Thân hình nhị thiếu gia đơn bạc, sau khi trúng một quyền, đầu óc liền trở nên hồ đồ.
Ngũ tiểu thư quần áo không chỉnh tề, ngồi ở trên giường khóc thút thít, không nói một câu nào.
Ngũ công tử túm lấy y phục nhị thiếu gia một lần nữa, trợn mắt quát: "Nhìn chuyện tốt mà ngươi làm đi, ngươi tính toán làm sao cho muội muội ta một cái công đạo?"
Lúc này nhị thiếu gia mới chú ý tới ở cửa đều là gia đinh của Ngũ phủ.
Ngũ công tử thấy hắn không nói gì, liền đẩy mạnh hắn một cái: "Phái người đến Hầu phủ, mời lão Hầu gia đến đây tận mắt trứng kiến cảnh này, đừng cho là Ngũ phủ chúng ta dễ bắt nạt."
Ngũ công tử đang định rời đi, lúc này nhị thiếu gia mới khôi phục lại tinh thần, tiến lên phía trước kéo lấy tay áo đối phương: "Việc này không cần phải tìm cha ta, ta có thể tự mình làm chủ!"
Ngũ công tử khinh thường liếc nhìn hắn một cái, hiển nhiên không tin lời nói có thể làm chủ của hắn.
"Nhị công tử vẫn nên để ta đến Hầu phủ đi." Ngũ công tử nói: "Đến lúc đó cũng tiện cho việc nói chuyện hơn."
Như Tiểu Lam tuy rằng bị nhốt ở trong lồng, nhưng lại nghe được rất rõ ràng mọi chuyện.
Trong nháy mắt, nàng đã hiểu rõ tất cả.
Cái gì mà Ngũ tiểu thư muốn xuất gia, cái gì mà thâm ý muốn tới gặp nhị thiếu gia lần cuối, lừa đảo!
Chẳng qua nàng vì thanh danh bị hủy, tự thấy chính mình không còn hy vọng gả ra bên ngoài, cho nên mới trực tiếp dùng biện pháp mạnh, trực tiếp cùng nhị thiếu gia gạo nấu thành cơm.
Nàng đã tính toán hết, biết nhị thiếu gia sẽ động tình với nàng, biết Hầu gia sẽ vì nhi tử của mình, nhất định sẽ đem chuyện này che giấu đi.
Như Tiểu Lam dùng hết sức lực vươn móng vuốt, cuối cùng cũng động được vào then cài cửa, nhưng mà chân nàng đang bị mắc kẹt, nên móng vuốt căn bản là không có chút sức lực nào.
Chân trước vừa động đã bị kẹt đến phát đau.
Cắn chặt răng, bằng bất cứ giá nào, dùng hết sức.
Một cơn đau tê tâm liệt phế truyền đến, then cài cửa được đẩy ra một chút, nhưng mà phần đệm thịt ở dưới móng vuốt lại bị kẹp vào trong.
Đau quá.
Những người trước mắt này đều có cừu oán với nàng, nếu rơi vào trong tay bọn họ, nàng tuyệt đối sẽ chết rất đẹp mắt.
Ngũ công tử lôi kéo nhị thiếu gia chuẩn bị đi ra ngoài, đúng lúc này, bên ngoài nhã phòng vang lên tiếng bước chân hỗn độn, một đám quan sai mạnh mẽ tiến vào, khống chế tất cả gia đinh của Ngũ phủ.
Tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn thân ảnh quen thuộc từ bên ngoài bước vào.
Quan bào chỉnh tề, mặt trên thêu vân nhạn, xung quanh là những hoa văn nhỏ, bên hông đeo ngọc bội, cùng với túi gấm được dệt từ sợi tơ màu vàng, xanh, đỏ, tím thành hình vân hạc, quần lụa trắng bên trong, chân mang ủng.
Nhị thiếu gia chỉ cảm thấy trong đầu "ông" lên một tiếng.
Thời điểm Như Tiểu Lam nhìn thấy Thanh Mặc Nhan cũng không khỏi ngây ngốc: Làm sao hắn đến được đây? Sao hắn lại tìm được nơi này...
Thanh Mặc Nhan tiến vào, Huyền Ngọc theo sát ở phía sau hắn, vừa bước vào phòng mắt đã nhìn loạn khắp nơi, giống như là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Trên giường, Ngũ tiểu thư túm chặt lấy y phục, toàn thân đều đang run rẩy.
Nhưng mà ánh mắt Thanh Mặc Nhan một khắc cũng không dừng ở trên người nàng.
Ngũ công tử lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói: "Thiếu Khanh đây là có ý gì, tính diệt khẩu Ngũ phủ chúng ta?"
Thanh Mặc Nhan không để ý đến Ngũ công tử, mà lại đẩy hắn ra, đi đến trước bàn, đánh giá xung quanh.
"Chít chít..." Dưới bàn truyền đến thanh âm mỏng manh.
Thanh Mặc Nhan ngồi xổm xuống, chỉ thấy một cái lồng sắt bị chụp bằng vải đen ở dưới chân bàn, một cái móng vuốt mèo đưa từ bên trong ra, dừng ở chỗ then cài cửa.
Trong lồng sắt lộ ra tiểu mèo đen đáng thương, ánh mắt xanh biếc tha thiết mong chờ nhìn vào hắn, nhỏ giọng kêu chít chít.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan u ám, dè dặt cẩn thận khảy then cài cửa ra.
Như Tiểu Lam đau muốt rút móng vuốt về, nhưng lại đổi lấy đau đớn lớn hơn.
