Ta Ở Mạt Thế Mở Siêu Thị

Chương 1: Mạt thế.



Chương 1.

Không trung u ám, thành thị tĩnh mịch, một tờ quảng cáo dính máu bị gió cuốn đến không trung, cuối cùng dừng ở cửa, khi thì bay qua phát ra thanh âm than khóc, nhuộm đẫm một loại áp lực không khí, làm cho người khác không thở nổi.

Đây là ngày thứ ba Hướng Nam Xuyên đi vào mạt thế.

Giờ phút này, anh ngồi ở trên băng ghế, đờ đẫn nhìn bên ngoài tang thi đang du đãng, nơi này đã từng là Tây Châu thành thị buôn bán phồn hoa nhất, hiện giờ biến thành các nhạc viên của tang thi.

Nhớ lại ba ngày trước, khi trợn mắt nhìn mấy tang thi, anh cơ hồ sợ tới mức chết khiếp, bất quá mặt anh vẫn là không có biểu tình, cho dù sợ hãi tới cực điểm, cũng có thể miễn cưỡng duy trì được dáng vẻ.

Trước khi vào mạt thế, Hướng Nam Xuyên chỉ là phú nhị đại bình thường, trên có cha mẹ 60 tuổi, dưới có một con Husky, đang đứng ở tuổi bị thúc giục kết hôn.

Anh còn nhớ rõ trước một đêm anh cùng mấy người bằng hữu đi ra ngoài uống rượu, uống đến say khướt về nhà, ngã vào trên sô pha liền ngủ, sau khi tỉnh lại phát hiện chính mình không thể hiểu được đi tới nơi này.

Anh ngay từ đầu còn tưởng rằng là do bằng hữu vui đùa, vào lúc này, trong đầu anh “Đinh ——” một tiếng, một đạo thanh âm tràn ngập kim loại nói cho anh, anh bị hiệp hội thời không xuyên qua tuyển định vì cái thời không này mở siêu thị ra cần cửa hàng trưởng, cần hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ mới có thể trở về.

Đối phương tự xưng là “Hệ thống”.

Lúc ấy Hướng Nam Xuyên phẫn nộ tới cực điểm, cái gọi là hiệp hội thời không xuyên qua dựa vào cái gì mạnh mẽ trói định anh, còn để anh làm cái gì lao tử nhiệm vụ, anh phải đi về! Anh lại không phải ngại mệnh dài, sao có thể nguyện ý đi vào cái địa phương tràn đầy tang thi quỷ quái.

Chính là kế tiếp, hệ thống nói một câu, làm cả người anh chấn trụ.

Hệ thống nói: “Chẳng lẽ cậu đã quên, cậu đã chết.”

Theo giọng nói rơi xuống của hệ thống, ký ức như hồng thủy chợt nảy lên trong óc, Hướng Nam Xuyên đột nhiên nhớ tới, nguyên lai ở buổi tối hôm đó, anh về đến nhà khi đã say đến rối tinh rối mù, quên mất đóng cửa, bị đạo tặc vào nhà cướp bóc, sau lại vì ký ức quá hỗn loạn, Hướng Nam Xuyên chỉ nhớ rõ anh giống như cùng người nọ vặn đánh lên, cuối cùng bị người nọ một đao chọc trúng trái tim, chết thẳng cẳng.

Nhớ lại ngày đó, Hướng Nam Xuyên ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt ngơ ngẩn mà nhìn dưới mặt đất, thật lâu sau, anh nói: “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi thật sự có thể trở về?”

Hệ thống lạnh như băng nói: “Tôi nếu có thể đem cậu mang đến nơi này, cũng là có thể để cậu trở về.”

Hướng Nam Xuyên tin, giống như bắt lấy một cây rơm rạ cứu mạng cuối cùng, anh không thể không đi tin tưởng hệ thống, anh nhất định phải trở về.

Sửa sang lại tâm tình cho tốt, Hướng Nam Xuyên rốt cuộc nhìn thẳng vào tình huống lúc này.

Thấy anh bình tĩnh lại, hệ thống truyền tống một phần tư liệu cho anh.

Tiếp thu tư liệu xong, Hướng Nam Xuyên biết được, hiện tại vị trí thế giới là song song thời không, bất quá thế giới này đang gặp một tai nạn lớn nhất —— tang thi nguy cơ.

Mà tọa độ của anh là ở khu vực trung bộ của C quốc, trên bốn tuyến thành thị, một cái phố buôn bán.

Lúc này đã là năm hai mươi tang thi bùng nổ, trước mắt đã có không ít người kích phát ra dị năng, loại người này được xưng là “Dị năng giả”, mà trong đại não tang thi có một loại tên là “Tinh hạch” đồ vật, có thể cung cấp năng lượng cho dị năng giả.

Thời điểm mạt thế ngày đầu tiên đúng là vào ban ngày phố buôn bán kín người hết chỗ, cho nên bên ngoài tất cả đều là rậm rạp tang thi, mặt đất một bãi than màu đỏ sậm vết máu, trường hợp này làm cho người nhìn sởn tóc gáy.

