Chính Khanh liền phái người đi gọi y quan Trường Hận tới.
Trường Hận đi lên cẩn thận xem xét: "Chính Khanh đại nhân, đây là trái tim người, nhìn tình trạng hư thối chắc là đã để ở đây hơn nửa tháng..." Hắn lấy ra một thanh đao nhỏ sắc bén, nương theo ánh sáng khảy khảy vào trái tim kia, đột nhiên hắn "Di" lên một tiếng: "Ở đây hình như có thứ gì đó."
Mọi người đi lên xúm lại xem xét, chỉ thấy khi Trường Hận dùng thanh đao khảy, thì từ trong trái tim rơi ra một đồ vật.
Huyền Ngọc mang đến một cái khay, Trường Hận liền đem đồ vật kia đặt lên trên cái khay đó.
Như Tiểu Lam duỗi cổ ra xem, chỉ thấy đó là một cuộn giấy nhỏ, ở trên dính đầy máu màu đen.
Trường Hận động tác cẩn thận mở cuộn giấy kia ra.
Như Tiểu Lam nhìn thấy chữ viết trên tờ giấy thì thân mình liền run lên, thân thể theo bản năng dựa sát vào người Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn nàng liếc mắt một cái.
Đôi mắt màu xanh biếc tràn đầy hoảng sợ.
Hắn không khỏi âm thầm suy nghĩ: Trên người vật nhỏ này rốt cuộc là đang cất giấu bí mật gì, nhìn bộ dáng hiện giờ của nó giống như là đã hiểu rõ tất cả mọi thứ.
"Thứ viết trên mặt giấy là...sinh thần bát tự.(*)"
(*) Năm, tháng, ngày, giờ sinh của một người.
Chính Khanh lập tức nói: "Gọi lục sư Cố tiên sinh đến đây, để hắn đi kiểm tra sinh thần bát tự của Cát Phú thử xem."
Mỗi người làm việc ở Đại Lý Tự đều phải lưu lại thông tin về bản thân, mà Cát Phú khi còn ở đây đã làm việc dưới quyền của Cố tiên sinh.
Rất nhanh Cố tiên sinh đã mang sinh thần bát tự của Cát Phú tới, thế nhưng nó lại giống như đúc với những gì ghi trên cuộn giấy kia.
"Cái này rớt ra từ trái tim của vật kia...chẳng lẽ lại là Cát Phú giở trò?" Không biết là ai đột nhiên nói ra một câu.
Gió đêm thổi đến, đèn lồng lúc sáng lúc tối, mọi người ở phía sau đều cảm thấy lạnh run.
Như Tiểu Lam càng lúc càng cuộn tròn người lại, toàn bộ thân mình đều chui vào áo choàng của Thanh Mặc Nhan.
Người khác chỉ là đang nghi ngờ đối với việc này, chỉ có nàng là biết rõ nhất, trái tim kia là của Cát Phú không thể nghi ngờ.
Muốn dùng thuật nhiếp hồn, quan trọng nhất là phải lấy đi trái tim khi người đó còn sống, dùng tà pháp đem sinh thần bát tự cho vào trong, rồi mới điều khiển tùy ý mình sử dụng.
Trước kia nàng từng nghe ông nội nói qua về loại tà thuật này, mỗi lần đề cập đến nó gương mặt ông đều mang theo vẻ căm thù đến tận xương tủy, nguyên lai nàng còn tưởng là ông chỉ đang muốn hù dọa nàng, nhưng bây giờ được tận mắt nhìn thấy quả đúng là một loại tà thuật rất đáng sợ.
Chính Khanh phái người xử lý việc này, Thanh Mặc Nhan lấy cớ thân thể không khỏe xin cáo lui trước, hắn mang theo Như Tiểu Lam rời đi.
"Hầu gia lại phái người đến mời ngài trở về." Huyền Ngọc nói: "Cũng sắp đến sinh thần của hầu gia, ngài không thể cứ tiếp tục không lộ mặt như vậy được."
Thanh Mặc Nhan trầm tĩnh một hồi: "Đã biết, ta sẽ tự sắp xếp." Hắn ôm theo Như Tiểu Lam đi vào bên trong thư phòng.
Như Tiểu Lam từ trong áo choàng hắn lộ ra nửa cái đầu, thần sắc khác lạ.
"Đến tột cùng là ngươi đã biết những gì?" Thanh Mặc Nhan trầm giọng nói, chuyển ánh mắt nhìn thẳng vào nàng.
Như Tiểu Lam mở ra nửa miệng, một bộ dáng ngốc nghếch vô cùng: Chủ nhân, ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan hơi tối lại: "Ta không cho phép sủng vật do ta nuôi lại mang theo nhiều bí mật...hay là ngươi muốn những thứ ngươi ăn sau này đều bị đổi hết thành đồ sống?"
Miệng Như Tiểu Lam mở lớn hơn nữa.
Thiên a, sao trước kia nàng lại không hề phát hiện ra, tên này thực ra là một người phúc hắc đến như thế.