Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 47: Trời sinh không giống hai cha con



Thanh Mặc Nhan chỉ vào lọ thuốc ở trên bàn.

Như Tiểu Lam nhìn móng vuốt của chính mình, xong lại nhìn vào lọ thuốc, vẻ mặt như đưa đám.

Móng vuốt của nàng căn bản không chạm vào thuốc ở trong lọ được, này không phải là đang làm khó người ta sao... À không, là làm khó cho một con mèo hương mới đúng.

Thanh Mặc Nhan thong dong ngồi im một chỗ, thuận tiện cầm một quyển sách lên xem, hắn có rất nhiều tính kiên nhẫn, hắn phải đợi đến khi nó chủ động đến gần hắn, đây mới là điều hắn muốn.

Như Tiểu Lam nhe răng với lọ thuốc, đúng lúc này, Huyền Ngọc vội vàng từ bên ngoài tiến vào: "Thế tử, không hay rồi, có tin tức bên hầu phủ nói sau khi hầu gia nghe xong chuyện của Trương đại nhân thì đã vô cùng tức giận, muốn ngài lập tức trở về."

Thanh Mặc Nhan khép quyển sách lại, nhíu mày nói: "Phụ thân lại tức giận cái gì?"

Huyền Ngọc nhìn trộm đánh giá sắc mặt Thanh Mặc Nhan, cẩn thận dè dặt nói: "Hầu gia nói là ngài không vừa ý với cuộc hôn nhân này, cho nên mới cố ý... Mới cố ý hại một nhà Trương đại nhân..."

Nghe xong những lời này, Như Tiểu Lam không khỏi trợn tròn mắt.

Lão hầu gia này tư duy cũng quá khác người đi, dù cho Thanh Mặc Nhan thật sự không muốn kết hôn, thì cũng tuyệt đối không có khả năng sẽ động thủ giết người a.

Thanh Mặc Nhan cười khổ, đem quyển sách ném lên trên bàn: "Lại đổ lên trên đầu ta, ta cảm thấy thật kỳ quái, ông ấy cho là ta có khả năng thông thiên hay chỉ đang một lòng muốn gây khó xử cho ta đây."

"Thế tử ngài đừng nghĩ nhiều quá, tuy hầu gia có đôi chút nghiêm khắc với ngài, nhưng chung quy ngài vẫn là con ruột của hầu gia a."

Khóe miệng Thanh Mặc Nhan cong lên: "Theo ta thấy, ngược lại ông ấy đối với ta như là kẻ thù mới đúng."

Như Tiểu Lam trơ mắt nhìn sắc mặt vừa rồi còn nhu hòa của Thanh Mặc Nhan bây giờ đã trở nên lạnh lùng, khiến cho trong lòng nàng cũng bị nhấc lên theo.

Mặc kệ là ai, ở vào vị trí này của hắn thì nhất định cũng không thể nào chịu được, là một phụ thân không những không giúp gì cho nhi tử của mình, mà lại còn đi khắp nơi phá đám, này thật sự là tình cảm phụ tử sao?

Đến ngay cả nàng cũng không khỏi hoài nghi về việc này.

Ma xui quỷ khiến, nàng vươn móng vuốt ra, giống như muốn an ủi nhẹ nhàng vỗ lên trên cánh tay hắn.

Thanh Mặc Nhan sửng sốt, sau đó lộ ra mỉm cười.

"Vật nhỏ, ngươi cảm thấy ta cần người khác an ủi sao?" Hắn cười nhéo nhéo móng vuốt của nàng, vùng đệm thịt mềm yếu nóng hôi hổi, sờ vào cảm giác cực kỳ tốt, làm hắn không khỏi có chút nghiện, miết mãi không ngừng.

Như Tiểu Lam bị hắn làm cho móng vuốt ngứa đến đòi mạng, nghĩ muốn rút chân về lại bị hắn gắt gao nắm lại, nàng vốn là có ý tốt, không nghĩ tới lại rơi vào kết cục bị hắn trêu đùa, khiến cho nàng phải kêu to lên chít chít.

Lần sau nàng sẽ không làm người tốt nữa!

Thanh Mặc Nhan thay vào một bộ quan phục, rồi khoác lên một thân áo choàng bình thường, mang theo Huyền Ngọc đi về hầu phủ.

Lão hầu gia ngồi ở trên viện, vừa mới tiến vào sân đã nghe thấy thanh âm của ông đang răn dạy đám hạ nhân.

Thanh Mặc Nhan tiến lên chào hỏi.

