Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 132: Mãnh hổ không nghe tiếng chó sủa, hảo hán tha mạng



Thanh Mặc Nhan vừa mới đến Thạch Phường trấn, đã bị một đám người vây quanh.

"Là bọn họ!" Một nam tử xa lạ chỉ vào xe ngựa của bọn họ: "Là bọn họ ở trong rừng đoạt mất con mồi của chúng ta!"

Thái lão cùng Thái Nghĩa Minh ra mặt, muốn giải thích vài câu.

Nhưng mà xe ngựa của Thanh Mặc Nhan bọn họ đến ngừng còn không ngừng, trực tiếp chạy qua giữa đám người đó, đi vào Thạch Phường trấn.

"Thanh công tử?" Thái Nghĩa Minh sốt ruột gọi.

"Chúng ta đi tìm quán trọ nghỉ ngơi trước." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói, rồi buông màn xe xuống, cũng không thèm để ý tới cư dân đang vây quanh chỉ trỏ, đi thẳng.

Thái lão bất đắc dĩ, giải thích với người nọ mất nửa ngày trời, đợi đến khi bọn họ đến quán trọ, mấy người Thanh Mặc Nhan đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.

Như Tiểu Lam thay vào một thân nam trang, ăn mặc tựa như một vị tiểu công tử, một đầu tóc đen để hết ra sau đầu, dùng dây cột tóc buộc lại.

Thanh Mặc Nhan cũng thay đổi y phục, dẫn Như Tiểu Lam ra khỏi quán trọ.

"Thanh công tử, các ngươi đây là muốn đi đâu?" Thái Nghĩa Minh không hiểu hỏi.

"Ra trấn đi dạo." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói: "Muốn tìm người dẫn đường."

Mọi người đang nói chuyện, đột nhiên nam tử xa lạ ầm ĩ nói Thanh Mặc Nhan đoạt con mồi lại xuất hiện: "Là bọn họ, ở trong rừng đoạt đi con lợn rừng mà vất vả lắm chúng ta mới bắt được, bọn họ ỷ có nhiều người, tất cả mọi người sau này nhìn thấy bọn họ nhớ phải chú ý."

Theo tiếng kêu la của người nọ, người dân xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều.

Thái lão cùng con hắn không nhịn được nói: "Không phải là giải thích với ngươi rồi sao, chúng ta lúc đó chỉ là đi ngang qua, thấy các ngươi bị lợn rừng truy đuổi chạy trối chết, nên mới ra tay tương trợ..."

Người nọ gân cổ: "Ngươi nói bậy, bốn người chúng ta khổ cực thủ sẵn ở trong rừng hai ngày hai đêm mới bắt được, cuối cùng lại bị các ngươi đoạt đi rồi!"

Thái Nghĩa Minh nhìn về phía Thanh Mặc Nhan, chua sót cười: "Thanh công tử, ngươi thấy không? Lúc trước khuyên ngươi không nên ra tay tương trợ, kết quả vẫn là..."

"Uy, người kia, ngươi tên là gì?" Thanh Mặc Nhan không mở miệng, nhưng Như Tiểu Lam ở bên cạnh hắn lại lên tiếng chỉ vào nam tử xa lạ càn quấy kia.

"Ngươi... Ngươi hỏi ta sao?" Nam tử kia có chút ngoài ý muốn, bên này hắn kêu la cả nửa ngày, mà Thanh Mặc Nhan bên kia vẫn khí định thần nhàn (*), đến nửa điểm phản ứng cũng không có.

(*) Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã

"Ta, ta tên là Sử Đại Thiên."

Như Tiểu Lam phì một cái cười ra tiếng, tiếng cười thanh thúy tựa như chuông bạc kêu vang, khiến trong lòng mọi người không khỏi thấy thoải mái.

"Tên này thật thú vị, Thanh Mặc Nhan, hay là chúng ta dùng hắn làm người dẫn đường đi." Như Tiểu Lam giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói với Thanh Mặc Nhan.

