Chợt nàng cảm thấy bị một vật rất nặng đè lên người.
Nàng động động mí mắt, kỳ thật không cần mở mắt ra nàng cũng biết được thứ đang đè lên người nàng là cái gì.
Tay Thanh Mặc Nhan trước sau đều không có rời khỏi người nàng.
Sau khi trở về nàng đã bị Thanh Mặc Nhan mang ra mạnh mẽ tắm rửa một phen, đem hết bùn đất trên người nàng giội rửa đi, tuy rằng nàng thực không tình nguyện để cho người khác sờ tới sờ lui, nhưng mà tối hôm nay lại chính là thời khắc mà cổ độc trong người Thanh Mặc Nhan phát tác, vì vậy nên nàng không thể rời khỏi hắn dù chỉ một bước.
Mới xoay người một cái, đã thấy tay hắn nắm chặt lấy chân nàng lại.
Như vậy ai mà ngủ được a.
Như Tiểu Lam tức giận mở mắt ra.
Vốn định càu nhàu mấy câu, kết quả khi nàng ngẩng đầu lên, đã thấy gương mặt u ám của Thanh Mặc Nhan đang nhìn chằm chằm lên xà nhà, khiến cho nàng không khỏi cảm thấy ngây người.
Nguyên lai hắn chưa hề ngủ.
Nàng di chuyển thân thể một chút.
Quả nhiên Thanh Mặc Nhan cúi đầu cảnh giác nhìn về phía nàng, lực đạo trên tay lại ra tăng thêm.
Gia hỏa này là sợ khi hắn đang ngủ nàng sẽ chạy trốn đi.
Thật ra nàng không hề muốn bỏ trốn, vì nàng biết chỉ cần nàng thoáng rời đi khỏi hắn, liền sẽ làm cho cổ độc ở trong cơ thể hắn phát tác.
Hồi tưởng lại ngày đó, khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cặp mắt đáng sợ kia hẳn là do cổ độc gây ra, bộ dáng tràn đầy huyết sắc tựa như dã thú.
Dáng vẻ kia... Hẳn là rất đau đi?
Tuy rằng không biết tại sao nàng lại có thể khắc chế cổ độc của hắn, nhưng mà hiện tại nàng đang sống dựa vào hắn, cho nên nàng sẽ không bủn xỉn mà làm anh hùng cứu thế một lần.
Nàng dựa vào trong lòng Thanh Mặc Nhan, loay hoay nửa ngày mới tìm thấy được một vị trí thoải mái nhất, rồi cuộn tròn lại yên tâm ngủ.
Thanh Mặc Nhan cảm thấy ngoài ý muốn.
Phải biết rằng mỗi lần đi ngủ vật nhỏ này đều cực kỳ không muốn nằm cạnh hắn.
Đặc biệt là trải qua sự việc phát sinh hôm nay, hắn vừa rồi còn nghĩ có nên đem nó nhốt vào trong lồng hay không, hoặc là đem xích lại cũng tốt.
Như Tiểu Lam hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Thanh Mặc Nhan, nếu mà biết nàng nhất định sẽ huy trảo biến mặt hắn thành khoai tây lát mỏng.
Cảm giác được vật nhỏ trong lòng an ổn ngủ, theo hô hấp của nó, một cỗ xạ hương nhàn nhạt từ trên người nó phát ra.
Thanh Mặc Nhan nghiêng đầu, đem mặt áp vào đám lông xù ở trên lưng nó, lo lắng trong lòng dần dần tan đi.
Sáng sớm khi Huyền Ngọc bước vào trong phòng, đã bị hình ảnh ngủ yên ổn của một người một thú trên giường làm cho kinh ngạc.
Đáy mắt hắn không khỏi nóng lên.
Đã bao nhiêu năm rồi, cổ độc trong cơ thể thế tử cứ mười ngày lại phát tác một lần, đều là vào lúc mặt trời nặn mà tái phát, phải đến tận sáng sớm ngày hôm sau mới bình phục.
Việc hưởng thụ giấc ngủ bình yên tới tận bình minh như thế này quả là một ước vọng quá xa vời.
"Thế tử..." Huyền Ngọc thấp giọng gọi một tiếng.
Con ngươi Thanh Mặc Nhan lập tức mở ra, tròng mắt đen trắng rõ ràng tỉnh táo vô cùng, căn bản không giống với người vừa mới tỉnh ngủ.
"Có việc gì?" Hắn ngồi dậy, nhìn về phía con mèo hương vẫn đang hô hô ngủ kia.
"Người ở Đại Lý Tự tới." Thần sắc Huyền Ngọc có chút do dự nói tiếp: "Còn có...Hầu gia phái người qua đây, nói là muốn ngài qua đó một chuyến."
Hẳn là sự việc ngày hôm qua hầu gia đã biết.
Thanh Mặc Nhan ung dung thong thả mặc quần áo rồi nói: "Bên phía phụ thân cứ để từ từ, nếu hắn có hỏi cứ bảo là ta đang bận rộn nhiều công vụ."
Huyền Ngọc nghe lệnh đi xuống an bài.
"Đúng rồi." Thanh Mặc Nhan gọi Huyền Ngọc quay lại, ngoắc ngoắc tay ý bảo hắn lại gần bên người, hai người nói nhỏ một lúc.
Thời điểm Như Tiểu Lam tỉnh dậy, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.
Nàng ngửi được một mùi hương bạc hà thanh nhẹ thoải mái.
"Đây là...cỏ bạc hà mèo!"
Bản năng động vật khiến nàng ngửi theo mùi hương rồi nhảy đến trên bàn.
Trên bàn có để một chậu hoa, bên trong trồng là một gốc cây bạc hà mèo.
Như Tiểu Lam dùng đầu cọ cọ, mắt híp hờ lại, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
Đúng lúc này, Thanh Mặc Nhan mang theo mấy người xa lạ đi vào.
Mọi người mới từ cửa bước vào đã nhìn thấy một con mèo hương nhỏ đang vui vẻ ở trên bàn, bộ dáng ngây thơ chất phác đáng yêu cực kỳ.
Mấy người đi theo bên người Thanh Mặc Nhan đều ngây ngẩn cả người, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía hắn mang theo kinh ngạc cùng quái dị.
Bọn họ nhớ rõ vị Đại Lý Tự Thiếu Khanh này trước nay đều không thích mèo a, hơn nữa bởi vì hắn rất thích nuôi Cẩm Lý (cá chép gấm), cho nên đối với người và động vật thích ăn cá hắn đều tỏ ra rất chán ghét.
Như Tiểu Lam ôm trậu hoa ngồi ở nơi đó, giờ phút này, nội tâm nàng đã rơi xuống đáy cốc.
Nàng vừa mới làm cái gì!
Động tác kia, tiếng kêu kia... Chẳng lẽ trong lúc bất tri bất giác, nàng đã đi trên con đường làm sủng vật hơn nữa còn là một đi không trở lại?