Như Tiểu Lam trợn mắt há hốc mồm nhìn tòa mộ cổ phía trước.
"Thanh Mặc Nhan, ngươi đến bên kia đi." Nàng chỉ về một hướng.
Thanh Mặc Nhan ôm nàng đi qua đó.
Như Tiểu Lam duỗi thẳng cẳng chân, muốn Thanh Mặc Nhan đặt nàng xuống.
Bởi vì đang là thời điểm cổ độc phát tác, Thanh Mặc Nhan không dám buông tay, gắt gao nắm chặt lấy tay nhỏ bé của nàng.
Như Tiểu Lam ngồi xổm xuống, nhổ hết cỏ dại xung quanh tảng đá trước mặt, chỉ thấy trên tảng đá lộ ra một ký hiệu kỳ quái.
"Đây là cái gì?" Thanh Mặc Nhan kỳ quái hỏi.
"Pháp trận." Như Tiểu Lam cẩn thận xem xét xung quanh, ở cách đó không xa, nàng phát hiện ra một khối đá giống hệt với khối đá kia, rồi xa thêm chút nữa, nàng nhìn thấy khối đá thứ ba, nhưng mà khối đá này đã bị vỡ mất một nửa, ký hiệu khắc ở trên cũng mơ hồ không rõ.
Như Tiểu Lam thở dài: "Khó trách tử khí cùng oán khí nơi này nặng như thế, tòa mộ cổ này nguyên bản nằm ở trung tâm của pháp trận, trấn áp tử khí nơi đây, nhưng mà hiện tại pháp trận thiếu hụt mất một nửa, cho nên tất cả oán khí trong mộ cổ mới chạy ra hết."
"Ngươi có thể sửa được không?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
Như Tiểu Lam gật đầu: "Bất quá sau khi sửa xong trận pháp quỷ thảo sẽ không bao giờ sinh trưởng ở đây được nữa."
Quỷ thảo sinh trưởng nhờ vào mấy thứ này, nếu trấn áp tử khí cùng oán khí xuống, tự nhiên nơi này sẽ không còn là nơi thích hợp cho quỷ thảo sinh sống nữa.
"Ta cảm thấy có người đã cố ý phá hỏng pháp trận." Như Tiểu Lam nói: "Vì hoàn cảnh nơi này thích hợp để quỷ thảo sinh trưởng, nhưng mà như vậy, sẽ làm khổ đến dân chúng ở gần đây."
Thanh Mặc Nhan mím môi không nói gì
Như Tiểu Lam di chuyển không ngừng, Thanh Mặc Nhan vẫn luôn nắm lấy tay nàng.
Đi tới phía sau mộ cổ, Như Tiểu Lam đột nhiên kêu to lên: "Thanh Mặc Nhan, ngươi nhìn nơi đó!"
Trong bóng đêm, tựa hồ như có thứ gì đó đang sáng lên.
Tuy ánh sáng rất ảm đạm, nhưng quả thực là nó đang sáng lên.
"Là quỷ thảo!" Như Tiểu Lam gấp gáp, nhưng mà chân nàng quá ngắn, chạy nửa ngày còn không bằng Thanh Mặc Nhan bước hai bước chân.
Dưới loại tình huống này Thanh Mặc Nhan lại tỏ ra rất trấn định, cúi người bế nàng lên, mọi người cùng đi đến chỗ cây thực vật đang phát sáng kia.
"Không sai, đúng là quỷ thảo." Thanh Mặc Nhan lộ ra mỉm cười.
Như Tiểu Lam tiếp tục lôi kéo Thanh Mặc Nhan đi đến khu vực gần đó.
Rất nhanh, Như Tiểu Lam lại phát hiện thêm hai gốc cây quỷ thảo nữa, Huyền Ngọc theo sau liền đào hết lên.
Như Tiểu Lam cực kỳ hưng phấn, thật giống như vừa tìm được bảo bối: "Thanh Mặc Nhan, chúng ta nhất định có thể tìm được hết mấy món dược liệu còn lại, đến lúc đó ngươi không cần phải sợ cổ độc phát tác nữa."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, trên mặt còn dính chút bùn, Thanh Mặc Nhan kìm lòng không được cũng cười lên theo.
"Sẽ, nhất định có thể tìm được."
Không biết vì sao, đột nhiên hắn cảm thấy hết thảy giường như đang trở nên dễ dàng hơn.
Chỉ cần có vật nhỏ ở bên cạnh hắn, những phiền toái không khiến hắn cảm thấy bực bội nữa, thất bại thì sao, cùng lắm thì lần sau lại đến là được.
Thu xong quỷ thảo, Như Tiểu Lam lại đi đến chỗ pháp trận vỡ vụn, trầm tư một lúc, nàng lấy kiếm gỗ nhỏ từ bên hông ra, đồ vật kia nhìn giống món đồ chơi của tiểu hài tử, nhưng mà thời điểm nàng cầm nó, biểu cảm lại trở nên vô cùng nghiêm túc.
Bất kể là ai nhìn thấy cũng không thể sinh ra ý coi thường.
Miệng Như Tiểu Lam hì thầm không biết là đang nói cái gì, chĩa kiếm gỗ đào về phía tảng đá.
Huyền Ngọc dụi mắt, hắn không nhìn lầm, thanh kiếm gỗ kia đang to dần, giống như là một thanh bội kiếm chân chính, mũi nhọn hiện ra.
