Trên thực tế cũng giống như lời của Chu Tình Tình nói, các cô chỉ cần ra tay bảo vệ một mạng của bọn ở lúc không khống chế được.
Bởi vậy, sau khi Lưu Kỳ biết kia thuận lợi, bốn người liền hơi thả lỏng một chút.
Mấy ngày kế tiếp, tiểu sơn thôn đều rất bình tĩnh.
“Tiểu đội này cảm giác cũng không tệ lắm, đến bây giờ cũng chưa xảy ra chuyện gì.” Chu Tình Tình ngồi trên băng ghế, bưng một ly nước ấm vừa uống vừa chậm rãi nói.
Thẩm Thanh và Bạch Huyền Cơ ngồi ở trên một băng ghế khác, đang xem một lá bùa.
Chu Tình Tình liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói tiếp: “Mọi người không biết, lúc trước tôi tham gia thi đấu, thật là…”
“Đã xảy ra chuyện!” Lưu Kỳ từ bên ngoài chạy như bay vào trong, đẩy cửa ra hô.
“Làm sao vậy?” Thẩm Thanh đứng lên.
“Bên Đặc Quản vừa gọi điện thoại cho tôi, nói quỷ môn sắp mở rồi.” Anh ta vừa đi ra ngoài vừa nói: “Chúng ta phải nhanh chóng quay về.”
Ba người vội vàng đi theo anh ta lên xe, Chu Tình Tình gọi điện thoại cho tiểu đổi bên này, sau khi biết được đã giải quyết thành công, nói chuyện mấy câu thì cúp máy, xe nhanh chóng chạy đến thành phố A.
Dọc theo đường đi mọi người tìm hiểu tình hình cụ thể và tỉ mỉ, hoá ra là một tông môn tên là Thanh Thế, cho rằng nhân gian tồn tại quá nhiều cái ác, bởi vậy thần phái bọn họ xuống gột rửa tội ác trên nhân gian, hiến tế tội ác dơ bẩn là có thể được thăng hoa.
Chu Tình Tình: “Vậy có quan hệ gì với quỷ môn?”
Người ở đầu dây bên kia dừng một chút, âm thanh phức tạp: “Bọn họ nói, thần nói cho bọn họ đó là đường lên thiên đường.”
Bên trong xe nhất thời trở nên yên tĩnh.
Thẩm Thanh và Bạch Huyền Cơ liếc nhau, ở triều đại kia của bọn họ, loại tình huống này gặp quá nhiều, một tà tông đều dùng danh chính nghĩa giả danh lừa bịp.
Bạch Huyền Cơ giơ tay bấm đốt ngón tay, trong một nháy mắt, Thẩm Thanh dường như nhìn thấy tay anh tán loạn thành sương đen.
Trong lòng cô căng thẳng, duỗi tay cầm lấy đoàn sương đen kia, sương đen lạnh lẽo xuyên qua ngón tay cô, rất nhanh ngưng tụ thành bàn tay trắng nõn chạm tay với cô.
Tay Thẩm Thanh đặt nhẹ trên ngón tay của Bạch Huyền Cơ.
Bạch Huyền Cơ kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh: …
Cô nhìn thấy người đàn ông nháy mắt nhiễm chút hồng nhạt, anh thu hồi ánh mắt rũ xuống, dưới thông mi thật dài có một tầng bóng ma.
“Sư huynh, có tính được cái gì không?” Thẩm Thanh yên lặng nói sang chuyện khác, chuẩn bị lấy tay ra.
Vừa động một chút, cánh tay vốn hơi cứng đờ ở phía dưới nhanh chóng khép ngón tay lại, dùng chút sức lực giữ cô lại.
Thậm chí Thẩm Thanh chỉ có thể cảm nhận được ngón tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng xẹt qua mu bàn tay cô, như là vuốt ve.
“…”
Một lát sau, Bạch Huyền Cơ mới nói: “Tương lai bị che lấp, chỉ có thể tính ra ở phía đông nam thành phố A, sắp đến nơi, thì càng không tính ra được.”
Tuy Lưu Kỳ ở phía trước không nói chuyện, tốc độ lái xe lại yên lặng tăng lên, dọc theo đường đi chạy xe trên đường khẩn cấp, nhanh chóng đi đến nơi cần đến, phía sau tự nhiên cũng có mấy chiếc xe cảnh sát gắt gao đi theo.
…
“Sư phụ, dưới chân núi thật đáng sợ, chờ tiêu diệt được ác quỷ, chúng ta vẫn nên về núi đi.” Nam sinh cầm kiếm gỗ đào lau lau mồ hôi trên mặt, đánh về phía tiểu quỷ trước mặt một cái.
