, vừa rồi tiểu thư còn ngồi ở đây mà, tại sao bây giờ lại không thấy đâu?"
Như Tiểu Lam cuống quít trốn vào bụi cỏ gần đó.
Sự tình liên quan đến chân thân của nàng đến bây giờ cũng chỉ có vài người biết, trong viện này trừ bỏ Thanh Mặc Nhan ra, cũng chỉ có Huyền Ngọc biết tình hình thực tế.
Nhưng mà hiện tại cả hai bọn họ đều không có ở đây.
Đột nhiên, nàng ngửi thấy một mùi hương dễ chịu, có chút giống với cỏ bạc hà mèo, nhưng lại mang theo tia thơm ngọt khiến cho người ta cảm thấy buồn ngủ.
Đầu óc không chịu nghe theo khống chế hưng phấn lên, chưa đợi nàng tìm lại lý trí, bốn chân đã tự động bước đi.
Như Tiểu Lam đi xuyên qua bụi cỏ, thẳng hướng ngoài viện.
Chó ngốc!
Như Tiểu Lam muốn triệu hồi chó ngốc ra, nhưng mà nàng đã quên, hiện tại nàng chỉ có móng vuốt, căn bản không thể kết ấn được.
Một tia thanh tỉnh cuối cùng trong đầu cũng bị mùi hương kỳ dị kia chiếm cứ.
Nàng thần không biết quỷ không hay nhảy ra ngoài từ tường viện.
Mới sáng sớm nhị thiếu gia đã đứng ở trong viện của hắn, thường xuyên ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài, ở dưới chân hắn, một cái lồng sắt đang được đặt nơi đó.
"Đến đến!" Một gã sai vặt hổn hển chạy vào nói: "Nhị gia, con mèo kia thật sự tìm đến theo mùi hương ngài lưu lại."
Nhị thiếu gia mừng rỡ, cuống quít mở cửa lồng ra, bỏ bọc giấy dầu vào trong.
Mèo hương từ cửa viện đi vào, tựa như người uống say, nghiêng ngả chao đảo bước về phía lồng sắt.
Một tiếng "lộng đát" vang lên, nhị thiếu gia đóng mạnh cửa lồng lại.
"Thật tốt quá, cuối cùng cũng bắt được." Gã sai vặt bên cạnh cao hứng nói.
"Chuẩn bị xe, ta muốn ra ngoài." Nhị thiếu gia cố gắng tự kiềm chế hưng phấn trong lòng, phân phó nói.
Gã sai vặt đi an bài, một lúc sau nhị thiếu gia lên xe ngựa rời khỏi Hầu phủ.
Dọc theo đường đi, nhị thiếu gia không ngừng quan sát lồng sắt.
Mùi vị phân tán đi, phai nhạt không ít.
Như Tiểu Lam khôi phục lại thanh tỉnh.
Khi nàng thấy rõ lồng sắt trước mặt, lông toàn thân lập tức dựng hết lên.
Súc sinh! Thả ta ra!
Nàng nhe răng nhỏ về phía nhị thiếu gia, tuy nàng không còn răng sữa nữa, nhưng dù cho như vậy, cũng không thể nào cắn đứt lồng sắt để đi ra ngoài được.
Thả ta ra!
Nàng rít gào, liên tục va mạnh thân thể vào lồng sắt.
Ban đầu nhị thiếu gia còn có hứng thú nhìn, nhưng sau đó hắn lại cảm thấy mèo hương giống như là đã phát điên, khiến hắn không khỏi có chút lo lắng, nếu nó đâm đến chết, thì hắn không thể bàn giao cho Bạch công tử được nữa.
Hắn cầm lấy một miếng vải đen, trực tiếp đắp lên trên lồng sắt.
Tầm mắt Như Tiểu Lam lâm vào trong bóng đêm, đôi mắt màu xanh biếc tựa như hai cái đèn, tản mát ra tia sáng sâu kín.
Bình tĩnh, bình tĩnh... Nhất định phải bình tĩnh.
Như Tiểu Lam dùng móng vuốt hung hăng đánh lên mặt mình.
Không được hoảng, trước hết phải nghĩ kỹ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao nàng lại tự chạy ra khỏi sân, còn chui vào lồng sắt của nhị thiếu gia?
Nghe thanh âm bên ngoài hình như là đang ở trên xe ngựa, nhị thiếu gia muốn mang nàng đi đâu?
Đủ loại nghi vấn nối đuôi nhau tới, Như Tiểu Lam nghĩ đến đau đầu.
Bất quá nàng tin tưởng một điều, nàng biến mất, tử sĩ trong viện nhất định sẽ phát hiện ra, hơn nữa sẽ lập tức nghĩ cách báo tin cho Thanh Mặc Nhan biết.
Xe ngựa lay động một lúc rồi ngừng lại.
"Nhị thiếu gia, tiểu thư nhà ta ở trà lâu đối diện, nàng muốn gặp ngài một lát..."
Ẩn ẩn truyền đến tiếng nói chuyện của nữ tử, nghe qua hẳn là còn ít tuổi.
"Tiểu thư nhà các ngươi là..."
"Nô tì là nha hoàn của Ngũ tiểu thư."
