Ta Ở Dị Giới Mở Khách Sạn

Chương 20: Chương 20




Trò chơi quả nhiên thứ vũ khí giết thời gian sắc bén nhất, bất tri bất giác đã qua giờ trưa, cuối cùng Phong Nguyên Ninh cũng cảm thấy đói khát.

Cô mở giao diện hệ thống ra xem thử.

Điều kiện thăng cấp khách sạn: Chiêu đãi khách hàng 15/50, hoàn thành nhiệm vụ 1/3.

Nhiệm vụ: Chiêu đãi 15 vị khách (12/15), mở khóa đặc hiệu khách sạn: Tự động làm sạch.

Ôi, vẫn không có thay đổi.

Xem ra cô còn phải tiếp tục chờ đợi, dù sao cô cũng không thể rời khỏi khách sạn, không thể đi đến huyện thành tuyên truyền.

Đầu tiên cô chỉ có thể nhận được vầng sáng vô địch trong phạm vi khách sạn này mà thôi, rời khỏi khách sạn thì rất có khả năng rơi vào nguy hiểm.

Thứ hai là khách sạn này của cô được xây dựng hoàn thành trong nháy mắt, vốn dĩ phương thức xuất hiện đã khiến người ta nghi ngờ rồi, nếu cô tự mình đi ra tuyên truyền thì sẽ dẫn tới càng nhiều hoài nghi hơn, rất dễ dàng phản tác dụng.

Cô chỉ có thể chờ đợi danh tiếng lên men, để người dân bản xứ tự tuyên truyền.

Cô dùng cái ly lấy nước từ máy lọc nước, bắt đầu nấu lẩu thịt dê tự sôi.

Mặc dù lẩu thịt dê tự sôi không cay, nhưng nước canh vẫn rất nồng vị, có loại tươi ngon đậm đà kiểu khác, cũng không hề thua kém lẩu cay.

Một khoảng thời gian sau.


Sau khi vui sướng hân hoan ăn hết hộp lẩu thịt dê, cô nhìn hộp đồ ăn rồi trầm tư suy nghĩ.

Loại hộp nhựa này phải xử lý như thế nào đây? Trực tiếp ném ra bên ngoài khách sạn sao?
Không ổn, cứ như vậy chẳng phải xung quanh khách sạn sẽ trở thành bãi rác tanh tưởi hay sao? Như vậy quá làm ảnh hưởng đến cảnh quan của khách sạn.

Nhưng rác thải nhựa rất khó phân hủy, xử lý không được sẽ là một phiền toái không nhỏ.

Có lẽ nhiệm vụ sắp đạt được đắc hiệu "Tự động làm sạch" có thể giải quyết được vấn đề này?
Tạm thời không nói đến chuyện bán đồ vật sẽ tạo ra rác rưởi, nếu những thứ rác rưởi vứt trong khách sạn thì đặc hiệu "Tự động làm sạch" này có thể giải quyết được không?
Cô đậy nắm hộp đồ ăn lại, tạm thời để qua một bên trước, cô đi toilet, sau đó đi ra khách sạn, bước đến trước mặt máy bán hàng tự động mua một hộp sữa chua dâu tây.

Không ngờ điều thần kỳ đã xảy ra.

Cô bất ngờ phát hiện trong lúc mua sắm hộp sữa chua dâu tây, cô có thể tự mình lựa chọn nhiệt độ: Ướp lạnh, nhiệt độ bình thường.

Cô không chút do dự chọn sữa chua ướp lạnh, đón từng đợt từng đợt sóng nhiệt trực tiếp ập đến, hưởng thụ đồ uống ướp lạnh trong thời tiết nóng bức như vậy còn có gì sảng khoái hơn?
Sau khi mua một hộp sữa chua dâu tây, cô đứng bên cửa khách sạn, vừa uống sữa chua vừa nhìn cảnh vật ở phía xa.

Nóng quá, thật sự quá nóng.

Trong nhà nóng, bên ngoài cũng nóng, khắp đất trời giống như một cái lồng hấp thật lớn, cô cảm giác mình đã nóng đến mức sắp bị chưng chín rồi.

