Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 135: Thiếu Khanh giở trò xấu muốn được coi trọng



Bên ngoài xe ngựa tụ tập rất nhiều người, nhưng không đợi những người phía sau nhìn rõ tình hình, một đạo bạch quang đã bay ra ngoài, người vén màn xe lên đầu tiên bị ngã văng xuống đất, vạt áo phía trước bị kiếm chém qua, nhưng mà lại không hề làm thương tổn đến da thịt.

Màn xe một lần nữa buông xuống.

Đám người Huyền Ngọc đồng loạt rút kiếm ra.

"Chờ đã, chờ đã, hiểu lầm... Đều là hiểu lầm..." Người nằm ở trước xe ngựa đột nhiên nhảy dựng lên: "Vừa rồi là ta phát bệnh, không phải bị xe đụng trúng, tất cả đừng nên động thủ!"

Mọi người nghe hắn nói xong, lúc này mới lui lại.

Đám người Huyền Ngọc cũng thu kiếm vào.

"Huyền Ngọc." Trong xe truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Thanh Mặc Nhan: "Tiếp tục đi." Thậm chí không hỏi một câu vừa rồi bên ngoài đã phát sinh chuyện gì.

"Vâng."

Huyền Ngọc không vui nhìn lướt qua mọi người, giục xe ngựa đi về phía trước.

Thẳng đến khi đám người Thanh Mặc Nhan đã đi xa, trong đám đông có năm người chui ra đi vào trong hiệu thuốc.

"Hùng trưởng quầy, thế nào, bộ dáng không tệ đi?" Người cầm đầu trong năm người hỏi, bọn họ đúng là năm tên thợ săn ngày đó ở động lợn rừng kia.

"Không tệ không tệ." Một nam nhân trung niên mập mạp vuốt cằm: "Tuổi không lớn, lớn lên nhìn như nước đậu phụ."

"Hơn nữa nàng còn cùng những người kia đi vào động lợn rừng, nha đầu này đối với dược liệu giống như đặc biệt mẫn cảm, đứng ở cách xa vẫn có thể ngửi được mùi hương của dược liệu."

"Còn có loại sự tình này?" Trung niên mập lộ ra thần sắc kinh ngạc.

"Chúng ta đều là dân địa phương Thạch Phường trấn, Hùng trưởng quầy ngài mở hiệu thuốc ở đây cũng không phải mới chỉ một hai năm, vừa rồi ngài cũng thấy, nha đầu kia tuyệt đối có giá rất cao, sau khi sự việc xong xuôi, thế nào cũng phải chia cho chúng ta một nửa đi?"

Hùng trưởng quầy trầm ngâm, vẫy tay gọi người làm: "Các ngươi đi hỏi thăm một chút, tìm hiểu xem vị Thanh công tử này rốt cuộc có lai lịch gì, xem họn hắn nghỉ chân ở đâu."

"Vâng."

Nhà riêng Sử Đại Thiên tìm hoàn cảnh rất tốt.

Sân vô cùng u tĩnh, Như Tiểu Lam lập tức chọn lấy một phòng mà nàng thích, triệu hồi cả chó ngốc ra ngoài, ở trong sân kêu rưng rưng chạy tới chạy lui với nàng.

"An bài Ngàn Thương ở bên cạnh đi." Thanh Mặc Nhan đề nghị.

Như Tiểu Lam có chút do dự: "Lỡ nàng gây ra phiền toái thì phải làm sao đây?"

"Dù sao đã có ngươi ở đây." Bộ dáng Thanh Mặc Nhan không chút để ý: "Mấy ngày này ta phải đi ra ngoài làm việc, khi ta không có mặt dù cho có lưu lại mấy người ở đây thì ta vẫn thấy lo lắng."

Uy lực rối gỗ Ngàn Thương không phải nói cũng biết, có nàng ở bên cạnh vật nhỏ, Thanh Mặc Nhan sẽ yên tâm hơn.

"Lúc ta không có ở đây ngươi không được đi ra khỏi tòa nhà này, dù cho có người tìm tới cửa, ngươi cũng không được gặp..." Thanh Mặc Nhan dài dòng nói một đống lớn, thẳng đến khi mài mòn lỗ tai Như Tiểu Lam mới thôi.

Hai ngày liên tiếp, nàng chuyên tâm ở trong phòng chế tác bùa hộ mệnh, căn bản không rảnh để ý xem Thanh Mặc Nhan đã làm những gì, ba bữa mỗi ngày đều có người bê vào tận phòng, cảnh vật xung quanh lại phi thường yên tĩnh, không đến mấy ngày nàng đã chế ra được mười bùa hộ mệnh, phân loại đưa cho đám người Huyền Ngọc, đến ngay cả chó ngốc cũng được phát cho một cái.

Như Tiểu Lam giúp Thanh Mặc Nhan đeo bùa hộ mệnh lên cổ tay.

Ngón tay Thanh Mặc Nhan xẹt qua cần cổ nàng, lôi kéo cái vòng trên cổ nàng.

Vòng cổ kia hắn đã sai người làm lớn hơn một chút, hiện tại mặt trên đang có hai khối đá ngũ sắc, vật nhỏ vẫn luôn coi nó là bảo bối sinh mạng.

Thanh Mặc Nhan giúp nàng đem răng lợn rừng buộc vào gần thế thân phù, rồi sau đó lại ngồi đùa nghịch vòng cổ của nàng.

Như Tiểu Lam né tránh.

"Khối đá ngũ sắc này là bát điện hạ đưa cho ngươi?" Thanh Mặc Nhan hỏi, trong giọng nói rõ ràng mang theo tia không vui.

