Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 154: Thú ngữ mèo hoang, tiểu nhóc con đừng chạy



Như Tiểu Lam đang ủ rũ ghé vào bên bờ, chợt nhe thấy xung quanh truyền đến tiếng kêu bén nhọn: "Meo ô..."

Mở to mắt, lông toàn thân Như Tiểu Lam đều dựng hết cả lên.

Trong bóng đêm, có rất nhiều đôi mắt mèo xuất hiện.

Thanh Mặc Nhan đứng ở bên bờ, cách nàng khoảng một đoạn.

Móng vuốt nhỏ liều mạng vùng vẫy, nàng liều mạng trèo lên muốn chạy đến chỗ Thanh Mặc Nhan.

Nhưng mà, mèo hoang động tác còn nhanh hơn so với nàng, vèo một cái đánh về phía nàng.

Ai tới nói cho ta biết, đây là chuyện gì xảy ra a, mụ nội nó, đám mèo hoang này rốt cuộc muốn làm cái gì..

Trong lúc hoảng loạn, nàng nghe được thú ngữ của đám mèo hoang.

"Đứng lại! Cô nương này là của ta!"

"Cút ngay, nàng là của ta mới đúng!"

"Bổn đại gia vui lòng nhận lấy..."

"Tiểu nhóc con đừng chạy..."

Đám mèo hoang huyên náo ầm ĩ nhào về phía nàng.

Như Tiểu Lam bị dọa bốn chân đều mềm nhũn.

Trời xanh ơi, chúng nó đây là muốn tới ăn nàng.

Thanh Mặc Nhan cùng mấy tên tử sĩ cũng bị một màn này làm cho kinh sợ.

Thanh Mặc Nhan phản ứng đầu tiên, tiến về phía Như Tiểu Lam.

Như Tiểu Lam ngao ngao kêu nhào vào trong lòng hắn.

Nhóm tử sĩ thấy thế vội vàng đi qua bảo hộ chủ tử bọn họ.

Cả đám mèo hoang nhảy lên, kêu la ầm ĩ.

Như Tiểu Lam bị dọa cuộn tròn thành một đoàn, trốn cả người vào trong y phục Thanh Mặc Nhan đầu cũng không dám ngẩng.

Đám người Thanh Mặc Nhan thật vất vả mới lui trở về trại được, trên mặt và trên cánh tay của mọi người đều là vết thương do bị mèo cào.

Hoạt động hiến tế vẫn chưa kết thúc, bọn họ nương theo dòng người ầm ĩ trở về nhà gỗ.

"Nhanh biến trở về đi!" Mới vừa đóng cửa phòng lại Thanh Mặc Nhan đã vội quát.

Như Tiểu Lam bị dọa, nửa ngày không có phản ứng.

"Nhanh biến trở về đi, ngươi muốn trở thành đối tượng để đám mèo hoang kia theo đuổi sao!" Thanh Mặc Nhan kéo nàng ra khỏi y phục.

"Meo ô!" Một con mèo đực nhảy lên trên cửa sổ.

Thanh Mặc Nhan "ba" một tiếng đóng cửa sổ lại.

Ngoài cửa, ngoài cửa sổ, thường xuyên truyền đến tiếng mèo kêu, cao thấp nối tiếp.

"Nhanh lên!" Thanh Mặc Nhan thúc giục nói.

Như Tiểu Lam run rẩy, thúc giục cỗ nhiệt lưu trong cơ thể, biến trở lại hình người.

Cơ hồ là cùng một lúc, đàn mèo bên ngoài đình chỉ công kích.

Đám mèo đực tựa như bỗng nhiên mất đi mục tiêu, xung quanh mờ mịt, du đãng một hồi rồi biến mất trong bóng đêm.

Lúc này Thanh Mặc Nhan mới thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới vật nhỏ trong lòng vẫn chưa mặc quần áo, đang chuẩn bị đặt nàng lên trên giường, ai biết nàng lại oa một tiếng khóc lớn.

Không thể không thừa nhận, lúc này đây Như Tiểu Lam đã thật sự bị dọa cho sợ hãi.