Đối diện anh là một cửa hàng trang phục xa hoa, cửa pha lê của cửa hàng bị người đập nát, mấy cỗ người mẫu đạo cụ ngã trên mặt đất, trên giá áo quần áo bị người tranh đoạt giống nhau, rơi trên mặt đất, váy màu trắng bị máu loãng nhuộm thành đỏ như máu, gợi người nhìn thấy ghê người.

Hướng Nam Xuyên cưỡng bách chính mình dịch khai tầm mắt, quay đầu quan sát lại địa phương.

Đây là một gian phòng không đến hai mươi mét vuông, trong tiệm chỉ có ba bốn trống rỗng kệ để hàng, một cái quầy thu ngân, cho người ta cảm giác phi thường đơn sơ.

Hệ thống nói cho anh, gian siêu thị này chỉ thu đồng vàng, khách nhân có thể dùng các loại đồ vật đổi đồng vàng, bao gồm tinh hạch, tuy rằng thế giới này không có mã ba ba, bất quá vẫn như cũ có người khác phát minh nhanh và tiện chi trả hệ thống, siêu thị không người sớm đã không phải tin tức, bởi vậy sau khi khách nhân đổi đồng vàng, trực tiếp có thể ở quầy thu ngân xoát mặt trả tiền, thẳng đến khi khấu trừ xong đồng vàng mới thôi.

Nếu khách nhân vừa lòng lần mua sắm này, liền sẽ bình chọn. Danh tiếng tương đương với năm phần khen ngợi, có thể sử dụng để thăng cấp siêu thị.

Tiếp theo hệ thống miễn phí đưa tặng một cái đại lễ bao.

Hướng Nam Xuyên click mở lễ bao, triệu hồi ra một ninja.

Vị ninja này mặc một thân quần áo đen, trên mặt che vải bố, chỉ nhìn thấy một đôi mắt đen như mực, mới vừa triệu hồi ra, đối phương liền “Hô hô hô” mà lóe tới lóe lui, vài lúc sau, chỉ thấy trên kệ trống rỗng để hàng chứa đầy quả táo cùng quả quýt.

Lúc này kho hàng phát ra tiếng “Tích tích” cảnh báo, kho hàng không còn, yêu cầu bổ sung vật tư.

Hướng Nam Xuyên hỏi hệ thống, muốn đi đâu nhập hàng.

Hệ thống nói: “Đồng vàng số lượng bằng không, vô pháp nhập hàng, mời cửa hàng trưởng mời chào khách nhân, bán ra thương phẩm, kiếm lấy đồng vàng cùng danh tiếng, thăng cấp siêu thị.”

Không đợi Hướng Nam Xuyên đặt câu hỏi, hệ thống lại lần nữa ra tiếng, “Hiện tại tuyên bố nhiệm vụ thứ nhất, mời cửa hàng trưởng mời chào một người khách nhân, thời gian là 24 giờ, nhiệm vụ thất bại sẽ bị khấu trừ danh tiếng.”

Hướng Nam Xuyên liền nói ngay: “Bên ngoài đến một người sống đều không có, tôi đến nơi nào mời chào khách nhân, hơn nữa cái siêu thị này chỉ bán quả táo cùng quả quýt, ngốc tử mới có thể tiến vào mua đồ vật!”

Hệ thống giả chết không nói lời nào.

Hướng Nam Xuyên nắm chặt bàn tay, anh hít sâu một hơi, dùng miệng lưỡi thương lượng nói: “Một ngày thời gian quá ngắn, tôi hoàn thành nhiệm vụ không được, cậu cũng không có chỗ tốt đúng hay không? Có thể hay không hơi kéo dài một chút thời gian nhiệm vụ ra, năm ngày được chứ?”

Một lát sau, hệ thống rốt cuộc mở miệng, “Năm ngày không được, nhiều nhất chỉ có thể kéo dài ba ngày.”

Hướng Nam Xuyên cắn chặt răng, “Ba ngày thì ba ngày!”

Nhưng mà hôm nay đã là ngày thứ ba, trước buổi tối 6 giờ không thể hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ liền sẽ thất bại.

Này ba ngày thời gian, Hướng Nam Xuyên vẫn luôn ngồi ở cửa, anh may mắn nhìn đến mấy người sống, bọn họ hoang mang rối loạn mà từ cửa hàng đồ điện đối diện trong thành chạy ra, đại khái quá mức sợ hãi, hoảng sợ không chọn đường mà vọt vào trong đàn tang thi, chưa đến một hồi đã bị các tang thi vây quanh.

Các tang thi há mồm gặm cắn cổ của mấy người kia, phố buôn bán quanh quẩn đều là tiếng kêu thảm thiết thê lương của bọn họ, nhìn đến một màn máu phun ra kia, Hướng Nam Xuyên đồng tử co rụt lại, theo bản năng lui về phía sau vài bước, cong lưng nôn khan một trận.