Ngữ khí chân thành, đến ngay cả phụ tử Thái lão cũng ngây ngẩn cả người.

Đứa nhỏ này đến cùng là có đầu óc hay không, người này ở khắp nơi phát ngôn bừa bãi, vu oan các ngươi đoạt con mồi của bọn họ, ngươi lại còn muốn thuê hắn làm người dẫn đường.

Ánh mắt Thanh Mặc Nhan lóe sáng, gật đầu nói: "Được, vậy dùng hắn đi."

Lần này ngược lại đến phiên Sử Đại Thiên bất an.

"Các ngươi có lầm hay không, ta nói các ngươi đoạt của chúng ta..."

"Đã biết đã biết, nếu bây giờ ngươi rảnh thì ra trấn cùng chúng ta đi, công tử chúng ta muốn đi dạo ở xung quanh, ngươi tới làm người dẫn đường, cần bao nhiêu tiền thuê chúng ta sẽ đưa đủ là được." Huyền Ngọc không kiên nhẫn đánh gãy lời nói đối phương.

Nhìn Huyền Ngọc lấy tiền từ trong túi ra, Sử Đại Thiên nuốt nuốt nước miếng.

Trong lòng lại đoán không ra những người này rốt cuộc đang muốn làm cái gì.

Bị hắn nháo đến như thế, phản ứng như phụ tử Thái lão mới gọi là bình thường.

Nhưng mà hiển nhiên vị công tử này không bực cũng không giận, còn có đứa nhỏ hắn mang theo... Rõ ràng chính là một nữ hài tử, tại sao lại mang tiểu hài tử đi vào trong khu rừng nguy hiểm như thế.

"Rốt cuộc ngươi có đi hay không?" Huyền Ngọc thấy Sử Đại Thiên đứng bất động, vì thế trừng mắt: "Ngươi không đi chúng ta tìm người khác."

"Đi đi đi, ta đi." Sở Đại Thiên liền ngay cả nói chuyện cũng có chút lắp bắp, hắn có chút không thể tin được đây là sự thật.

Người dân Thạch Phường trấn đang vây quanh xem náo nhiệt càng nghị luận sôi nổi.

Này đến tột cùng là chuyện như thế nào?

Vừa rồi còn ầm ĩ nói những người này đoạt con mồi của Sử Đại Thiên, như thế nào mới chớp mắt đã phải làm người dẫn đường.

Trong đám người không biết là ai hừ một tiếng: "Lời Sử Đại Thiên nói mà các ngươi cũng tin?"

"... Đúng rồi, lần trước hắn cũng nói bị người Thanh Thủy trại đoạt con mồi đi."

"Còn có lần hắn nói thương nhân đến đây mua dược nhặt đi mất giỏ thuốc của hắn..."

Thanh âm nghị luận xung quanh càng lúc càng lớn, Sử Đại Thiên trên trán chảy cả đống mồ hôi.

"Uy, các ngươi đừng nói bậy a."

Đám dân chúng vừa rồi còn trợn mắt nhìn bọn họ, bây giờ lại quay sang trào phúng Sử Đại Thiên.

"Một tên quen nói dối như ngươi, chúng ta tin mới là lạ, ngươi làm người dẫn đường cho người ta, sợ là sẽ đem người ta đưa đến ổ lợn rừng luôn đi."

"Vị công tử này, thấy ngươi là người mới đến, chúng ta có lòng tốt muốn nhắc nhở ngươi, đừng có dễ dàng tin vào người này, mồm mép hắn còn nhanh hơn cả tép nhảy, cẩn thận bị hắn lừa." Có người hảo tâm khuyên bảo Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan cười nhẹ: "Không sao, chúng ta chỉ đi dạo ở xung quanh thôi, sẽ không đi quá xa."

Sử Đại Thiên thẹn quá hóa giận, chửi tục đuổi những người dân đang xem náo nhiệt đi.

Thái lão cùng Thái Nghĩa Minh đứng ở nơi đó, trong lòng phức tạp nói không nên lời.

