Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 136: Người hái thuốc mất tích, Thiếu Khanh lạnh lùng huy kiếm chém hồng nhan



Sau khi ăn qua điểm tâm, tòa nhà yên tĩnh nghênh đón vị khách đầu tiên: Thái Nghĩa Minh.

"Thanh Thủy trại bên kia đã xảy ra chuyện." Thái Nghĩa Minh nghiêm mặt nói.

Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam đang ngồi trên hành lang gấp khúc, nhìn nàng vuốt mượt lông cho chó ngốc, mà một bàn tay của hắn lại dừng trên đầu nàng, chậm rãi vỗ về.

Mấy ngày trước Thanh Mặc Nhan cùng Thái Nghĩa Minh đi đến Thanh Thủy trại, hắn đi vì muốn tìm kiếm tin tức của quỷ thảo.

"Xảy ra chuyện gì?" Thanh Mặc Nhan hỏi.

"Người hái thuốc duy nhất biết tin tức của quỷ thảo đã mất tích."

Thanh Mặc Nhan nhăn mày, lần trước hắn lấy thân phận thương nhân đi theo Thái Nghĩa Minh đến Thanh Thủy trại, cũng nói rõ muốn trả giá cao thu mua quỷ thảo, hoặc là những tin tức có liên quan đến chúng.

Bạc ở trước mắt, tự nhiên không ai có thể kháng cự.

Rất nhanh Thanh Mặc Nhan đã có được tin tức, trong trại người duy nhất biết tin tức liên quan đến quỷ thảo mấy ngày trước đã đi vào Loạn Thạch cốc hái thuốc, cho nên hắn chỉ có thể về Thạch Phường trấn để chờ đợi.

Không nghĩ tới đến cuối cùng tin tức chờ được lại làm người ta thất vọng đến thế này.

"Nghe nói người hái thuốc kia là một lão nhân, những người đi tìm quỷ thảo năm đó, chỉ có mình hắn sống sót." Thái Nghĩa Minh tiếc nuối nói: "Lần này hắn đi Loạn Thạch cốc  là vì hiết vĩ, chúng ta cũng muốn thu mua số lượng lớn thứ này, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy..."

Nhìn Thanh Mặc Nhan trầm mặc, Thái Nghĩa Minh thăm dò nói: "Thanh Thủy trại bên kia muốn phái ra đội ngũ đi đến Loạn Thạch cốc, ta cũng có ý định đi theo, không biết Thanh công tử có hứng thú hay không?"

Ánh mắt Thanh Mặc Nhan lóe sáng: "Ngươi cũng muốn đi?"

"Đúng vậy, hiết vĩ giá rất cao, phụ thân ta muốn đào tạo ra vài người hái thuốc, như vậy có thể tiết kiệm được không ít tiền bạc."

Thanh Mặc Nhan cười nhạt: "Ngươi không sợ gặp phải nguy hiểm?"

"Thanh công tử cũng quá coi thường ta rồi." Thái Nghĩa Minh nở nụ cười: "Từ nhỏ ta đã tập võ, bên người còn mang theo hộ vệ, khi hái thuốc cũng không phải ta ra tay, cho nên cũng không có nguy hiểm như ngươi nghĩ đâu."

Thanh Mặc Nhan thu lại tươi cười: "Các ngươi tính toán khi nào xuất phát?"

"Sáng sớm ngày mai."

Thanh Mặc Nhan gật đầu: "Đã biết." Hắn không trực tiếp đáp ứng, nhưng cũng không cự tuyệt.

Thái Nghĩa Minh không khỏi lộ ra thần sắc nghi hoặc, đang do dự có nên chờ hắn nói rõ ràng hay không, đột nhiên Huyền Ngọc từ bên ngoài tiến vào, cầm trong tay thiếp mời: "Công tử, hiệu thuốc Từ đưa thiếp mời tới, nói là bọn họ có chút dược liệu quan trọng muốn đàm luận cùng với công tử, mời ngài cùng tiểu phu nhân đến hiệu thuốc Từ một chuyến."

Thanh Mặc Nhan nhìn thiếp mời, tiện tay ném lên trên bàn: "Ngươi truyền lời cho họ, nói ta sẽ đến."

"Vâng, còn tiểu phu nhân..." Huyền Ngọc liếc nhìn Như Tiểu Lam.

"Nàng sẽ không đi." Thanh Mặc Nhan không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

Như Tiểu Lam kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy khó hiểu, rõ ràng nàng còn chưa nói gì, vậy mà hắn đã tự ý quyết định cho nàng.

Thanh Mặc Nhan nhéo mũi nàng: "Ta đến hiệu thuốc lá để xem dược liệu chứ không phải là đi yến hội, ngươi đi theo làm cái gì."

Như Tiểu Lam suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn nói cũng có lý.

Nếu như người khác mời dự tiệc, nàng đi còn có thể ăn đồ ăn ngon, nhưng đến hiệu thuốc chỉ để xem dược liệu, chẳng có gì vui cả.

"Đã biết, ta sẽ ở nhà chờ ngươi về." Thấy nàng dùng sức gật đầu, Thanh Mặc Nhan lộ ra mỉm cười.

Lại nói chuyện với Thái Nghĩa Minh một lúc, Thái Nghĩa Minh đứng dậy cáo từ.