Đôi mắt Như Tiểu Lam co rút lại, nàng an tĩnh nằm xuống.
"Ngũ... Ngũ tiểu thư tìm ta có chuyện gì?" Thanh âm nhị thiếu gia rõ ràng không ổn.
Nha hoàn nức nở nói: "Bởi vì tiểu thư nhà ta đắc tội với Như tiểu thư phủ các ngươi, hôm yến hội ngắm trăng ngày mười lăm nàng đã nhục mạ tiểu thư nhà ta ở trước mặt mọi người... Hiện giờ tiểu thư nhà ta nản lòng buồn bã một lòng muốn xuất gia, nên trước khi đi muốn gặp ngài lần cuối."
"Cái gì mà Như tiểu thư, Hầu phủ chúng ta mới không có người đó!" Nhị thiếu gia cả giận nói: "Nàng bất quá chỉ là được đại ca ta nhận nuôi..."
Như Tiểu Lam vểnh tai.
Nhưng mà nhị thiếu gia lại không nói hết lời.
Lồng sắt đột nhiên lay động, Như Tiểu Lam nhìn thấy một tia ánh sáng từ dưới đáy lồng sắt chiếu vào.
Nhị thiếu gia cầm theo cái lồng bước xuống xe, đi theo nha hoàn Ngũ phủ đến trà lâu đối diện.
Nha hoàn mở cửa nhã phòng ra, chờ sau khi nhị thiếu gia đi vào thì nàng lặng lẽ đóng cửa, rồi khóa chắc cửa lại.
Nhị thiếu gia hồn nhiên không phát hiện điều gì khác thường, vì lúc này toàn bộ lực chú ý của hắn đều rơi vào trên người vị Ngũ tiểu thư đang ngồi dựa lưng vào cửa sổ kia.
Nhị thiếu gia luống cuống tay chân muốn tiến lên đỡ đối phương, nhưng mà trong tay lại vướng cái lồng sắt, cho nên hắn liền tùy ý đặt ở phía dưới bàn.
Hắn không cẩn thận giẫm phải miếng vải đen, khiến vải trượt xuống một đoạn.
Lúc này Như Tiểu Lam mới có cơ hội xem xét tình hình bên ngoài.
Ngũ tiểu thư dùng khăn tay lau nước mắt, nửa khuôn mặt nàng được che lại bằng một chiếc khăn, ẩn ẩn để lộ ra cằm thon nhọn, có vẻ như rất gầy và yếu đuối.
"Hôm nay có thể được gặp nhị thiếu gia một lần, tiểu nữ chết cũng không hối tiếc." Ngũ tiểu thư nức nở nói.
Nhị thiếu gia bỗng thấy nhiệt huyết dâng lên.
"Ngũ tiểu thư, xin đừng nói thế, ta biết ngươi vô tội... Ngươi có thể đừng đi xuất gia hay không?"
Ngũ tiểu thư che mặt khóc thút thít: "Thanh danh của ta đã bị Như Tiểu Lam hủy hoại, nếu không xuất gia ta còn có thể đi đâu đây, vốn tưởng rằng cuộc đời này sẽ được làm thê tử của ngươi, không nghĩ tới mọi chuyện lại thành ra thế này... Nhị thiếu gia, chúng ta chỉ có thể hẹn kiếp sau..."
Nhìn Ngũ tiểu thư khóc thành tiếng ở trước mặt mình, trong lòng nhị thiếu gia như bị thiêu đốt, hắn muốn an ủi đối phương, nhưng lại khẩn trương không dám duỗi tay ra.
Đúng lúc này, đột nhiên Ngũ tiểu thư lại nhào vào trong lòng hắn, lên tiếng khóc lớn.
Như Tiểu Lam ở trong lồng sắt nhìn đến ngây người.
Đây là loại kịch khoa trương giả tạo gì, biến chuyển cũng quá nhanh đi.
Cuối cùng nhị thiếu gia cũng lấy được dũng khí, một phen ôm Ngũ tiểu thư vào lòng.
Hai người đứng không vững, nghiêng ngả chao đảo ngã xuống trên giường ở phía sau bình phong.
Như Tiểu Lam liều mạng vươn móng vuốt ra ngoài, muốn mở then cài cửa lồng sắt.
Chỉ cần có thể đẩy then cài cửa ra, nàng có thể chạy thoát khỏi cái lồng này.
Nhưng mà khoảng cách giữa những song sắt rất hẹp, mà chân của nàng lại mập mạp, sau khi vươn ra cư nhiên còn bị mắc kẹt lại.
Meo, đây là ông trời muốn tuyệt đường sống của ta sao?
Như Tiểu Lam khóc không ra nước mắt, liều mạng giãy dụa.
Đúng lúc này, cửa nhã phòng bị người từ bên ngoài phá ra, Ngũ công tử hầm hầm bước vào trong, còn dẫn theo không ít gia đinh Ngũ phủ.
Ngũ công tử nâng chân lên đạp đổ bình phong, cả kinh thi thấy một đôi uyên ương ở trên giường.
"Nhị công tử, ngươi đã làm gì muội muội của ta?" Ngũ công tử tiến lên, đánh nhị thiếu gia một quyền.