Này không giống với những tình huống khủng bố khi làm bạn với nghề nghiệp Âm Dương sư trong nhiều năm, ngay lúc vừa rồi, nàng suýt nữa xảy ra quan hệ ái muội với một đám mèo đực, tình huống quá đáng sợ.

Trời ạ, càng nghĩ càng khiến cho nàng không thể bình tĩnh được.

Trong phòng tràn ngập hơi thở xạ hương nồng đậm.

Đến ngay cả chính nàng cũng không nhận ra, loại mùi hương từ trên người nàng càng ngày càng dày đặc.

Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam ngồi ở trên giường, ánh mắt thâm thúy.

Một màn vừa rồi đến ngay cả hắn cũng bị dọa sợ không hề nhẹ, thật không nghĩ tới nàng chỉ trúng phải một ít thuốc bột, mà đã dẫn đến nhiều mèo hoang như thế, nếu có một ngày thân thể nàng trưởng thành thật sự, đến lúc đó chẳng phải càng nhiều phiền toái hơn sao.

Lúc ấy nhất định hắn phải nhìn chằm chằm vào nàng, phòng ngừa việc nàng tùy ý biến thành mèo hương.

Hắn cũng không muốn người khác động vào vật nhỏ của hắn.

Đêm đó, sau khi khóc xong Như Tiểu Lam liền cuộn tròn lại ngủ, đếm cơm tối cũng không ăn.

Sáng hôm sau, nàng bị cơn đói làm cho tỉnh giấc.

Nhưng mà dù có thấy những món ăn thơm ngào ngạt cũng không lấy lại tinh thần được, sau khi ăn qua loa xong chút cơm lại lui về bên giường ngồi ngẩn người.

Thanh Mặc Nhan cố ý bắt chuyện với nàng, cho nàng xem mu bàn tay hôm qua bị mèo hoang làm cho bị thương.

Lúc này lực chú ý của vật nhỏ mới rời qua, áy náy giúp hắn xem xét vết thương.

"Công tử, trại chủ đến." Huyền Ngọc tiến vào thông bẩm.

Như Tiểu Lam nhìn trộm đánh giá Huyền Ngọc, thấy thần sắc hắn vẫn như thường, đến ngay cả những tử sĩ hôm qua bị thuốc bột phun lên người, nhìn qua cũng không có gì khác thường.

Người duy nhất có biến hóa lớn là Sử Đại Thiên.

Cả khuôn mặt hắn đều sưng hết lên, hai con mắt mang theo vết bầm màu đỏ tím, cực kỳ chật vật.

"Mặt Sử Đại Thiên sao vậy?" Nàng nhỏ giọng hỏi Thanh Mặc Nhan.

Khóe miệng Thanh Mặc Nhan co rút: "Ngươi không nên biết sẽ tốt hơn."

Như Tiểu Lam chớp mắt, nàng không nghĩ ra được đáp án, hắn lại không chịu nói cho nàng nghe, nàng đành phải giữ nghi hoặc trong lòng.

Không lâu sau, trại chủ mang theo A Nhiễm tiến vào.

Vừa bước vào trại chủ đã bắt A Nhiễm quỳ xuống.

"Đều là do lỗi của đứa nhỏ này, thế nhưng lại bỏ nhầm loại thuốc bột vào trong túi tiền, suýt nữa gây ra họa lớn, mong rằng Thanh công tử không lấy làm phiền lòng."

Như Tiểu Lam ngồi ở trên đùi Thanh Mặc Nhan, đôi tay nhỏ bé gắt gao túm lấy y phục hắn, đôi mắt to chuyển động qua lại, không ngừng đánh giá trại chủ cùng A Nhiễm.

Nàng mới không tin là vô tình bỏ sai thuốc bột đâu, A Nhiễm kia rõ ràng là đang cố ý!

Trại chủ đầy mặt áy náy, quát lớn bắt A Nhiễm nhận lỗi với Thanh Mặc Nhan.

Thái độ của Thanh Mặc Nhan vẫn không nóng không lạnh, những việc như vậy hắn đã thấy rất nhiều ở trong cung, chân tướng sự việc thường vĩnh viễn không có khả năng nổi lên trên mặt nước, cho nên hắn cũng không muốn tốn quá nhiều miệng lưỡi vào việc này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Nhiễm trắng bệch, một bên mặt vẫn còn in nguyên dấu tay, hình như là bị đánh.