Như Tiểu Lam trốn ở trong y phục hắn, chỉ để lộ ra nửa cái đầu.

Nàng đối với lão hầu gia đến nửa điểm hảo cảm cũng không có, tuy rằng đây mới là lần thứ hai nàng gặp mặt hắn, nhưng nàng sẽ không quên lần trước hắn đã phái quản gia đến đòi ném nàng ra ngoài đường.

Còn nói Thanh Mặc Nhan mê muội mất đi ý chí... Ta phi! Những nha hoàn như hoa như ngọc bên người lão nhân nhà ngươi đều là để trang trí thôi sao?

Lão sắc quỷ! Vô sỉ!

Vật nhỏ ở trong lòng hắn nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng xù lông thật khiến cho hắn hài lòng.

Thật không hổ danh là sủng vật của hắn, người hắn không thích, thì nó cũng sẽ không thích.

Đã nhìn quen với những bộ mặt giả nhân giả nghĩa, bây giờ lại được nhìn thấy bộ dáng tràn đầy căm phẫn của vật nhỏ, làm hắn cảm thấy vô cùng trân quý.

Hắn chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn ra được nó đang suy nghĩ cái gì, tất cả cảm xúc của nó đều biểu hiện hết ở trên mặt, đến ngay cả khi nó nói dối cùng giả ngu ngốc cũng đều thoát không được ánh mắt hắn.

Đơn thuần như thế, sẽ không thích hợp để sinh tồn ở trong cái thế giới này.

Một tay Thanh Mặc Nhan đè lại đầu nhỏ của Như Tiểu Lam, ấn nàng vào trong lòng ngực.

Lão hầu gia ngẩng đầu lên thấy Thanh Mặc Nhan đang tiến vào, thì lập tức ném chén trà trong tay về phía hắn.

Thanh Mặc Nhan nghiêng người tránh đi.

Lão Hầu gia giận tím mặt: "Nghịch tử nhà ngươi, còn dám tránh!"

Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói: "Ngày mai ta còn phải về Đại Lý Tự làm việc, nếu ngài đánh vỡ đầu nhi tử, thì khi trở về sẽ khó tránh hỏi bị người ta hỏi chuyện, người bên ngoài đều biết ta chưa thành thân, đến một tiểu thiếp ở trong phủ cũng không có, tự nhiên sẽ nghĩ đến là do ngài gây ra, nếu việc này truyền ra ngoài thì sẽ gây bất lợi cho thanh danh của ngài, ta cũng chỉ là đang lo nghĩ cho phụ thân..."

Miệng lão hầu gia không tránh khỏi run rẩy.

Cứ nói về việc liên quan đến quan trường, thì hắn luôn nói không lại Thanh Mặc Nhan.

Hầu phủ đã sớm trên đà xuống dốc, hắn bất quá cũng chỉ còn lại cái quan hàm mà thôi, đến ngay cả tiến cung cũng phải chờ hoàng đế triệu kiến, không giống như con trai hắn, có cái chức quan Đại Lý Tự Thiếu Khanh không nói, mà tiến cung đối với hắn cũng dễ dàng như tiến vào hậu viện nhà mình, hơn nữa Chính Khanh đại nhân cũng rất coi trọng hắn, đến ngay cả lão gia tử như hắn cũng phải nể mặt Chính Khanh vài phần.

"Ta hỏi ngươi, trong phủ Trương đại nhân xảy ra án mạng chết người?" Lão hầu gia giận dữ hỏi.

Thanh Mặc Nhan cũng không trực tiếp trả lời: "Vụ án này đã giao cho Đại Lý Tự tiếp nhận, không tiện nói cho người ngoài biết được."

Lão hầu gia nghẹn họng tại chỗ.

Thanh Mặc Nhan nói không sai, vụ án do Đại Lý Tự điều tra người ngoài thật sự không có quyền hỏi đến.

Lão hầu gia cắn răng: "Ngươi dám nói vụ án Trương phủ không có liên quan đến ngươi?"

Thanh Mặc Nhan khẽ cụp mi xuống: "Phụ thân nói vậy là có ý gì?"

"Ngươi không muốn kết thân với Trương phủ, cho nên mới phái sát thủ đi ám hại bọn họ!"

Thanh Mặc Nhan cười lạnh: "Phụ thân cũng quá coi trọng ta rồi, Trương đại nhân chính là mệnh quan triều đình, ta làm sao dám đụng vào hắn."

"Ngươi dám nói không có một chút liên quan nào đến ngươi?" Rõ ràng lão hầu gia vẫn không tin hắn.