Ngón tay anh không khống chế được run rẩy, hàm răng “Ha ha ha” rung động, trước khi đi vào mạt thế, anh đến người chết cũng chưa xem qua, nhìn đến một màn huyết tinh hung tàn như thế, nói không sợ hãi là giả, nhưng là anh muốn trở về, ba mẹ tuổi lớn, khẳng định không tiếp thu được chuyện chính mình đã qua đời, bọn họ còn đang đợi anh tiếp nhận chức vụ công ty a, cho nên anh vô luận như thế nào đều phải trở về.

Chờ anh thích ứng lại, các tang thi bên ngoài đã chậm rãi tản ra. Mà mấy người kia đã biến thành tang thi ánh mắt dại ra, còn thiếu cánh tay thiếu chân, chúng nó chậm rì rì mà bò đi, trên mặt đất kéo ra một đạo vết máu chói mắt.

Hướng Nam Xuyên yên lặng tính toán một chút, sau khi bị tang thi cắn được, thời gian tang thi hóa đại khái là tầm nửa giờ.

Anh hiện tại thân thể là người thường, thật vất vả nhặt về một cái mệnh, tuyệt đối không thể để cho tang thi cắn được.

Chỉ cần anh không bước ra cửa siêu thị, sinh mệnh trước mắt coi như không có nguy hiểm, chính là nếu như anh không đi ra khỏi siêu thị, lại muốn như thế nào mời chào khách nhân.

Vì thế Hướng Nam Xuyên hỏi hệ thống, có biện pháp nào làm anh biến thành dị năng giả hay không.

Hệ thống nói: “Chỉ cần hoàn thành ba cái nhiệm vụ, sẽ được khen thưởng một lọ thuốc biến thành dị năng giả.”

Được hệ thống trả lời, Hướng Nam Xuyên hơi nhíu chặt mày, đại khái là do mấy ngày nay mới nghe được một tin tức tốt duy nhất.

Thời gian hai ngày trôi qua, Hướng Nam Xuyên không khỏi lo âu, buổi sáng trời còn chưa sáng, anh liền đã mở cửa hàng, từ buổi sáng vẫn luôn chờ đến buổi chiều, trên đường vẫn không có một mống người sống nào, cho dù có, cũng sẽ biến thành đồ ăn cho các tang thi.

Tang thi bùng nổ qua đi một tháng, Tây Châu thành thị đã sớm đình điện, đình thủy, trong nhà có lương thực cũng nên ăn xong rồi, nhưng thời gian ba ngày này, anh nhìn đến người sống chạy ra chỉ có mấy người mà thôi, Hướng Nam Xuyên hoài nghi, cái phố buôn bán này còn có người sống hay không.

Đánh mất khứu giác phi thường nhạy bén, Hướng Nam Xuyên từng thử đi ra khỏi cửa hàng, chân trước mới vừa bước ra cửa, tang thi bên ngoài liền chuyển thân thể cứng đờ qua nhìn lại đây, Hướng Nam Xuyên tức khắc hãi hùng khiếp vía mà đem chân rụt trở về, không ngửi thấy hơi thở của người sống, các tang thi lại xoát mà quay người lại, tiếp tục du đãng qua lại.

Còn có một lần Hướng Nam Xuyên cả người đi ra siêu thị, các tang thi trong miệng phát ra tiếng “Hô hô”, động tác nhạy bén, sợ tới mức anh lập tức lui về trong siêu thị, kết quả không chú ý mà đụng vào kệ để hàng, anh thất tha thất thểu ngã ngồi trên mặt đất. Trái tim anh “Phanh phanh phanh” kịch liệt nhảy lên, anh nắm chặt tay, thật sâu hô hấp vài cái mới bình phục xuống dưới.

Chỉ là kể từ ngày đó, anh cũng không dám bước tùy ý đi ra siêu thị nữa, qua một lần chết, anh trở nên dị thường quý trọng mạng nhỏ này.

Chính là nay đã là ngày thứ ba, Hướng Nam Xuyên nôn nóng bất an, lúc này bụng anh “Ục ục” vang lên, Hướng Nam Xuyên trong lòng bi ai mà xoay đầu nhìn về phía kệ để hàng, nguyên bản tràn đầy kệ để hàng không ra một khối, mấy ngày nay Hướng Nam Xuyên đói bụng liền ăn mấy quả táo, còn chưa có bán đi, đã bị anh ăn một phần ba, nếu còn như vậy, cho dù hoàn thành không được nhiệm vụ, anh cũng đói đến chết ở chỗ này.

Liền ở lúc Hướng Nam Xuyên do dự muốn hay không lại đi ra ngoài thử xem, đột nhiên một cái hỏa cầu bằng nắm tay bay lại đây, đánh trúng mất một cái đầu.

Là dị năng giả!

Hướng Nam Xuyên bỗng nhiên đứng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.