"Đừng nhúc nhích." Thanh Mặc Nhan quát lớn.
Như Tiểu Lam bị dọa không dám động đậy.
Thanh Mặc Nhan dùng sức bẻ, cửa lồng thay đổi hình dạng, then cài cửa cũng buông lỏng, lúc này Như Tiểu Lam mới rút móng vuốt đáng thương của mình về được.
Đệm thịt bị cắt qua, nàng liền vươn đầu lưỡi ra, liếm móng vuốt của chính mình, bởi vì tránh được một kiếp, nên có chút cảm giác suy yếu vì đại nạn không chết, khi được Thanh Mặc Nhan ôm từ trong lồng ra, toàn thân nàng đã sớm run thành một đoàn.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan sâu thẳm, dừng ở trên móng vuốt Như Tiểu Lam, phía dưới da lông của nàng cũng mơ hồ hiện ra từng mảng xanh tím, đó là do nàng dùng sức muốn vươn móng vuốt ra để tháo then cài cửa.
"Chít chít." Như Tiểu Lam liền thành thật ngồi xổm ở trên bàn.
Nếu lúc này hắn đuổi nàng, nàng cũng sẽ không đi, thế giới này quá nguy hiểm, may mắn nàng còn có một chủ nhân đáng tin cậy.
Thanh Mặc Nhan thong thả bước đến trước mặt nhị thiếu gia.
"Đại... Đại ca, con mèo kia..." Nhị thiếu gia lắp ba lắp bắp, tựa hồ như đang muốn giải thích cái gì đó.
Lời nhị thiếu gia còn chưa nói xong, đã thấy một trận kình phong bay đến trước người hắn.
Tất cả mọi người trong phòng đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt: Thanh Mặc Nhan đang giơ cánh tay lên, bóp chặt lấy cổ nhị thiếu gia.
Hai tay nhị thiếu gia liều mạng lôi kéo, muốn kéo tay hắn (TMN) ra, nhưng mà sức lực không địch lại, không lâu sau cả khuôn mặt đã nghẹn đến đỏ bừng.
Ngũ công tử nóng nảy: "Thiếu Khanh mau buông tay, hắn là nhị đệ của ngươi, chẳng lẽ ngươi lại muốn giết hắn!"
Thanh Mặc Nhan vẫn như cũ không buông tay ra, ánh mắt nheo lại, ẩn ẩn mang theo sát khí.
Ngũ tiểu thư co rúm người lại vào trong góc, lúc này nàng mới chính thức hiểu rõ, tại sao nhị thiếu gia Hầu phủ lại kính sợ đại ca mình đến thế.
Bộ dạng này của Thanh Mặc Nhan, đến ngay cả nàng ở bên cạnh cũng cảm thấy run rẩy, chứ đừng nói đến bản thân nhị thiếu gia.
Nhưng mà nhị thiếu gia là lợi thế cuối cùng của nàng, là hy vọng duy nhất giúp nàng tiến vào Hầu phủ, tuyệt đối không thể để Thanh Mặc Nhan giết người được.
Nghĩ đến đây, Ngũ tiểu thư quyết tâm, trực tiếp nhào người ra, quỳ gối ở dưới chân Thanh Mặc Nhan.
"Cầu xin Thiếu Khanh đại nhân thủ hạ lưu tình, ngàn sai vạn sai đều là do lỗi của tiểu nữ, ngài không nên trách tội nhị thiếu gia..." Nàng bụm mặt khóc thút thít.
Ngũ công tử thấy thế cũng tiến lên khuyên can: "Thiếu Khanh không phải cho rằng chỉ cần giết chết nhị gia nhà các ngươi là có thể cho chúng ta một cái công đạo đi?"
Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhìn Ngũ công tử một cái, đột nhiên thu tay lại, nhị thiếu hia ngã quỵ xuống đất, há miệng liều mạng ho khụ khụ, hơn nửa ngày mới khôi phục được hơi thở ổn định.
Quan sai ở đây cùng với đám người Huyền Ngọc đều tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, từ đầu đến cuối không hề có ý muốn đi lên khuyên can.
Ngũ công tử chỉ cảm thấy da đầu run lên.
Mắt thấy mọi việc sắp thành công, ai ngờ vào thời điểm mấu chốt thì Thanh Mặc Nhan lại đến.
Nhị thiếu gia cử động chân, bám lấy chiếc ghế bên cạnh rồi bò dậy: "... Đại ca, chuyện của ta, khi trở về ta sẽ tự khắc đi giải thích với phụ thân."
Thanh Mặc Nhan đứng ở nơi đó nhìn đệ đệ của mình, hơi thở quanh thân lạnh băng, ánh mắt xẹt qua, giống như xương gió lạnh buốt thổi đến.
"Giải thích?" Thanh Mặc Nhan cười lạnh, cẩn thận ôm Như Tiểu Lam từ trên bàn lên, xoay người đi ra phía cửa.
Ngũ công tử nóng nảy: "Thiếu Khanh, không bằng để chúng ta cùng đến Hầu phủ đi, cũng phải cho muội muội ta một cái công đạo không phải sao."
"Không cần công đạo." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói: "Bây giờ các ngươi trở về dọn dẹp một chút, đợi trời tối trực tiếp nâng nàng vào phủ là được rồi." Nói xong liền đẩy Ngũ công tử ra, nghênh ngang mà đi.
Tất cả mọi người đều sững sờ ở nơi đó.
Trực tiếp nâng vào phủ? Kia chẳng phải là biến thành nạp thiếp sao!