Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 131: Gặp lợn rừng giữa đường, mới tiến vào Thạch Phường Trấn đã bị lời đồn dính vào người



Thanh Mặc Nhan bị vật nhỏ chặn tay, mới suy nghĩ kỹ.

Bởi vì hắn cũng phát hiện ra vấn đề này, bốn phía đều là người của bọn họ cùng hộ vệ đi theo Thái lão, nên Như Tiểu Lam mới không dám chạy đi quá xa, mà nàng lại là một người quá mức nổi bật, đi đến đâu cũng sẽ bị người ta nhìn chằm chằm vào.

Thanh Mặc Nhan đứng dậy, rũ áo choàng, cáo từ phụ tử Thái lão.

Như Tiểu Lam đi theo phía sau hắn, hai người đi tới sau xe ngựa.

Thanh Mặc Nhan phất tay với Huyền Ngọc, Huyền Ngọc lập tức hiểu ý, bảo tử sĩ xung quanh thối lui chút.

"Ở đây đi." Thanh Mặc Nhan chắp tay ra sau đứng ở nơi đó, giống như đang thưởng thức phong cảnh.

Như Tiểu Lam cứng đờ: "Ngươi xoay người sang chỗ khác đi!"

Thanh Mặc Nhan ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm: "Nơi này không thể so sánh với Hầu phủ, ban đêm sẽ có dã thú xuất hiện, chúng nó thích ăn nhất là da thịt tiểu hài tử non mềm như ngươi."

Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy có một trận gió lạnh từ phía sau thổi đến.

"Kia... Vậy ngươi đứng xa chút." Như Tiểu Lam run run ngồi vào trong bụi cỏ.

Thanh Mặc Nhan đứng ở nơi đó, nhìn tiểu nhân nhi kia một hồi đứng lên, một hồi ngồi xổm xuống, một hồi đi lại xung quanh, tới tới lui lui.

"Chỉ là đi tiểu thôi cũng nên đi xong rồi chứ." Thanh âm vô tình của Thanh Mặc Nhan truyền đến: "Ngươi ở đó làm cái gì?"

Như Tiểu Lam khóc không ra nước mắt: "Cỏ quá dài, đâm ta..."

Khóe miệng Thanh Mặc Nhan co rút kịch liệt, hơn nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Thật sự nhiều."

Như Tiểu Lam lại hoạt động mất nửa ngày, thật vất vả mới ngắt bớt cỏ xung quanh đi, xong xuôi mới ngồi xổm xuống.

Ban đêm cực yên tĩnh, bốn phía không ngừng truyền đến đến thanh âm kêu vang của côn trùng.

Như Tiểu Lam nhìn chằm chằm Thanh Mặc Nhan đang đứng ở cách đó không xa làm sao cũng không thả lỏng bản thân được, đáng chết, quá khẩn trương, hắn đứng gần như thế, lỡ nghe thấy thanh âm xấu hổ thì sao.

Ngay tại thời điểm nàng đang do dự, bụi cỏ phía sau truyền đến động tĩnh rất nhỏ.

Nàng còn chưa kịp quay đầu lại, chợt thấy thứ gì đó rất lạnh lẽo chạm vào trên mông nàng.

"A!" Nàng bị dọa hét to một tiếng nhảy dựng lên, liều lĩnh bổ nhào vào trên người Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan bị nàng làm cho phát hoảng, còn chưa làm rõ xem rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, vật nhỏ quần áo không chỉnh tề liền cứ thế nhảy tới trên người hắn.

"Trong bụi cỏ có thứ gì đó!" Nàng liều mạng bò lên trên thân thể Thanh Mặc Nhan, kiệt lực muốn tránh xa thứ kia, càng xa càng tốt.

Nàng bò thẳng lên đầu vai Thanh Mặc Nhan, ôm lấy đầu hắn, ngồi hẳn lên trên vai hắn: "Ở nơi đó, chính là ở nơi đó!" Nàng chỉ vào bụi cỏ.

Thanh Mặc Nhan đi qua.

Từ trong bụi cỏ nhảy ra một con ếch, chầm chậm hoạt động thân thể, bật nhảy bật nhảy nghênh ngang rời đi...

Thanh Mặc Nhan lằng lặng nhìn một màn này, tiếp theo lại quay đầu muốn nhìn Như Tiểu Lam.

Như Tiểu Lam ôm cổ hắn: "Không được nhìn!"

Lần này đúng là quá mất mặt, đến ngay cả quần nàng còn chưa mặc vào.

Đợi đến khi hai người đi từ phía sau xe ngựa ra, Thái Nghĩa Minh đã chờ bọn hắn từ rất lâu.

"Phụ thân ta muốn kết giao bằng hữu với Thanh công tử, ngày mai hai đội chúng ta có thể cùng đồng hành không?"

Thanh Mặc Nhan gật đầu, mang theo Như Tiểu Lam vào trong xe ngựa.

Ngày hôm sau, hai đội đồng hành.

Trên đường đi không hề an toàn, thỉnh thoảng lại có dã thú xuất hiện, bất quá đối với đám người Huyền Ngọc mà nói, mấy việc này không tính là gì cả.

Ngàn Thương vẫn luôn ở trong xe ngựa, Như Tiểu Lam cũng không dám để cho nàng lộ diện, cũng may bản thân rối gỗ không có bất cứ yêu cầu gì với hoàn cảnh sống, cho nên dọc theo đường đi cũng không xảy ra sai sót gì.

Đến trưa, Thanh Mặc Nhan đang định phân phó Huyền Ngọc dừng xe tìm nơi nghỉ ngơi, trong rừng đột nhiên truyền đến tiếng dã thú rít gào.

