Vị tiên nhân còn lại hỏi tiểu tiên thân cận:
“Nhược Mai à, vào lấy ta tấm áo khoác, lòng tiên có chút lạnh.”
Vị tên gọi Nhược Mai kia đến cười khổ:
“Bẩm Lục Mạch Thần Quan, áo khoác bị lấy đi hết rồi.”
Lục Mạch, vị thần quan cai quản động vật không khỏi có chút đau nhói.
Phía bên nọ của tiên kinh.
“Thập Thất, ngươi đâu rồi”
Long Chiêu đi từng viện lớn, viện nhỏ tìm người thân cận Thập Nhất.
Thập Nhất nghe thấy tiếng gọi của y thì nhanh chóng tiến từ Trung Tiên Điện mà truyền thanh vọng ra:
“Tiên Đế, ngài tìm tiểu thần có việc gì?”
Long Chiêu nhìn y bộ dạng lấm lem bụi tiên, buột miệng mà hỏi:
“Ngươi là đang làm gì? Bụi tiên cũng bị ngươi làm cho rối như tơ vò?”
Thập Thất nhanh chóng đứng trước mặt y hành lễ mà đáp lời:
“Tiểu thần đang tu bổ kết giới Tiên Linh và phủi bụi mây xuống nền Tiên Kinh, không biết ngài có điều gì cần phân phó.”
Long Chiêu không mở miệng, chỉ thông linh cho y biết:
“Ngày đó đến rồi.
Ngày chúng ta chờ đợi đã đến rồi.”
Thập Thất suy nghĩ một hồi liền hiểu ra được ý của Tiên Đế, nhanh chóng thông linh lại:
“Các chòm sao có dị tượng gì không?”
“Không quá lớn nhưng có chuyển biến.
Ngươi muốn biết chi tiết liền tự mình tới xem đi.”
Thập Thất thấy Tiên Đế mập mờ cũng nhanh chóng cùng Long Chiêu rời đi.
Phía Nam của Trở quỷ Phía Tây.
Y đâu có gây thù với hắn?
Chiêu Quân đặt tay bao bọc tay Tống Trạch mà lắc nhẹ cùng truyền âm cho y.
“Xúc sắc bị sáo trộn rồi.
Ca ca đừng lo.
Có ta ở đây sẽ nhanh cứu được người ra thôi.”
Tống Trạch đặt xí ngầu xuống bàn rồi cất tiếng nói:
“Mời đoán.”
Mặc Thần Vũ nhìn xí ngầu trên bàn.
Y dùng thuật xuyên thấu nhìn thấy phía trong xúc sắc hiện lên rất rõ Ba bốn hai, tiểu mạnh dạn đoán xuống:
“Tiểu thần tiên a… ngươi chơi như này sớm có ngày bại sản.
Ta đoán tiểu.”
Chiêu Quân nhìn Mặc Thần Vũ, trên nét mặt lộ chút ý cười:
“Ngài chắc chứ? Nên suy nghĩ cho kỹ lưỡng.”
Nực cười, mấy con lắc bày ra trước mắt y như thế còn phải suy nghĩ cái gì nữa? Đây là đang chọc cười y đi.
“Ha… ta đoán là tiểu, cứ để tiểu đi.”
Tống Trạch không hiểu được mấy cái kĩ năng bài bạc của hai người này.
Y nhìn về phía Chiêu Quân, Chiêu Quân gật đầu tỏ ý muốn y mở xí ngầu ra.
“Chia buồn cho ngài rồi.
Là ba bốn bốn, đại.”
Thần Vũ không tin vào mắt mình.
Y đập mạnh tay xuống bàn.
Không thể thế được, hai người, hai người ăn gian.
Rõ ràng lúc nãy là tiểu mà rõ ràng là tiểu… Hai người…"
Chưa kị để y nói dứt câu, Tống Trạch đã nhanh tiếng phản bác lại:
“Ngài làm sao biết được đó là tiểu? Là ngài ăn gian đúng chứ? Đừng đổ oan cho bọn ta.
Ta chỉ là dùng chút thật che mắt nhỏ mà ngài liền dính bẫy.
Ta có nghe nói trong luật của đệ nhất bàn cược Trợ Quỷ có quy định: Ăn gian sẽ sử thua và còn mất một cánh tay.
Ta đây không lấy cánh tay của ngài.
chỉ mong ngài thả bằng hữu của ta ra.
Mọi chuyện của chúng ta đến đây là kết thúc.”
Mặc Thần Vũ nhìn y rồi lại nhìn vị đang đứng cạnh đằng sau y.
Vị Huyết Vương này đúng là không để kim cho ngọc diệp này của y chịu chút ấm ức nào.
Vài khắc trước.
‘Ca ca, Nam Huyết hắn gian lận.’
Chiêu Quân dùng thông linh nói với Tống Trạch.
Trong lòng y cũng rõ, canh bạc thực chất chỉ là lừa bịp nhau nhưng hiện tại, y vốn là không có kinh nghiệm lừa bịp.
‘Tiểu Quân, đệ cũng biết, ta không có kinh nghiệm lừa người.’
Chiêu Quân nhìn y, âu yếm đáp lại:
‘Đệ gợi ý cho ca ca.
Tên đó nhìn được trong xí ngầu ra mặt gì.
Ca ca hiểu rồi chứ?’
Tống Trạch ngây ra nhìn y.
‘Thuật che mắt?’
Chiêu Quân không đáp lại nữa, nhìn y nở một nụ cười nhẹ như biểu lộ đã đúng.
Trở lại với thực tại.
Từng tiếc vỗ tay vang lên, một vài tiếng rồi cứ lớn dần, nhiều dần dày đặc.
Xung quanh thác nước đột nhiên bung xuống màn đỏ.
Khung cảnh xung quanh biến đổi khôn lường.
Dưới mặt đất không còn là khoảng nước không còn tiếng thác nước mà là một nền đất được bao phủ bởi thảm đỏ tết chỉ vàng.
Xung quanh bọn họ là màn đỏ, trước mật tự bao giờ đã thay thế bằng một bàn cược được điêu khắc bằng vàng nguyên khối điểm thêm những mặt ngọc lục bảo cùng với những sợi lông cáo đỏ.
Chưa kịp để y định thần lại.
Phía dưới liền có những tiếng nói cất lên.
Nghe qua giọng điệu đa phần là thất vọng nhưng cũng có không ít người hứng khởi chỉ hận không được reo họ một trận thỏa đáng niềm vui.
“Vậy là thắng rồi?”
“Phải đó phải đó.
Thắng rồi.”
“Ta đã cược rất nhiều vào Nam Huyết Nguyệt đó.
Trời ạ.
Nào đâu lại thua trắng mất.”
“Ngươi đã là cái gì? Ta cược cả tòa thành giờ mất trắng rồi.”
Tiếng ồn ào chưa dứt liền bị giọng nói của Mặc Thiên Vũ cắt ngang:
“Ta thua rồi nhưng lại có chút cao hứng.
Hôm nay mọi người cứ tiệc rượu no say, hôm nay nhờ có hồng phúc vị Thần Quan này, ta mời các ngươi một bữa.”
Đám người phía dưới như được một mẻ cá lớn mà reo hò không ngừng nghỉ.
Chiêu Quân đã từ bao giờ lấy nón màn đội lên cho Tống Trạch, che khuôn mặt y lại.
Tống Trạch không nhanh không chậm dò hỏi:
“Xin hỏi ngươi thua rồi.
Tiểu tiên nhân đi theo ta đang ở đâu? Nam Huyết như ngài không phải muốn nuốt lời chứ?”.