Mắt thấy A Nhiễm sắp ngã xuống bậc thang, góc áo Thanh Mặc Nhan cơ hồi đều quét qua mặt đối phương.
A Nhiễm theo bản năng vươn tay ra, giống như muốn nắm lấy thứ gì đó...
Như Tiểu Lam không vui bĩu môi, xoay người đến ôm chặt eo Thanh Mặc Nhan, làm trung gian chặn giữa hai người.
"Thanh Mặc Nhan, đầu ta choáng váng."
Ai mà chẳng biết giở trò xấu a, muốn giả bộ, ai có thể so được với ta?
Như Tiểu Lam nheo mắt, đôi mắt mê ly tựa như có một tầng sa mỏng, Thanh Mặc Nhan chỉ nhìn thấy một chút chập chờn trong đó.
Vật nhỏ... Lại muốn đùa bỡn cái gì đây.
Nhưng cho dù biết rõ nàng đang diễn kịch, Thanh Mặc Nhan vẫn rất nể tình cúi người xuống.
Như Tiểu Lam không chút do dự vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Đây là của ta, ta, ta... Ai cũng đừng mơ đoạt đi!
Thân mình mềm mại lại gần, dính ở trên người Thanh Mặc Nhan.
"Hình như ta say rồi..." Như Tiểu Lam lầu bầu: "Ngươi ôm ta được không?"
Ngữ khí làm nũng ngọt lịm tựa như hũ mật ong.
Thanh Mặc Nhan không nói một lời, trực tiếp bế nàng lên, ôm đúng kiểu công chúa.
Như Tiểu Lam cực kỳ đắc ý, đầu nhỏ dương lên, nghiêng đầu chống lại ánh mắt của A Nhiễm đang nằm trên mặt đất.
Đáy mắt A Nhiễm thoáng qua một tia oán độc.
"Thanh Mặc Nhan là tốt nhất." Thanh âm mềm nhẹ của Như Tiểu Lam như không ngừng cọ xát vào lòng Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan suýt nữa cười ra tiếng.
Bộ dáng làm nũng của vật nhỏ phải nói là thiên hạ vô địch, đến ngay cả hắn còn không kháng cự được, chứ đừng nói đến những người khác.
Đám người trại chủ thấy tình huống này liền ào ào khuyên Thanh Mặc Nhan mau chút mang Như Tiểu Lam đi nghỉ ngơi, mọi người ngược lại đã quên mất cả A Nhiễm.
Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam rời khỏi đám người, khi đã đi cách xa, Như Tiểu Lam mới che miệng cúi đầu cười: "A Nhiễm kia hẳn là có ý đồ cả đi."
"Có sao?" Ngữ khí Thanh Mặc Nhan bình thản.
"Tại sao lại không có!" Như Tiểu Lam tức giận: "Ngươi không phát hiện sao, A Nhiễm luôn nhìn chằm chằm vào ngươi, thật giống như... Giống như ngươi là khối thịt béo vậy!"
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan co rút vài cái.
Thịt béo... Loại hình dung kiểu này đúng là chỉ có vật nhỏ của hắn mới dám nói ra khỏi miệng.
"Sao ngươi lại biết hắn luôn nhìn chằm chằm vào ta, không phải là ngươi cũng luôn nhìn chằm chằm vào hắn chứ?"
"Mới không phải đâu!" Như Tiểu Lam tức giận, giơ tay muốn cào Thanh Mặc Nhan, nhưng lại đột nhiên nhớ ra người này không thể trêu vào, cuối cùng đành phải tự mình sinh hờn dỗi.
"Ta không hề nhìn A Nhiễm kia, ta chỉ nhìn thấy có con mèo hương nào đó dương khóe miệng ra oai thôi." Thanh âm cười khẽ vang lên trên đầu nàng.
Nơi nghỉ ngơi của Thanh Thủy trại đều là dùng gỗ dựng thành căn phòng nhỏ, tuy rằng không thoải mái bằng Thạch Phường trấn, nhưng cũng khá thú vị.