Như Tiểu Lam vươn đầu nhỏ ra nhìn xung quanh.

Đoàn xe của Thái lão ở phía trước cũng dừng lại.

"Hình như là có người hái thuốc gặp nguy hiểm." Thái Nghĩa Minh nói.

Cỏ cây trong rừng tán loạn, một con lợn rừng cực to chạy như điên ra, răng nanh màu xanh phiếm bạch quang.

Đám người Huyền Ngọc đều đem tay đặt lên chuôi kiếm, chuẩn bị tùy thời bảo vệ chủ tử.

Cách lợn rừng không xa, có bốn người đeo giỏ thuốc đang liều mạng chạy trốn, trong tay bọn họ có nắm cung tên, còn cả trường đao, thường thường xoay người lại phản kích.

Như Tiểu Lam hưng phấn ra khỏi xe, ánh mắt sáng lên.

Thanh Mặc Nhan phát hiện ra vật nhỏ khác thường, cũng theo sát nàng ra khỏi xe ngựa.

"Nhìn thấy cái gì?" Hắn thấp giọng hỏi.

"Ta muốn con lợn rừng kia."

"Muốn ăn thịt lợn nướng sao?" Thanh Mặc Nhan nhíu mày.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Tiểu Lam lập tức suy sụp: "Ta tham ăn như vậy sao?"

Thanh Mặc Nhan nghiêm túc gật đầu: "Phi thường tham ăn."

Như Tiểu Lam đỡ chán, làm sao đây, nàng không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Người nào đó vẫn chưa rõ tình huống tiếp tục  truy vấn nàng: "Thật sự không muốn ăn?"

Như Tiểu Lam cực lực đè nén xúc động muốn cào hắn xuống, thấp giọng nói: "Thứ ta muốn là răng nanh của lợn rừng, chỉ cần khắc bùa chú lên trên đó, thì có thể trống khỏi không bị chướng khí xâm phạm."

Trên mặt Thanh Mặc Nhan bất động thanh sắc, trong lòng cũng khẽ động.

Bọn họ đang muốn đi vào sâu trong rừng, loại đồ vật này tự nhiên là rất cần.

Điểm tay gọi Huyền Ngọc, Thanh Mặc Nhan thấp giọng phân phó vài câu.

Thái Nghĩa Minh cùng Thái lão ở cách đó không xa thấy được, bất an nói: "Thanh công tử chẳng lẽ là muốn ra tay giúp bọn hắn?"

"Tại sao không thể?" Thanh Mặc Nhan hỏi lại.

Thái lão lắc đầu liên tục: "Ta khuyên công tử đừng nên xen vào việc của người khác sẽ tốt hơn, nhìn cách ăn mặc của bọn họ, hẳn chính là người Thạch Phường trấn, bọn họ phần đông đều tâm cao khí ngạo, ngươi giúp họ ngược lại còn không được cảm kích..."

Thái lão vừa dứt lời, trong rừng liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Như Tiểu Lam mắt thấy lợn rừng muốn đuổi theo bốn người kia vào trong rừng sâu, nàng duỗi tay ra búng một cái.

"Chó ngốc!"

Thái lão cùng Thái Nghĩa Minh chỉ cảm thấy hoa mắt, từ bên người Như Tiểu Lam đột nhiên nhảy ra một con chó màu đen, vung đầu lưỡi ra chạy về phía trong rừng.

"Huyền Ngọc!" Thanh Mặc Nhan lên tiếng.

Huyền Ngọc lập tức mang theo năm tên tử sĩ cũng xông vào trong rừng theo.

Thái lão cùng Thái Nghĩa Minh kinh ngạc đứng ở nơi đó, đợi đến khi bọn hắn phục hồi lại tinh thần, đám người Huyền Ngọc đã nâng con lợn bị giết quay lại đây.

Như Tiểu Lam hưng phấn muốn nhảy từ trên xe xuống.

Động tác Thanh Mặc Nhan còn nhanh hơn so với nàng, trực tiếp dùng tay ôm nàng lên.

Như Tiểu Lam vùng vẫy hai cái cẳng chân ở giữa không trung: "Ngươi làm gì, để ta xuống!"

"Đừng nhúc nhích." Thanh Mặc Nhan thấp giọng nói bên tai nàng: "Ta sẽ bảo Huyền Ngọc đem thứ ngươi muốn đến đây, đừng để cho Thái lão bọn họ biết chuyện này."

Lúc này Như Tiểu Lam mới an tĩnh lại.

Đâm người Huyền Ngọc ném lợn rừng xuống đất.

Mấy người Thái lão chạy tới, nhìn cơ thể cực lớn của lợn rừng chậc chậc thở dài.

"Bốn người hái thuốc kia đâu?" Thái Nghĩa Minh hỏi.

"Đã chạy." Huyền Ngọc nói, Thanh Mặc Nhan chỉ sai hắn đi giết chết lợn rừng, cũng không bảo bọn họ đi cứu người, cho nêm hắn khinh thường để ý tới hành tung của bốn người hái thuốc kia.

Hôm đó, mọi người ăn rất nhiều thịt lợn rừng nướng, đến ngay cả chó ngốc cũng được phân cho một khối thịt lớn.

Thanh Mặc Nhan lặng lẽ đem răng nanh lợn rừng đưa cho Như Tiểu Lam.

Hai ngày sau, đoàn xe cuối cùng cũng đi đến Thạch Phường trấn.

Nhưng mà bọn họ vừa mới tiến đến trấn đã bị một đám người vây quanh, có người chỉ vào xe bọn họ gân cổ lên kêu: "Là bọn họ, chính là bọn họ đoạt con mồi của chúng ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.