Huyền Ngọc há miệng thở dốc, hắn vốn định mở miệng hỏi, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Thanh Mặc Nhan, hắn liền vội vã ngậm miệng lại.
Ở thời điểm này, vẫn là bảo trì yên tĩnh sẽ tốt hơn.
Không lâu sau, kiếm gỗ đào của Như Tiểu Lam một lần nữa biến trở về hình dáng cũ, giống như món đồ chơi, chỉ trong nháy mắt.
Ký hiệu kỳ quái trên tảng đá kia cũng đã hoàn chỉnh.
"Hoàn thành?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
"Vẫn chưa, muốn khởi động pháp trận một lần nữa thì phải vào trong mộ cổ." Như Tiểu Lam ngẩng đầu nhìn tòa mộ cổ, nếu tòa mộ cổ này giống với tòa mộ cổ mà nàng quen thuộc kia... Thì nơi ra vào hẳn là ở chỗ đó.
Nắm tay Thanh Mặc Nhan, hai người đi đến trước tấm bia mộ.
Như Tiểu Lam duỗi tay ấn xuống chỗ nào đó trên bia mộ.
Thanh Mặc Nhan không rời mắt khỏi động tác của nàng, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Phía sau mộ cổ ẩn ẩn truyền đến chấn động rất nhỏ, quay đầu lại, chỉ thấy chỗ mộ cổ thật sự có một cái cửa đá đang mở ra.
"Sao ngươi lại biết nơi ra vào chỗ này?" Thanh Mặc Nhan nắm chặt tay, kéo Như Tiểu Lam đến bên người: "Trước kia ngươi đã từng tới đây? Ở đây có những gì, người đã biết từ lâu?"
Nghi vấn liên tiếp, mang theo kinh hoảng khó hiểu.
Đến ngay cả Như Tiểu Lam cũng cảm nhận được lỗi bất an của hắn.
"Ta không biết... Hiện tại ta cũng không thể xác định được." Như Tiểu Lam ậm ừ nói, kỳ thực nàng cũng cảm thấy vô cùng bất an.
Nếu đây đúng là tòa mộ cổ ở hiện đại, cùng là một tòa với tòa ông nội bảo hộ... Có phải hay không đại biểu nàng có thể quay về?
Nhưng mà vì sao hy vọng đang ở trước mắt, nàng lại không hề cảm thấy vui vẻ.
Nhìn tia bất an trong mắt Thanh Mặc Nhan, trong lòng nàng vô cùng rối rắm.
Nếu nàng cứ thế trở về, cổ độc trong cơ thể hắn sẽ lập tức phát tác, mà nơi này còn tràn đầy tử khí, làm không tốt hắn sẽ trực tiếp chết ở đây cũng không chừng.
Không được, hiện tại nàng không thể trở về.
Nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội này, sau này nàng còn có thể trở về sao?
Nàng đang suy nghĩ miên man, chợt thấy bên hông căng thẳng, Thanh Mặc Nhan ôm nàng lên, xoay người đi về hướng ngược lại với tòa mộ cổ.
"Thanh Mặc Nhan, ngươi muốn đi đâu?"
"Trở về." Hắn cảm giác chỉ cần để nàng đi vào tòa mộ cổ kia, sẽ phát sinh chuyện khiến hắn sợ hãi.
"Chúng ta không thể mặc kệ nơi này được a." Như Tiểu Lam vội kêu lên: "Có người cố ý phá hư nơi này, chính là vì muốn có được quỷ thảo, ngươi cảm thấy việc này là do ai làm? Còn có Độc phu nhân kia nữa... Nàng độc chiếm nơi này, chẳng lẽ chỉ vì muốn dựa vào quỷ thảo để kiếm tiền sao? Ngươi có nghe nói qua chuyện nàng buôn bán quỷ thảo sao... Ai, Thanh Mặc Nhan?"
Thanh Mặc Nhan đột nhiên dừng bước chân.
Như Tiểu Lam khó hiểu nhìn hắn.
"Lời vừa rồi... Ngươi nói lại lần nữa."
"Lời gì?" Vừa rồi nàng nói nhiều như vậy, nào biết hắn muốn nghe là câu nào.
"Câu ngươi nói đến Độc phu nhân."
"Nàng độc chiếm nơi này, cũng không thấy nàng bán quỷ thảo ra để kiếm tiền..."
Trong ánh mắt Thanh Mặc Nhan hiện lên tia sắc bén: "Đúng là cái này, tuy rằng quỷ thảo trân quý, nhưng cũng không thể tùy ý dùng nó làm thuốc được, bản thân nó có kịch độc, duy chỉ có thể dùng để giải cổ độc, người thường sẽ không đưa ra giá cao để mua nó."
Như Tiểu Lam ngốc lăng một lát, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm: "Ý của ngươi là... Độc phu nhân lấy quỷ thảo, là để cho chính nàng dùng?"
"Rất có khả năng." Thanh Mặc Nhan do dự một lát, quay đầu nhìn về phía cửa đá mở rộng: "Vật nhỏ, ngươi phải đáp ứng ta một việc, lát nữa đi vào bên trong, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không được phép rời khỏi người ta."
Như Tiểu Lam mấp máy miệng vài cái, chột dạ nói thầm: "Đương nhiên không thể rời khỏi ngươi, hiện tại cổ độc trên người ngươi đang phát tác..."
Thanh Mặc Nhan gắt gao bóp vào thắt lưng nàng, khiến nàng đau kêu ra tiếng: "Ngươi biết lời ta nói không phải là ý này."