Người đàn ông trung niên được cậu ta gọi là sư phụ không phản ứng lại, trên tay cầm lá bùa, trong miệng yên lặng niệm kinh, đột nhiên ném bùa ra ngoài.
Lá bùa kia nổ tung trên không trung, rơi xuống đất bị thiêu đốt, vòng quanh hai người một vòng, ngăn cách quỷ ảnh rậm rạp xung quanh.
Người trẻ tuổi thở ra một hơi, nội tâm chết lặng tuyệt vọng nhìn ác quỷ cuồn cuộn không ngừng đánh úp lại đây.
Cảnh tượng y hệt trình diễn ở khắp nơi, rõ ràng là ban ngày, lại phảng phất giống như đêm khuya.
m khí dường như muốn che lấp không trung sáng ngời.
Lúc mấy người Thẩm Thanh đến nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy, cô nhanh chóng xuống xe, trên tay cầm mấy lá bùa ném ra ngoài.
Tiếng sấm vang lên một tiếng “ầm”, một tia chớp xuyên qua âm khí thật dày bổ xuống, tiếng thét chói tai của ác quỷ tiêu tán trong không trung.
Thẩm Thanh bình tĩnh nói: “Sư huynh, anh đi giúp các cô ấy, em đi đóng quỷ môn lại.”
“Em cẩn thận.” Bạch Huyền Cơ gật gật đầu.
Thẩm Thanh chạy như bay đến quỷ môn.
Thật ra Bạch Huyền Cơ bày trận mạnh hơn cô, chẳng qua bây giờ anh biến thành quỷ, chỉ sợ sẽ bị quỷ môn ảnh hưởng, cho nên mới để cô đi.
Bạch Huyền Cơ nhìn bóng dáng của cô, nâng tay lên, hai đạo sương đen ngưng tụ thành xiềng xích theo, thanh trừ nguy hiểm bên người cô, lúc này mới đi đến chỗ giữa.
Quỷ có thể cắn nuốt lẫn nhau, đôi mắt của anh dần dần ập lên sương đen, xé nát ác quỷ tiến đến.
Thẩm Thanh đi qua một đám ác quỷ, không tiêu hao chút linh lực nào đi đến chỗ quỷ môn, nơi đó đang mở ra một cửa 20cm, một cánh tay của quỷ duỗi ra giãy giụa trên không trung.
Cô lấy một lá bùa ra chụp lên trên.
“Cành cạch” một tiếng, cái tay kia bị đau mà thu lại.
Thẩm Thanh thấy tình thế nhanh chóng dán mấy lá bùa ngăn cản quỷ môn tiếp tục mở rộng, sau đó ngón tay phải khép lại, cắt một cái vào lòng bàn tay của tay phải, máu tươi phun trào ra ngoài.
Xiềng xích xung quanh ngăn cách một không gian cho cô, thấy vậy nôn nóng bất an giật giật.
Sắc mặt của Thẩm Thanh bình tĩnh: “Sư huynh, anh biết mà.”
Cô không ngừng dẫn máu vẽ bùa trên không trung, ngữ khí vẫn vững vàng: “Máu của huyền sư mới giàu linh lực nhất.”
Theo lời nói của cô, máu đọng lại trên không trung đột nhiên di động, dần dần hình thành trận đặc biệt theo thủ thế của Thẩm Thanh.
Máu xói mòn hơn một nửa thúc giục linh lực mà trận pháp cần làm cô đứng không vững.
Cũng bởi vậy mà suýt thì không né được kiếm của người phía sau.
Trên mặt đau đớn một trận, tóc đều bị kiếm cắt qua bay xuống.
Rõ ràng là kiếm gỗ đào bình thường nhất, trong tay của người này giống như lưỡi đao sắc bén chém sắt như chém bùn.
Tiếng xé gió truyền đến.
Thẩm Thanh không thể ngừng động tác trên tay trước, rút một lá bùa ra đón nhận kiếm.
“Kenf” một tiếng, như là âm thanh binh khí chân chính chạm vào nhau.
Ngón trỏ và ngón giữa của Thẩm Thanh kẹp bùa giấy lại, bùa giấy mềm mại lúc này giống như một mảnh sắt cứng rắn, đánh với kiếm gỗ đào không phân cao thấp.
“Quỷ tiểu thư, lại gặp mặt rồi.” Người đến cầm kiếm gỗ đào, tóc dài xẹt qua trên không trung, ngũ quan điệt lệ lộ ra, hơi hơi mỉm cười với cô.
