Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 125: Hạ bột phấn, gặp lại chồn trắng ở cửa cung



Nhị thiếu gia vừa kính rượu với mọi người, vừa vểnh tai lên nghe Thanh Mặc Nhan cùng người khác nói chuyện.

Chức quan ở Công Bộ kia Thanh Mặc Nhan đã từng nhắc qua với hắn, nhưng mà cũng chỉ là một chức quan cửu phẩm mà thôi, hơn nữa nhiều nhất cũng chỉ leo lên được vị trí lục phẩm là cùng.

Trong suy nghĩ của nhị thiếu gia, chức quan này quá thấp.

Mấy vị tân khách bên trái đều là bằng hữu của hắn, bọn họ đang nghị luận ầm ầm.

"Khó trách gần đây thấy hắn ít đi ra ngoài, nguyên lai là bận đi tìm chức quan."

"Một chức quan cửu phẩm thì có cái gì mà giỏi." Hiển nhiên có người cũng giống như nhị thiếu gia, khinh thường chức quan này.

"Các ngươi thì biết cái gì, hắn ở trong phủ bất quá chỉ là con thứ, đó là một chức quan nhàn tản, hiện tại hắn lại được Thiếu Khanh giúp đỡ, qua vài năm sau có thể còn được thăng lên lục phẩm, kia thế nhưng chính là một công việc béo bở, mỗi tháng đều được phía dưới hiếu kính quà cáp cùng tiền bạc, đủ cho ở trong tòa lầu mấy hôm..."

Những lời này đều bị nhị thiếu gia nghe được, trong lòng hắn có tư vị nói không nên lời.

Vốn là chức quan mà hắn ghét bỏ, vì sao bây giờ nghe lại thấy mê người đến vậy?

Phải biết rằng muốn ở trong tòa lầu một đêm phải mất ít nhất hơn hai mươi lượng bạc, đối với gia đình bình thường mà nói, chút tiền ấy đủ để sống qua một năm.

Trong lòng suy nghĩ, không tự chủ, thời điểm kính rượu liền có chút thất thần, khi xoay người lại không may va vào người khác.

"Tiểu Lam, quai lại." Thanh Mặc Nhan không vui hô.

Lúc này nhị thiếu gia mới chú ý tới người hắn vừa đụng phải là Như Tiểu Lam.

Như Tiểu Lam cười hì hì đi đến bên người Thanh Mặc Nhan rồi ngồi xuống.

Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhìn đệ đệ của mình, hạ giọng nói: "Lại làm chuyện xấu gì?"

Như Tiểu Lam chớp động mắt to: "Đâu có gì... Ta chỉ đùa hắn chút thôi."

Lần trước nhị thiếu gia dùng bột phấn hại nàng, lần này nàng cũng dùng bột phấn nhưng mỗi tội là loại khác a.

"Ngươi sẽ không tức giận đi?" Nàng có chút lo lắng, mặc kệ như thế nào, nếu nháo ra chuyện gì thì cũng sẽ làm mất đi mặt mũi Hầu phủ bọn hắn.

Thanh Mặc Nhan nâng mi, khinh thường nói: "Ngươi muốn chơi thì cứ chơi đi, xảy ra chuyện gì đều có ta che chở cho ngươi."

Như Tiểu Lam che miệng cười không ngừng, đến ngay cả lông mày cũng nhướn cao hết lên.

Thường thường có nữ quyến hướng ánh mắt về phía bên này, thỉnh thoảng còn có người đi đến muốn bắt chuyện với Như Tiểu Lam.

Thanh Mặc Nhan có chút phiền chán, không lâu sau đã kéo Như Tiểu Lam đứng dậy ra khỏi bữa tiệc.

"Đi đâu?" Như Tiểu Lam hỏi, bộ dáng có chút không tình nguyện.

"Tiến cung." Thanh Mặc Nhan dắt nàng xuống tửu lâu, rồi ôm lên xe ngựa: "Không phải ngươi đã làm xong thế thân phù rồi sao, chẳng lẽ cứ muốn kéo dài như thế để cho Hoàng Thượng phải chờ?"

Như Tiểu Lam lè lưỡi: "Ta chỉ là muốn xem náo nhiệt thôi."

Vì không muốn người khác sinh nghi, nên nàng không dám để cho bột phấn kia có hiệu quả quá nhanh, nàng rất muốn tận mắt chứng kiến xem tác dụng của nó như thế nào.

Thanh Mặc Nhan gõ nhẹ vào trán nàng, thật đúng là một đại nha đầu thích gây rắc rối.

Hai người vào cung.

Như Tiểu Lam đem thế thân phù dâng lên cho hoàng đế.

Hoàng đến cầm thẻ bài gỗ lật qua lật lại xem, yêu thích không thôi, liền thưởng cho nàng một hộp điểm tâm trong cung.

Như Tiểu Lam mặt mày hớn hở, hành lễ cảm tạ, rồi mở hộp ra ăn điểm tâm.

Hoàng đế kinh ngạc, Thanh Mặc Nhan giải thích nói: "Trưa nay Tiểu Lam vẫn chưa được ăn cái gì, mong Hoàng Thượng thứ tội." Tiếp theo, hắn lại đem sự việc nhị thiếu gia nạp thiếp đơn giản nói qua một lần.

Hoàng đế nghe xong thần sắc có chút không vui: "Chỉ là nạp thiếp mà thôi, cư nhiên còn muốn tổ chức long trọng, còn ra thể thống gì nữa."

Thanh Mặc Nhan cúi đầu không nói gì.