Thấy Như Tiểu Lam lúc này không ở bên cạnh, Thái Nghĩa Minh mới nhỏ giọng nói: "Hiệu thuốc Từ đã kinh doanh buôn bán ở Thạch Phường trấn nhiều năm, bọn họ có chút hàng hóa gì ta đều biết rõ, nhưng ta không nhớ họ có thứ gì tốt... Hơn nữa theo ta được biết, chưởng quầy của bọn họ không phải là người tốt lành gì, Thanh công tử phải để ý."

Như Tiểu Lam cùng chó ngốc đang chơi trò "ném nhặt", một người một chó chơi đùa đến vui vẻ, trong viện tràn ngập tiếng cười thanh thúy của hài tử, đến ngay cả Thái Nghĩa Minh cũng cảm thấy trong lòng sung sướng khó hiểu.

Thanh Mặc Nhan giật khóe miệng, chỉ nói một câu: "Đa tạ đã nhắc nhở." Rồi sai người tiễn khách.

Một canh giờ sau, Thanh Mặc Nhan mang theo Huyền Ngọc cùng năm tên tử sĩ ăn mặc thành gia đinh đi đến hiệu thuốc Từ.

Hùng trưởng quầy không lộ diện, người làm trong tiệm bận rộn tiếp đón Thanh Mặc Nhan.

"Chưởng quầy chúng ta có việc gấp, một lúc nữa sẽ về." Người làm giải thích, một bên rót trà.

Thanh Mặc Nhan thưởng thức chén trà trong tay, nhưng không đưa lên miệng uống.

Người làm nhìn trộm Thanh Mặc Nhan thấy hắn mãi vẫn không uống trà, liền có chút sốt ruột nói: "Thanh công tử, nếu ngài uống không quen trà này, tiểu nhân sẽ đổi cho ngài ấm khác..." Nói xong liền tiến đến cầm ấm trà lên.

"Không cần." Thanh Mặc Nhan vừa rứt lời, người làm kia đã kêu "ai nha" một tiếng, ấm trà tuột khỏi tay, nước trà bắn hết lên y phục hắn.

Đám người Huyền Ngọc lập tức nắm lấy chuôi kiếm trợn mắt nhìn tên kia.

Người làm bị dọa cho trắng mặt, liên tục bồi tội: "Thanh công tử, không phải tiểu nhân cố ý, thật sự là do cầm không chắc... Nếu không... Nếu không ngài đi ra phía sau thay y phục đi..."

Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm, nhấc vạt áo bị ướt đứng lên, đi theo người làm ra hậu viện phía sau hiệu thuốc.

Hậu viện có ba gian chính phòng, người làm đưa Thanh Mặc Nhan vào gian phòng ở giữa.

Vừa bước vào cửa, Thanh Mặc Nhan đã ngửi được mùi son phấn nhàn nhạt.

"Y phục này vẫn còn mới, công tử yên tâm thay vào a." Người làm vội vàng nói vài câu rồi trực tiếp lui ra ngoài.

Thanh Mặc Nhan nhìn xung quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên bộ y phục đang được vắt trên bình phong.

Mùi son phấn nhàn nhạt chính là từ nơi này truyền ra.

Bởi vì hắn luôn ở cùng vật nhỏ, mà vật nhỏ trước giờ không dùng đến mấy loại son phấn gì đó, cho nên hắn đối với những nữ tử có loại mùi này trên người phá lệ mẫn cảm.

Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vỏ kiếm, lắng nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần ở ngoài cửa.

"Phu nhân, rất nhanh lão gia sẽ về, ngài đã thay quần áo xong chưa?" Một nha hoàn đẩy cửa phòng ra.

Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô của người làm: "Cái gì! Phu nhân ở trong đó thay quần áo?"

Trong nháy mắt cửa phòng bị đẩy ra, khóe miệng Thanh Mặc Nhan khẽ nhếch, đồng thời tay hạ xuống, hàn khí dày đặc dút trường kiếm ra khỏi vỏ, đâm thẳng về phía bình phong đối diện.

"A!" Đằng sau bình phong truyền đến tiếng nữ tử kêu thảm thiết.

Nha hoàn đẩy cửa đi vào cùng với người làm đi phía sau đều ngây ngốc sững sờ tại chỗ.

Trên bình phong nở ra một đóa hoa rực rỡ màu đỏ.

Thanh Mặc Nhan không chút do dự rút kiếm từ trên bình phong ra.

Phía sau bình phong truyền đến thanh âm "rầm" một tiếng, như là có thứ gì đó ngã xuống trên mặt đất.

Vết máu trên thanh kiếm vẫn còn chưa khô, mùi vị máu tươi tỏa ra khắp nơi, sườn mặt Thanh Mặc Nhan lạnh như băng, nha hoàn bị dọa đến choáng váng, đứng ở nơi đó run rẩy không ngừng.

Cuối cùng vẫn là người làm phản ứng đầu tiên, hét to lên: "Phu nhân!"

Nháy mắt, từ trong viện chạy đến một đám nha hoàn cùng bà tử, tất cả đều chạy vào chính phòng.

"Phu nhân xảy ra chuyện gì?"

"Này trong phòng sao lại có nam nhân lạ mặt!"

"Ngươi là ai, phu nhân đang thay quần áo ở đây, ai cho phép ngươi vào!"

Một đám người nhao nhao ồn ào, nhưng sau khi các nàng tiến vào đều bị cảnh tượng bên trong dọa cho choáng váng.

Sau bình phong, một vị mĩ nữ trẻ tuổi ngã ở nơi đó, trên người nàng chỉ mặc một kiện trung y, khuôn mặt ngửa lên trời nằm im bất động, chính giữa ngực trúng một nhát kiếm, đã tắc thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.