Đến khi nào khách sạn mới có thể giải khóa điều hòa đây? Mùa hè không có điều hòa thật sự quá gian nan.


Ôi, hiện tại đã trải qua một buổi sáng rồi, khách sạn vẫn không còn ai ghé thăm.

Nếu không thể mau chóng hoàn thành nhiệm vụ này, nhiệm vụ tiếp theo sẽ giải khóa chậm hơn, thời gian cô nhìn thấy điều hòa cũng sẽ càng lâu hơn, phải ở trong hoàn cảnh nóng bức này chịu dày vò lâu hơn một chút.

Cầu xin, hãy ban cho cô thêm ba vị khách đi nữa đi.

Cô uống hết một hộp sữa chua, nhịn không được nên lại đến chỗ máy bán hàng tự động mua thêm một hộp sữa chua vị đào vàng, sau đó ngồi xổm bên cửa khách sạn tiếp tục uống sữa chua vị đào vàng ướp lạnh.

Sữa chua trải qua tiên thuật ưu hóa đúng là ngon hơn sữa chua bình thường rất nhiều, rất ngon, miễn cưỡng cũng có thể giải nhiệt, còn có thể phụ giúp hệ tiêu hóa, trong lúc nhất thời cô uống đến mức hoàn toàn không thể dừng lại được.

Máy bán hàng tự động có tổng cộng bảy tầng, mỗi tầng có 6 đến 10 ngăn, đồ vật có thể chứa đựng cũng không được xem là rất nhiều, chủ yếu là lựa chọn dựa theo sở thích của cô.

Dù sao mỗi tuần đều có một cơ hội chỉnh sửa lại, về sau lại căn cứ theo tình huống rồi sửa đổi cũng không muộn.

Phong Nguyên Ninh dùng tay áo lau sạch mồ hôi trên gương mặt, lúc này cuối cùng cũng có hai người đi ra từ cửa phía nam của huyện thành.

Thoạt nhìn đây là hai người phụ nữ bình người, các nàng không ngừng liếc mắt nhìn về hướng khách sạn, cùng nhau nói gì đó, trên gương mặt xuất hiện một ít biểu cảm do dự.

Người phụ nữ có gương mặt trái xoan thanh tú chần chờ một chút, nói: "Chắc là nơi này đúng không? Gần đường lớn ở của nam, thoạt nhìn chỉ có nó là cửa hàng kỳ quái.

"

Người phụ nữ có gương mặt tròn hơi lớn tuổi hơn một chút cũng do dự gật đầu: "Chắc là vậy? Ai đi vào mua trước?"
Người có gương mặt trái xoan lắc đầu: "Ngươi đi mua trước đi, ta không vội.

"
Người phụ nữ mặt tròn nóng nảy, dậm chân trừng mắt liếc nàng ta một cái: "Ta cũng không vội, ngươi mua trước đi!"
Người có gương mặt trái xoan như đã đoán được từ trước, ánh mắt nghi ngờ nhìn qua: "Ngươi xác định không mua trước à? Đứa nhỏ nhà ngươi khóc rất dữ đó, nếu ngươi trở về với hai bàn tay trống trơn thì thằng nhóc kia sẽ không khóc lóc dữ dội hơn sao? Cuối cùng là ngươi sốt ruột hay là ta đây?"
Người phụ nữ mặt tròn liếc mắt nhìn nàng ta một cái: "Không phải vừa rồi ngươi rất muốn ghé thăm cửa hàng này hay sao? Thật ra ta lại đây chủ yếu là đi cùng ngươi thôi, cũng không nhất định phải mua kẹo ở chỗ này.

Ngươi đó, vẫn còn quá trẻ, ta nói này, nuôi con cũng không phải chuyện gì cũng chiều chuộng, con nhỏ không nghe lời nhất quyết đòi ăn kẹo thì trở về đánh một trận là được rồi.

"
Người có gương mặt trái xoan không đồng ý, nói: "Làm gì có ai dạy con như vậy? Đánh hư đứa nhỏ thì phải làm sao? Nếu đứa nhỏ thích, dù sao kẹo này cũng không đắt, ngươi mua một ít cầm trở về thì là đòi mạng của ngươi hay sao?"
Người phụ nữ mặt tròn lập tức bày ra vẻ mặt sầu khổ: "Đúng là đòi mạng đó, vốn dĩ ta cũng không muốn tới đây.