Ngẫu nhiên ngẩng đầu, nàng rõ ràng thấy được tiểu oa nhi ở trong lòng Thanh Mặc Nhan, khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm, đang nhe răng về phía nàng, không ngừng làm mặt quỷ.

Ngao ô ngao ô! Cào chết ngươi, cào chết ngươi!

Như Tiểu Lam không tiếng động rít gào.

Nàng mới không phải làm mặt quỷ, nàng chỉ đang dùng thú ngữ mắng nàng ta.

A Nhiễm nhíu mày, trong lúc hoảng hốt, nàng tựa hồ nghe thấy được thanh âm rít gào của tiểu oa nhi: Cào chết ngươi, tiểu tạp chủng, cào chết ngươi, tiểu tạp chủng...

Lại ngẩng đầu cẩn thận nhìn Như Tiểu Lam.

Nàng cũng không hề phát ra thanh âm gì, chỉ ở đó nhe răng như một con thú nhỏ.

Chỉ có Thanh Mặc Nhan mới biết vật nhỏ trong lòng hắn đang thật sự bực tức, nếu không phải bị hắn ôm, thì cơ hồ nàng đã nhào qua bên kia rồi đi.

Ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng, vật nhỏ dần dần an tĩnh lại.

Mặc kệ nàng là động vật hay là hình người, phương thức này đều sẽ có tác dụng.

Thanh Mặc Nhan cảm nhận được tiểu nhân nhi trong lòng dần thả lỏng, lười biếng tựa vào trên người hắn, ở dưới sự vuốt ve của hắn, thoải mái đến hai mắt lim dim.

Trại chủ hồn nhiên không nhận ra, vẫn cứ ngồi đó nói mấy lời khách sáo.

A Nhiễm nhận tội xong liền bị trại chủ đuổi ra ngoài.

Đi ở trong trại, thường xuyên có người nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường.

"Tại sao A Nhiễm lại bị trại chủ đánh?" Ẩn ẩn, nàng nghe thấy có người nghị luận.

"Nàng là nữ nhi của trại chủ a, tâm cao khí ngạo, chướng mắt nam nhi trong trại chúng ta, muốn trèo nên cành cao..."

"Người như Thanh công tử sao có thể coi trọng nàng."

"Nhất định là thấy tiểu phu nhân bên cạnh Thanh công tử còn nhỏ tuổi, cho rằng dễ bắt nạt."

"Ngươi nhìn Như cô nương a, nàng lớn lên thật đáng yêu, mỗi lần nhìn thấy nàng đều rất muốn đến ôm một cái." Giọng một nữ nhân thành thục chen vào.

"Thật sự rất đáng yêu..."

A Nhiễm căng chặt sống lưng ngạo nghễ đi qua đám người.

"A Nhiễm, ngươi chờ một chút!" Từ phía sau chạy đến một thiếu liên, hắn là bạn từ nhỏ của A Nhiễm: "A Nhiễm, ngươi thật sự đánh chủ ý lên người Thanh công tử?" Thiếu niên khẩn trương hỏi.

Cuối cùng A Nhiễm cũng bực bội: "Ngươi đi đi, chuyện này không liên quan đến ngươi!"

"A Nhiễm, sao ngươi có thể nói như thế, ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi..." Thiếu niên lắp ba lắp bắp giải thích.

"Các ngươi đều nói Như cô nương đáng yêu...  Bởi vì từ trước đến nay nàng chưa từng phải lo lắng cho cuộc sống của chính mình, còn ta từ nhỏ đã phải giả trang làm nam tử." Nhìn trang phục trên người mình, A Nhiễm cả giận nói: "Ăn mặc như thế này, đương nhiên không thể so sánh với nàng rồi!"

"Nhưng mà thân thủ A Nhiễm giỏi hơn nàng rất nhiều a." Thiếu niên ra sức an ủi: "Hoạt động hôm nay có săn gấu đi, ngươi có thể bày ra thân thủ, đến lúc đó Thanh công tử nhất định sẽ phát hiện ra ngươi rất tốt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.