Tranh cãi một hồi, liền được hóa giải dễ dàng như thế.

Đối phương thậm chí đến một câu giải thích cũng không có, không có chịu thua, cũng không hề tức giận, loại cảm giác này giống như là...

Thái Nghĩa Minh nhăn mày: "Phụ thân, người xem vị Thanh công tử này rốt cuộc là có lai lịch gì?"

Thái lão cười khổ, buồn bã nói: "Có lai lịch gì ta cũng không biết, nhưng mà thân phận của hắn chắc chắn không đơn giản chỉ là công tử nhà phú quý bình thường như vậy."

"Làm sao nhìn ra được?" Ánh mắt Thái Nghĩa Minh dừng ở trên người Như Tiểu Lam: "Nhà quyền quý chân chính sẽ không mang con dâu nuôi từ bé đi rêu rao khắp nơi."

"Ngươi cảm thấy Như cô nương là con dâu nuôi từ bé trong phủ Thanh công tử?" Thái lão lắc đầu liên tục.

"Chẳng lẽ phụ thân cảm thấy không phải?"

"Không phải." Thái lão kiên định nói.

Thái Nghĩa Minh nhìn bóng lưng đám người Thanh Mặc Nhan rời đi rồi rơi vào trầm tư.

Tổng cảm thấy, bộ dáng Thanh công tử giống như có chút quen thuộc.

"Giống như mãnh hổ ngươi hay vẽ đi?" Thái lão dùng một câu vạch trần suy nghĩ của hắn.

"Cái... Cái gì?"

"Ngươi thích nhất là vẽ mãnh hổ, theo ta thấy, vị Thanh công tử này tựa như mãnh hổ được vẽ ra kia, nhìn như thần thái nhàn nhã, dịu ngoan hiền lương, đối với chó sủa sau lưng làm như không thấy." Thái lão thở dài: "Nếu như ta đoán không sai, hắn hẳn là vương tôn công tử, Nghĩa Minh, lần này chúng ta có thể may mắn kết giao với hắn, ngươi phải cùng hắn càng thân càng tốt."

Thái Nghĩa Minh trầm mặc một lúc lâu, đáp lời.

Cùng lúc đó, Sử Đại Thiên mang theo đám người Thanh Mặc Nhan ra Thạch Phường trấn.

Dọc theo đường đi, trong lòng hắn không ngừng bồn chồn, đoán không ra tâm tư mấy người Thanh Mặc Nhan.

Vốn ngày ấy bọn họ bị lợn rừng truy đuổi thê thảm vô cùng, cũng không hái được dược liệu gì tốt, cho nên mới muốn mượn cơ hội này kiếm chác một chút, ít nhất đối phương sẽ sợ tổn hại đến thanh danh mà đưa hắn chút tiền bồi thường, lại không nghĩ tới bọn họ trực tiếp thuê hắn làm người dẫn đường, tiền thuê còn rất nhiều nữa.

"Các ngươi muốn đi nơi nào?" Sử Đại Thiên hỏi.

"Không phải ngươi biết ở đâu có lợn rừng sao, mang chúng ta đến đó đi." Huyền Ngọc nói.

Thân mình Sử Đại Thiên lảo đảo, suýt nữa trẹo chân.

Lão nương của ta ơi, này các ngươi đang nghiêm túc sao, hay là cố ý dẫn hắn đi để giết người diệt khẩu.

Càng nghĩ trong lòng hắn càng sợ, mồ hôi chảy ròng ròng.

Dứt khoát cắn chặt răng, bụp một cái quỳ gối xuống đất, lên tiếng gào khan: "Hảo hán tha mạng, ta trên có già dưới có nhỏ, trong nhà trên có mẫu thân tám mươi tuổi, dưới có hài tử vẫn còn chưa cai sữa, tất cả đều sống dựa vào ta a, hôm nay ta vẫn chưa được ăn bữa sáng, xin các vị thương xót... Ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tạm tha cho ta đi, ta cũng không dám giương oai ở trước mặt ngài nữa!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.