Ôi, cũng không biết là ai mua kẹo mà bản thân lại không ăn, còn cố ý đi lên đường phát kẹo cho bọn nhỏ, làm hại thằng bé nhà ta khóc đến khan cổ họng, ngươi nói xem việc này có phải là cửa hàng mướn người đi làm không?"
Người có gương mặt trái xoan gật đầu: "Rất có khả năng, chắc là cửa hàng này bỏ tiền ra mướn người làm, chứ không làm sao lại có người phát kẹo miễn phí cho người khác?"
Phong Nguyên Ninh là một người bình thường, thính lực cũng chỉ là tầm thường.

Đoạn đầu cô không nghe rõ, chỉ nghe được mỗi một câu cuối cùng, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Là ai? Là ai mua kẹo ở chỗ cô tặng miễn phí cho người khác? Người này đúng là làm việc tốt không để lại tên tuổi.

Nhưng mà bỏ tiền mướn người đi trên đường phát kẹo ư? Thật sự là một ý tưởng không tệ.

.

Không, không, không, bất kỳ sự việc gì nếu đã làm thì sẽ để lại dấu vết, làm một nhân vật khả nghi, cô vẫn nên bày ra tư thế Khương Thái Công câu cá, giả vờ như không thèm quan tâm là có khách hàng hay không, nếu chờ không kịp mà vội vàng mời chào khách hàng, người ta sẽ nghĩ là cô vội vàng âm mưu đoạt mạng người ta đấy.


Phong Nguyên Ninh không thể không tập trung nhìn hai người người phụ nữ đang lại gần, trong lòng bức thiết chờ mong hai người này có thể buông bỏ nghi ngờ trong lòng, cuối cùng đi vào ghé thăm máy bán hàng tự động.

Sau khi lại gần thì hai người phụ nữ này cũng tự giác im lặng, không bàn tán về khách sạn Tiên Viên nữa.

Các nàng ấy chần chờ dừng bước ở trước cửa khách sạn, do dự nhìn về Phong Nguyên Ninh, sau đó nhìn máy bán hàng tự động bên cạnh cửa khách sạn.

Phong Nguyên Ninh cố gắng nhẫn nhịn khát vọng mời chào khách hàng, không được chủ động mời chào, càng chủ động sẽ càng dễ dàng làm người ta hoài nghi, cao lãnh mới là thái độ cần giữ vững.

Cô cố gắng dời sự chú ý đi nơi khác, nhanh chóng tiêu diệt số sữa chua còn dư, lại lần nữa đi đến trước máy bán hàng tự động mua sắm một bình Coca ướp lạnh, vặn mở nắp bình rồi uống một ngụm.

A, sảng khái!
Giả vờ làm khách hàng mới là tốt nhất, chỉ cần cô không mở miệng giải thích, cũng không mở miệng thừa nhận thì dù sau này có bị vạch trần cũng sẽ không bị bắn ngược.

Dù sao không có ai quy định là cô không thể mua sắm đồ vật trong cửa hàng nhà mình.

"Cô nương, ngươi là bà chủ của cửa hàng này sao?" Cuối cùng người phụ nữ mặt tròn vẫn không đủ kiên nhẫn, lấy hết can đảm dò hỏi.

Cô nương này ăn mặc không giống người thường, quần áo có màu sắc xưa nay chưa từng có, lại đứng trong cửa hàng thần bí như vậy, thiết nghĩ nàng ấy chắc chắn không phải là người bình thường đâu đúng không?
Phong Nguyên Ninh: "! "
Chẳng lẽ cô thật sự rất có khí chất của bà chủ hay sao? Rõ ràng lần nào cô cũng không làm rõ thân phận của mình, nhưng ai cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra cô chính là bà chủ?
Phong Nguyên Ninh im lặng một lúc mới trả lời: "Đúng, các ngươi tới mua đồ sao? Hoan nghênh, xin cứ tự nhiên.

"
Hai người phụ nữ liếc mắt nhìn nhau một cái, vẫn có chút do dự.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.