Thanh Mặc Nhan cười khổ: "Phụ thân tại sao lại không tin ta?"

Lão Hầu gia trầm mặc.

Thanh Mặc Nhan tiếp tục nói: "Ta chỉ muốn hỏi cho rõ ràng, vì sao phụ thân người luôn luôn nhằm vào ta, ta đã làm sai việc gì sao?"

Lão hầu gia cười gượng: "Nếu chuyện của Trương phủ không có liên quan đến ngươi, vậy thôi, qua mấy ngày nữa ta lại làm mai cho ngươi một nhà khác."

Rõ ràng hắn không muốn trả lời nghi vấn của Thanh Mặc Nhan.

Ánh mắt Thanh Mặc Nhan tối lại: "Vậy ta không quấy rầy phụ thân nghỉ ngơi nữa." Nói xong xoay người ra khỏi cửa.

Phía sau ẩn ẩn truyền đến tiếng nói nhỏ căm giận của lão hầu gia: "Tiểu tử này trời sinh phản nghịch, sớm muộn gì cũng sẽ giống với mẫu thân hắn... Lúc trước ta không nên giữ nó lại..."

Như Tiểu Lam thính tai, nghe được rất rõ ràng.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Thanh Mặc Nhan, nàng không biết hắn có nghe được hay không.

Nàng không rõ đến tột cùng thân thế của hắn là gì, nhưng mà nàng tin tưởng, thân là con cái, nếu nghe được những lời này thì đều sẽ rất bi ai.

Cuối cùng là Thanh Mặc Nhan đã làm sai cái gì, vì sao phụ thân lại đối xử với hắn như thế.

Như Tiểu Lam khẩn trương nhìn chằm chằm sắc mặt hắn.

Bước chân Thanh Mặc Nhan không ngừng nghỉ, vẫ luôn đi thẳng ra sân khiến nàng nhẹ nhàng thở ra, xem ra hắn không hề nghe thấy những lời lão hầu gia nói ở trong phòng.

Khóe môi Thanh Mặc Nhan mím chặt lại, trong con ngươi đen trắng rõ ràng lộ ra phẫn hận.

Những lời phụ thân nói ở trong phòng hắn đều nghe được rõ rành mạch, nhưng mà hắn lại không thể biểu lộ ra bên ngoài quá nhiều.

Nếu ngay cả lớp mặt nạ này cũng kéo xuống, thì hắn không biết quan hệ phụ tử giữa bọn họ sẽ còn sót lại cái gì nữa.

"Ca ca!" Từ trên đường nhỏ chạy đến một thiếu niên.

Như Tiểu Lam vươn đầu ra nhìn, thấy là nhị thiếu gia hầu phủ.

"Đại ca đi gặp phụ thân rồi sao?" Nhị thiếu gia hỏi: "Phụ thân có phải hay không lại gây khó xử cho đại ca?"

Sắc mặt Thanh Mặc Nhan hòa hoãn một chút: "Không có, ngươi đây là muốn đi đâu?"

"Đi tới chăm bệnh cho phụ thân." Nhị thiếu gia cúi đầu xuống.

Thân là con cái, nếu trưởng bối sinh bệnh, thì vãn bối phải tỏ vẻ hiếu tâm đến trước mặt hầu hạ.

Thanh Mặc Nhan nhíu mày: "Ta thường xuyên không ở nhà, ngươi phải cẩn thận một chút."

Tính khí lão hầu gia không tốt, thường xuyên chuốc giận lên người ở bên cạnh, đến ngay cả nhị thiếu gia cũng không tránh thoát được vận rủi này.

Nhị thiếu gia ánh mắt trông mong nhìn Thanh Mặc Nhan: "Đại ca có thể giúp ta tìm một công việc hay không, dù là công việc chạy vặt cũng được...ta không muốn ở trong phủ nữa."

Thanh Mặc Nhan thở dài: "Ta sẽ suy nghĩ giúp ngươi."

Nhị thiếu gia bái tạ nhìn theo bóng dáng Thanh Mặc Nhan rời đi.

Như Tiểu Lam từ trong lòng Thanh Mặc Nhan chui ra ngoài, bám lên đầu vai của hắn nhìn về phía sau.

Nhị thiếu gia vẫn đứng ở đó, tận sâu trong ánh mắt có mang theo chút âm lãnh.

Như Tiểu Lam không khỏi rùng mình một cái, trong ánh mắt kia rõ ràng mang theo nồng đậm đố kỵ, cũng ngầm mang theo cả ý ghen tuông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.