"Ta với hắn chính là bằng hữu, ngươi đừng có mà nghĩ bậy!" Như Tiểu Lam che vòng cổ lại căm giận nói.

Thanh Mặc Nhan gia hỏa này, đúng là càng ngày càng quản nhiều chuyện, nàng chỉ nhận đá ngũ sắc của bát điện hạ thôi, mà đã bị hắn truy hỏi mấy ngày liền.

Lúc thì dụ dỗ lúc lại đe dọa, dọa nàng suýt nữa nói hết sự tình ra.

"Ngươi vẫn chưa nghe được tin tức của quỷ thảo?" Như Tiểu Lam nỗ lực đổi đề tài.

Chuyến này bọn họ tới đây mục đích chính là để tìm quỷ thảo, tìm không được chúng thì không có cách nào gom đủ phương thuốc hóa giải cổ độc.

Cuối cùng Thanh Mặc Nhan cũng buông vòng cổ nàng ra, thở dài một tiếng.

"Ngươi đừng lo lắng, chỉ cần quỷ thảo thật sự sinh trưởng ở trong rừng, chúng ta nhất định sẽ tìm được." Như Tiểu Lam an ủi nói.

"... Hoàng Thượng chỉ cho ta thời gian một tháng, nếu bỏ lỡ, ta lại phải chờ thêm một năm nữa." Thanh Mặc Nhan gối đầu lên hai tay, ánh mắt nhìn chằm chằm lên xà nhà: "Ta không biết còn có thể chịu đựng được bao lâu, nếu ta chết, ngươi hãy đi theo Huyền Ngọc rời khỏi kinh thành, ta đã an bài xong, sai người mua cho ngươi một tiểu viện ở nơi khác, còn để lại chút của cải cho ngươi, chỉ cần vật nhỏ ngươi đừng quá tham ăn, nuôi sống ngươi cả đời vẫn là dư dả."

Tuổi thọ Như Tiểu Lam giống mèo hương, chỉ sống được mười ba, mười bốn năm, cho nên những thứ hắn lưu lại tuyệt đối đủ dùng.

"Bất quá có một chuyện ngươi phải đáp ứng ta." Thanh Mặc Nhan đột nhiên vươn tay ra, chụp lên bả vai nàng, kéo nàng lại gần: "Ngươi không được thành thân với người khác."

Như Tiểu Lam mở to mắt, con ngươi ngập nước tràn đầy nôn nóng: " Ai cho ngươi chết, không phải ngươi nói sau này muốn thành thân với ta sao?"

Thanh Mặc Nhan cười cười: "Ta là đang nói nếu như... Chuyện sau này, ai có thể biết trước được, nếu ta không còn nữa, kinh thành đối với ngươi mà nói cũng không an toàn, thái tử có lẽ sẽ ra tay với ngươi, không bằng sớm rời khỏi mới tốt."

Như Tiểu Lam mím môi, ủy khuất hốc mắt đỏ cả lên.

Khó trách lúc trước hắn thoải mái đưa ra lời nói muốn thành thân với nàng như vậy, nguyên lai là do từ trước đến giờ hắn luôn nghĩ bản thân không thể sống tiếp.

Ngẫm lại cũng đúng, ai sẽ nguyện ý cưới một yêu quái đây, tuổi thọ của nàng cũng không dài... Hắn hẳn là chỉ thuận miệng nói thế thôi.

Nhìn bộ dáng muốn khóc của nàng, Thanh Mặc Nhan ngược lại nở nụ cười.

"Ít nhất hiện tại ngươi không cần phải lo lắng, ta vẫ còn ở đây." Duỗi tay kéo chăn đắp kín mít cho nàng, thò đầu qua dựa vào đầu nàng.

Tuy rằng những lời này của hắn đều phát ra từ chân tình, nhưng hắn có thể không nói cho nàng biết.

Vừa rồi nhìn thấy nàng coi trọng vật mà bát điện hạ tặng như thế, làm hắn có chút khó chịu, cho nên liền dùng chiêu xấu, muốn nàng coi trọng hắn hơn.

Mùi xạ hương quen thuộc làm hắn nổi lên cơn buồn ngủ.

Ở lúc hắn sắp lâm vào bóng tối yên tĩnh, hắn nghe thấy vật nhỏ nói thầm: "Có lẽ trước lúc ngươi chết, ta sẽ trở về... Nói không chừng... Chuyện sau này, ai biết trước đây..."

Thanh Mặc Nhan vẫn không nhúc nhích nằm ở nơi đó, cả người đều cứng lại.

Lời này của nàng là có ý gì? Trở về... Về nơi nào?

Hắn rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng mà khi nghe thấy hô hấp đều đều của nàng, hắn liền biết những lời kia là trong lúc ngủ nàng vô thức nói ra.

Nàng trở về đâu, là Tề Quốc sao?

Không được, hắn tuyệt đối không cho phép, hắn mới là chủ nhân, không có sự cho phép của hắn, thì sao sủng vật dám tự tiện chạy trốn một mình được?

Không đúng, lời nàng nói có lẽ không phải là ý này...

Đêm nay, Như Tiểu Lam ngủ ngon giấc, mà Thanh Mặc Nhan lại là một đêm mất ngủ.

Không nghĩ ra được đáp án, bất an lặng lẽ nảy sinh trong lòng hắn, càng tụ càng nhiều.

Buổi sáng khi Như Tiểu Lam mở mắt ra thấy bộ dạng của Thanh Mặc Nhan liền bị dọa sợ: "Thanh Mặc Nhan... Ngươi... Mắt ngươi bị sao vậy... Là ai đánh ngươi?"

Phía dưới mắt Thanh Mặc Nhan là một mảnh xanh đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.