Như Tiểu Lam lập tức ngủ trưa ở đây, thẳng đến khi hoàng hôn buông xuống Thanh Mặc Nhan mới đánh thức nàng dậy.
"Khi nào chúng ta trở về?" Nàng hỏi.
"Không trở về." Thanh Mặc Nhan đáp.
"Vì sao?"
"Hoạt động hiến tế của Thanh Thủy trại phải cử hành trong ba ngày, chúng ta phải đợi qua ba ngày mới về được."
Như Tiểu Lam nhớ tới A Nhiễm kia, trong lòng có chút không thoải mái.
Bất quá lời nói kế tiếp của Thanh Mặc Nhan lại khiến cho nàng phải chấp nhận.
"Liên quan tới chuyện của Độc phu nhân, vừa vặn có thể mượn cơ hội này để hỏi thăm."
Nếu là vì Thanh Mặc Nhan, việc kia nàng liền cố mà nhịn đi.
Sắc trời bên ngoài tối dần, ngoài cửa sổ thường xuyên truyền tới tiếng trống hiến tế.
Trại chủ vài lần phái người đến đây, mời bọn họ qua đó, nhưng đều bị Thanh Mặc Nhan dùng lý do Như Tiểu Lam say rượu chưa tỉnh để từ chối.
"Không phải ngươi muốn nghe chuyện về Độc phu nhân sao?" Như Tiểu Lam hiếu kỳ nói.
"Ta đã thả tin tức ra." Thanh Mặc Nhan không ngẩng đầu lên nói: "Ta đưa ra giá cao, tự nhiên sẽ có người chủ động tìm tới cửa."
Vừa rứt lời, ngoài cửa liền vang lên thanh âm của Huyền Ngọc.
"Công tử chúng ta đang nghỉ ngơi, không tiếp khách."
"Phiền ngươi truyền lời với Thanh công tử... Là ta biết chuyện liên quan đến Độc phu nhân, muốn thương nghị cùng công tử."
Trong phòng, Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam đồng thời nhìn về phía cửa.
Cái thanh âm kia Như Tiểu Lam tuyệt đối sẽ không nghe lầm.
A Nhiễm!
Như Tiểu Lam yên lặng nhảy xuống giường, lạch cạch lạch cạch chạy ra cửa.
Thanh Mặc Nhan gọi nàng một tiếng nhưng cũng không thấy nàng quay đầu lại.
Cửa mở, chỉ chốc lát A Nhiễm đã bước đến, thoải mái hào phóng chào hỏi với hắn.
"Tiểu Lam đâu?" Thanh Mặc Nhan hỏi Huyền Ngọc đang đứng ở cửa.
"Đang nói chuyện cùng Sử Đại Thiên đi." Huyền Ngọc cũng cảm nhận được khác thường trong giọng nói Thanh Mặc Nhan.
"Trong trại chúng ta rất an toàn." A Nhiễm nói: "Thanh công tử không cần lo lắng Như cô nương sẽ xảy ra chuyện."
Thanh Mặc Nhan nhìn nàng một cái: "Ngươi biết chuyện liên quan đến Độc phu nhân?"
Đối phương vẫn chỉ là một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, tự nhiên không hoàn toàn lấy được tín nhiệm của hắn.
A Nhiễm mỉm cười: "Ta rất quen thuộc với Toàn Sơn thúc, là hắn nói cho ta nghe, hơn nữa ta còn biết lúc trước bọn họ đã từng tiến vào lãnh địa của Độc phu nhân."
Con ngươi Thanh Mặc Nhan co rụt lại, nhưng trên mặt vẫn không có chút biểu tình nào.
"Nếu Phùng Toàn Sơn cũng biết, vì sao hắn lại không đến nói với ta?"
"Từ sau sự việc trại chúng ta bị huyết tẩy, bọn họ đều tận lực tránh nhắc tới chuyện này, bọn họ chỉ cung cấp tin tức, nhưng sẽ không làm người dẫn đường."A Nhiễm mắt sáng quắc ngẩng đầu nhìn Thanh Mặc Nhan: "Nhưng ta lại biết nơi kia ở đâu, ta có thể dẫn các ngươi đi."