Hoàng đế trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Nhị đệ của ngươi vẫn đang nhàn rỗi ở nhà đi?"

"Vâng, vi thần từng tìm cho hắn một chức quan ở Công Bộ, nhưng mà hắn lại ghét bỏ chức quan đó không có phẩm cấp cao... Cự tuyệt." Thanh Mặc Nhan không chút giấu diếm, nói thẳng ra.

Sắc mặt hoàng đế càng thêm âm trầm: "Thôi, ngươi cứ lo làm tốt công việc của mình là được rồi, nghe nói gần đây sức khỏe ngươi rất tốt, hẳn là không phát bệnh nữa đi?"

Việc Thanh Mặc Nhan mang theo một thân cổ độc người ngoài cũng chỉ nghĩ là hắn bị bệnh tật, cũng không có bao nhiêu người biết được nội tình bên trong.

Bất quá việc này đương nhiên không thể gạt được ánh mắt của hoàng đế.

Thanh Mặc Nhan đột nhiên nâng quan bào lên quỳ xuống: "Gần đây vi thần đã xử lý xong công việc ở Đại Lý Tự, vi thần muốn rời khỏi kinh thành, mang Tiểu Lam đi tìm tộc nhân của nàng..."

Lần trước hắn đã đề cập qua chuyện này với hoàng đế, bây giờ chuyện xưa nhắc lại, xem ra tâm ý hắn đã quyết.

Hoàng đế suy nghĩ một lát, sau đó lại nhìn về phía Như Tiểu Lam, gật gật đầu: "Vậy trẫm cho ngươi thời hạn một tháng."

Thanh Mặc Nhan chắp tay tạ ơn.

Ra khỏi đại điện, Như Tiểu Lam hưng phấn đến dị thường: "Khi nào chúng ta rời khỏi kinh thành?"

"Ba ngày sau."

Như Tiểu Lam suy nghĩ một chút: "Ta có thể đi gặp bát điện hạ được không?" Lâu rồi không thấy Vu Phong Hoa, cũng không biết hắn có thực hiện theo chủ kiến của nàng hay không, hắn có thành công "phụ trách" với Lăng Tĩnh Tiêu hay không.

"Hôm nay không được." Thanh Mặc Nhan nhìn khuôn mặt chờ mong của nàng, ẩn giấu đen tối nơi đáy mắt.

"Vì sao?"

"Ngày nào người của giáo phường cũng đến dạy hắn tập luyện vũ kỹ, ngươi đi sẽ không thích hợp." Thanh Mặc Nhan không nói nhiều, trực tiếp kéo nàng ra phía cửa cung.

"Bất quá chỉ tập luyện vũ kỹ mà thôi, vì sao ta không thể đi?"

Thanh Mặc Nhan thở dài, dừng bước chân.

Không biết tại sao, Như Tiểu Lam cảm thấy ánh mắt hắn có chút... Ưu thương.

"Bởi vì dạy vũ kỹ... Đều là những nam nhân bất nam bất nữ, ta nghĩ bát điện hạ cũng không muốn để cho ngươi nhìn thấy mấy cảnh đó đâu."

Như Tiểu Lam ngây người.

"Sao bọn họ lại muốn đối xử với hắn như vậy?" Đó là một nam hài tử sinh ra còn đẹp hơn cả nữ tử, vì cái gì hắn lại bị ép phải học mấy thứ này.

"Chuyện trong cung, ngươi biết càng ít càng tốt." Thanh Mặc Nhan nghiêm mặt nói.

Khi ra đến đạo cửa cung cuối cùng, từ phía đối diện đi tới một người, cẩm y mãng bào, thân hình gầy yếu, trên mặt mang theo ý cười tao nhã.

Trên đầu vai hắn là một con chồn trắng, nó đang trợn mắt nhìn về phía Như Tiểu Lam.

Như Tiểu Lam theo bản năng túm lấy góc áo Thanh Mặc Nhan, trốn ra phía sau hắn.

Dù cho bây giờ nàng có thể sử dụng thuật âm dương, nhưng mà bản năng động vật vẫn khiến cho nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi trước con chồn trắng này, cho nên mỗi khi nhìn thấy nó, phản ứng đầu tiên của nàng chính là muốn chạy trốn thật xa.

"Thái tử điện hạ." Thanh Mặc Nhan chắp tay thi lễ.

Thái tử Thanh Thành mỉm cười: "Thiếu Khanh đại nhân muốn xuất cung?"

Thanh Mặc Nhan trả lời vài câu cho có lệ, đang muốn đi qua người thái tử, chợt thấy con chồn trắng trên vai thái tử thả người nhảy xuống đất, sau đó bổ nhào về phía Như Tiểu Lam.

Như Tiểu Lam bị dọa đến lông tơ dựng đứng, không chút nghĩ ngợi liền trốn vào trong lòng Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan phất ống tay áo hất bay chồn trắng ra: "Thái tử điện hạ, ngươi đây là có ý gì?"

Chồn trắng một kích không trúng, lập tức quay trở về.

Thái tử cúi người ôm nó lên, tươi cười trên mặt mang theo thâm ý: "Xem ra Tiểu Lam cô nương rất sợ sủng vật của ta a."

Như Tiểu Lam nghiến răng kèn kẹt.

Từ lúc đến thế giới này, địch nhân đầu tiên của nàng chính là súc sinh kia, nàng có thể không sợ sao, quả thật là đã hình thành phản xạ có điều kiện, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ như in cảm giác bị đối phương cắn vào cổ, vết thương rất đau, đến ngay cả cử động đầu cũng khó khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.