Thẩm Thanh cau mày, trong đầu xẹt qua mấy hình ảnh.
Cô không nói gì, trên tay đột nhiên dùng sức đánh kiếm ra, nhân dịp hắn lùi về phía sau khe hở ném lá bùa trên tay ra ngoài, làm phù chú nổ mạnh ra.
Lại quăng mấy lá bùa cuối cùng qua, vây hắn ở trong đó.
Cô xoay người tiếp tục thúc giục trận pháp, nhanh chóng thay thủ thế, dường như đến mức có thể nhìn rõ tàn ảnh, máu rất nhanh đã chảy xuống, dần dần hình thành trận lớn.
Xiềng xích bị đánh tan ngưng tụ lại ngăn cản các nhóm ác quỷ ngo ngoe rục rịch ở xung quanh cho cô.
Bạch Huyền Cơ nhìn cô một cái ở phía xa, tốc độ cắn nuốt nhanh hơn, tầng tầng âm khí không trải qua tiêu hoá đọng lại trong thân thể, thân thể anh mỗi phút đều tán loạn rồi lại ngưng tụ, sự thống khổ khi bị xé rách truyền đến từ khắp người.
Trong đầu anh mơ màng hồ đồ, trong đầu chỉ có việc sư muội bị thương, muốn nhanh chóng chạy qua.
m khí ở xung quanh anh dày nặng như muốn chảy xuống, từ xa nhìn lại anh giống như là ác quỷ nên bị tiêu diệt kia.
Thẩm Thanh ngừng lại, thở phào nhẹ nhõm.
Trận đã thành hình, máu đỏ tươi tản ra kim quang, cô giơ tay đánh trận đến chỗ quỷ môn, nhìn cánh cửa kia chậm rãi khép lại.
Lúc mọi người tuyệt vọng, một âm thanh nhàn nhạt vang lên bên tai: “Quỷ môn đã đóng, chỉ cần tiêu diệt các ác quỷ còn lại là có thể vượt qua cửa ải khó khăn.”
Tiếng nói này như một tia sang làm cho bọn họ bỗng nhiên ngập tràn hy vọng, nắm vũ khí trong tay đánh về phía ác quỷ.
Thẩm Thanh dùng linh lực ẩn chứa trong âm thanh tản ra ngoài, rõ ràng cảm nhận được một cỗ sinh cơ đang ngưng tụ.
Cô xoay người nhìn thấy xiếng xích bị kiếm gỗ đào đánh tan, tay nâng lên, lòng bàn tay hướng về phía trước, đoạn xiềng xích kia tự giác bay đến được cô nắm trong tay, phần đuôi quấn quanh trên cổ tay của cô.
Thẩm Thanh: …
Cô nhìn thoáng qua người đến đón.
Cùng lúc đó, người đàn ông từ nơi xa đến đây nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón tay, thần trí khôi phục, cả người hoá thành sương đen nhanh chóng bay đến đây.
Thẩm Thanh khó khăn lắm mới bất phân thắng bại với người kia, sau khi Bạch Huyền Cơ gia nhập, hai người rất nhanh đã chế phục hắn.
Quỷ sai của địa phủ rất nhanh đã đến khoá hắn lại.
“Địa phủ đột nhiên có chuyện, xử lý xong mới đến đây.” Đối mặt với ánh mắt của Thẩm Thanh và Bạch Huyền Cơ, quỷ sai giải thích.
Hắn ta nhìn Bạch Huyền Cơ đã là Quỷ Vương, suy nghĩ một lúc quyết định quay về hỏi Diêm Vương chút rồi nói sau.
Cửa cửa địa phủ chậm rãi khép lại, một tiếng cười nhè nhẹ truyền đến theo khe hở.
“Quỷ tiểu thư, thật ra tôi rất thích cô.”
Hoàn
Vài lời muốn nói của editor:
Tác giả kết truyện rất vội, chưa giải thích rất nhiều chi tiết trong truyện. Nhưng chính tác giả cũng đã nói ở cuối truyện là không còn nghĩ ra được tình tiết gì để viết nên đành để lửng như vậy.
+
Mình thích truyện vì những lần giải quyết của nu9, nên là mình nghĩ nó sẽ rất hay vì đọc từ c1-46 đều khá ổn, có thể triển khai viết tiếp về đại hội tỉ thuật pháp này kia rồi mới ngoặt sang quỷ sắp về nhân gian, nhưng mà tác giả lại đùng cái kết thúc luôn câu chuyện đấy 🥲