Thanh Mặc Nhan lẳng lặng nhìn thiếu niên trước mặt, ở trong mắt đối phương, hắn thấy được ngọn lửa tha thiết đang sắp sửa cháy lên.
Hắn hiểu rõ hơn ai hết ngọn lửa này đại biểu cho cái gì.
Hi vọng, chờ mong, còn có... Dã tâm.
"Ngươi ra giá đi." Thanh Mặc Nhan mở miệng nói.
A Nhiễm ngồi thẳng tắp: "Ta không cần tiền."
"Nga? Vậy ngươi muốn cái gì?"
"Mang ta rời khỏi đây." A Nhiễm gằn từng chữ một.
Thanh Mặc Nhan không lập tức trả lời đối phương, mà lại nhìn kỹ thiếu niên này hơn một chút.
Cổ tay có chút tinh tế, xương cốt không cường tráng giống như những nam hài tử bình thường, ngược lại khiến cho người ta có một loại cảm giác mảnh khảnh.
Giống như nữ hài tử...
Trong lòng hắn đột nhiên khẽ động.
Đúng rồi, nếu nói hắn là nữ hài tử, như vậy có thể giải thích được hành động khác thường của vật nhỏ.
Ở trong ấn tượng của hắn, vật nhỏ không bao giờ vô duyên vô cớ sinh ra địch ý với người khác.
Khả năng nàng đã sớm phát hiện ra thân phận đối phương, cho nên mới sinh ra ghen tuông với A Nhiễm.
Vật nhỏ cư nhiên cũng sẽ ghen? Có ý tứ.
Trong lúc bất tri bất giác, Thanh Mặc Nhan lộ ra mỉm cười.
A Nhiễm ở phía đối diện lại hiểu lầm, nàng nghĩ rằng hắn mỉm cười là vì nàng.
"Ta muốn rời khỏi Thạch Phường trấn, nhưng phụ thân sẽ không cho phép, nếu Thanh công tử chịu mang ta theo mà nói... Ta nghĩ phụ thân nhất định sẽ đồng ý."
"Sau khi rời khỏi Thạch Phường trấn ngươi định đi đâu?" Thanh Mặc Nhan thuận miệng hỏi một câu.
"Tất nhiên là đi theo Thanh công tử..." A Nhiễm khẩn thiết nhìn Thanh Mặc Nhan.
"Đi theo ta làm gì?" Thanh Mặc Nhan khó hiểu.
"Ta có tài bắn cung, còn có hiểu biết về các loại dược liệu, công tử giữ ta lại bên người, nhất định sẽ có tác dụng!"
Thanh Mặc Nhan nhìn cung nhỏ đeo sau lưng A Nhiễm, duỗi tay qua.
A Nhiễm lập tức lấy cung xuống đưa đến tận tay hắn.
Thanh Mặc Nhan đùa nghịch vài cái, bắn ra một mũi tên vào vách tường, mũi tên cắm sâu vào trong bức tường bằng gỗ.
Tiếp theo hắn lại lấy một mũi tên khác, nhìn cũng không thèn nhìn, trực tiếp bắn ra.
Mũi tên kia thế nhưng đâm thẳng chẻ mũi tên vừa rồi ra làm đôi.
Thanh Mặc Nhan ném cung lại cho A Nhiễm còn đang kinh ngạc: "Nói đến tài bắn cung, những thủ hạ đó của ta đều giỏi cả, những thứ dược liệu kia ta cũng có thể tìm người khác tới để phân biệt, trừ bỏ những thứ này, ngươi còn có thể làm được gì nữa?"
Nhìn đôi mắt lạnh lùng của Thanh Mặc Nhan, lần đầu tiên A Nhiễm sinh ra nghi ngờ với chính mình.
Những thứ đó của nàng, hắn đều không xem vào mắt, như vậy nàng dựa vào cái gì để ở lại bên cạnh hắn?
Lặng lẽ vươn tay, nàng sờ đến cái túi tiền có hình dạng kỳ quái ở bên hông.